Trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và suy đoán của mọi người, một lão giả mặc áo xám mang bộ mặt tươi cười đi lên phía trước, khom lưng hành lễ: “Lão hủ gặp qua các hạ, lão hủ là phó quản sự nơi này, họ Chu, không biết có thể giúp gì các hạ đây?”
Phượng Cửu nhìn chung quanh một vòng rồi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía quản sự trước mặt, nói: “Cho ta một gian phòng, có thể quan sát được các trận đấu trên đấu võ trường.”
Nghe vậy, phó quản sự cười cười, nói: “Các hạ mời theo lão hủ, võ trường còn ở địa phương phía trước.” Hắn đi phía trước dẫn đường, mang Phượng Cửu đi về phía một phòng trên lầu hai của đấu võ trường.
“Mời các hạ nhìn xem có hài lòng hay không.” Hắn mở cửa sổ ra rồi lui về một bên ở phía sau.
Phượng Cửu đi lên phía trước, chỉ thấy, phía dưới là một cái sân hình chữ nhật, chung quanh ngoại trừ chỗ ngồi theo từng tầng từng hàng ra, tầng thứ hai đều là phòng, trên dưới hai tầng có thể chứa gần ngàn người.
Mà lúc này, trên đấu võ trường có hai gã võ giả đang chiến đấu, tình hình thập phần kịch liệt, tiếng hoan hô của người xem chung quanh cũng bị lu mờ.
“Nơi này là một chợ chi nhánh, và chúng ta chỉ có một đấu võ trường, bởi vậy, nơi này cũng chỉ thiết lập một bảng xếp hạng duy nhất, nếu như một ngày nào đó các hạ tới Vân Nguyệt thành, có thể đến chợ đen chủ thị (chủ thị: chợ chính) để xem đấu trường chính của chúng ta ở đó, chỉ có ở chủ thị bên kia mới thiết lập ba bảng xếp hạng lớn là Huyền-Địa-Thiên.”
Thấy Phượng Cửu chỉ nhìn mà không nói chuyện, quản sự lại cười nói: “Nếu như các hạ có hứng thú, cũng có thể đặt mua võ giả nhìn trúng sẽ thắng cuộc, tỷ lệ cá cược sẽ là 1:10.”
Chỉ nhìn một hồi, Phượng Cửu liền mất hứng thú thu hồi ánh mắt, nhìn về phía quản sự một bên, hỏi: “Nơi này của các ngươi có kiểm nghiệm sư chứ?”
Quản sự ngẩn ra một chút, tiện đà gật gật đầu: “Có, không biết các hạ muốn kiểm nghiệm gì?”
“Dược tề*.”
*Dược tề (药剂): thuốc đã luyện hoặc đã pha chế.
Nghe nói như thế, trên mặt quản sự trở nên nghiêm trọng hơn: “Các hạ thỉnh chờ, để lão hủ đi mời kiểm nghiệm sư lại đây.” Đang nói, khom người hành lễ, lúc này mới lui ra ngoài.
Một khắc khi cửa được đóng lại, quản sự như suy tư gì đó quay đầu lại nhìn thoáng qua căn phòng, tiện đà bước nhanh rời đi.
Thời gian ước chừng nửa nén hương, Chu quản sự mang theo hai lão giả quay lại, vào cửa, cười hướng Phượng Cửu giới thiệu: “Các hạ, vị này chính là chủ quản sự của chợ đen chúng ta, họ Đổng, vị này chính là kiểm nghiệm sư dược tề của chúng ta, lão Đặng.”
Kia hai người tiến vào liền bất động thanh sắc đánh giá người trong phòng.
Thấy hắn một bộ hồng y ngồi nghiêng bên cửa sổ, một tay nửa chống đầu nhìn trận chiến trên đấu võ trường phía dưới, trên mặt nạ nàng là hoa mạn đà la nở rộ quyến rũ của địa ngục, cả người tràn ngập một loại hơi thở tà tứ mị hoặc, nhưng trong cỗ hơi thở này cố tình lại có một loại cao quý đẹp đẽ không thể vượt qua, khiến nhân tâm cảm thấy vô ý kính sợ (kính trọng, đáng sợ).
Khi hắn nghe thấy giọng nói thì ngoái đầu nhìn lại, con ngươi sâu thẳm tựa như một hồ sâu không đáy, mang theo ba phần lười biếng, bảy phần sắc bén như mũi đao.
Chỉ là một sự đánh giá đối với khuôn mặt, hai người liền biết nam tử hồng y tuyệt đối không hề đơn giản.
“Đổng mỗ gặp qua các hạ, không biết các hạ muốn kiểm nghiệm dược tề gì?”
Dược tề, chính là thành phẩm do luyện dược sư tài hoa luyện thành, đừng nói là trấn nhỏ này của bọn họ, ngay cả Vân Nguyệt thành chỉ sợ cũng tương đối hiếm thấy, bởi vậy, khi nghe nói có người muốn kiểm nghiệm dược tề, hắn liền vội vàng chạy đến.
Phượng Cửu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, tiện đà từ trong ống tay áo lấy ra một cái cái chai đưa cho Chu quản sự một bên, giọng nói lười biếng không nhanh không chậm truyền ra.
“Đây là một lọ Tụ Khí dịch. Nó có thể khiến cho người đã hao hết Huyền Lực ở trong nháy mắt bộc phát ra gấp ba lần lực lượng ngày thường, thời gian duy trì là nửa canh giờ.”
“Cái gì?” Ba người trong phòng không thể tin nổi kinh hô ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!