Gia Huy giật nảy mình, căng mắt nhìn quanh. Tay anh túm vội một lá bùa, trống ngực đánh thình thịch. Tiếng khóc văng vẳng rồi biến mất. Khu rừng lại chỉ còn tiếng lá cây xì xào, xì xào. Luồng âm khí mỏng manh lúc nãy anh cảm nhận thấy giờ cũng biến mất không chút dấu vết. Gia Huy thở dài, đặt lá bùa xuống. Đúng là vừa căng thẳng vừa kích thích.
Phần còn lại của đêm yên bình trôi qua, hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì. Vân Vân ngồi chơi game từ một giờ đến ba giờ sáng thì lay Lan Phương dậy, sau đó cô chui vào túi ngủ, đánh một giấc ngon lành đến sáng. Lan Phương thì vất vả hơn vì cô không mạnh mẽ được như Vân Vân. Nhất là lúc tối nghe câu chuyện “Dung dăng dung dẻ” của Gia Huy khiến cô đến bây giờ vẫn còn cảm thấy rờn rợn. Nhưng may mắn thời gian cô canh không có vấn đề gì.
Tầm năm giờ sáng, khi mặt trời đã ló rạng, những tia nắng yếu ớt đầu ngày xuyên qua tán cây rậm rạp, chiếu xuống khu rừng tạo thành một màu xám đục như sữa. Lan Phương mệt mỏi dựa vào gốc cây, thiếp đi. Tới tận khi ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, cô mới giật mình bật dậy. Tim cô đập thình thịch khi phát hiện mình ngủ quên trong lúc canh.
Nhưng Lan Phương lập tức bình tĩnh lại khi thấy Vân Vân và Gia Huy đang vui vẻ nói chuyện bên cạnh. Vân Vân đang phết bơ vào lát bánh mì, thấy Lan Phương tỉnh thì mỉm cười.
– Ngủ say thế!
Lan Phương xấu hổ vuốt vuốt mái tóc rối bù.
– Em ngủ quên mất.
Cả ba người vui vẻ dùng nước suối đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi lên đường. Gia Huy kể cho Vân Vân và Lan Phương chuyện anh cảm nhận được oán khí quanh đây vào đêm qua khiến cả hai hào hứng hơn hẳn. Đường rừng rất khó đi, họ cố gắng bám sát nhau. Gia Huy đi đầu, vừa dùng dao gạt cây cỏ qua bên mở đường, vừa cảm nhận luồng oán khí mỏng manh vẫn lẩn khuất đâu đây.
– Dừng… dừng lại. -Lan Phương kêu lên.
Gia Huy và Vân Vân nghe thấy vội đứng lại, nhìn về phía Lan Phương.
– Sao thế?
Lan Phương chỉ tay vào lùm cây um tùm trước mặt.
– Em vừa nhìn thấy một hồn ma lướt qua đó.
Gia Huy gật đầu, anh cũng cảm nhận được. Nhờ có Lan Phương mà bọn họ dễ tìm thấy những oan hồn vất vưởng này hơn.
– Hình như quanh đây oán khí khá nặng.
Gia Huy tiếp tục đi, chăm chú tìm kiếm, còn Lan Phương mải nhìn về phía lùm cây có bóng ma lướt qua khi nãy mà vô tình vấp phải dây leo, ngã nhào xuống đất. Vân Vân vội đỡ cô dậy.
– Không sao chứ?
– Không sao ạ.
Gia Huy đi trước cũng quay lại, vừa định đưa tay ra đỡ Lan Phương thì anh khựng lại, chăm chú nhìn lá cây chỗ đó, sau đó anh lấy mũi dao hất đám lá bên trên ra.
– Oái!
Lan Phương nhảy lùi ra sau mấy bước; cô vừa ngã trúng mấy khúc xương người trắng toát. Vân Vân và Gia Huy lập tức cúi người, xem xét mấy khúc xương.
– Còn mới.
Gia Huy cũng gật đầu. Nhưng xương bị vụn vỡ, hai người vất vả lắm mới gom được hết vào một chiếc túi.
– Chỗ này oán khí khá nặng, nhưng bộ xương còn thiếu.
– Có phải con ma đó đang đi tìm toàn bộ cơ thể giống Ngọc Ly không?
Lan Phương lúc này cũng đứng sau, ngó cái túi ni lông, lên tiếng hỏi.
– Chị cũng nghĩ thế. -Vân Vân đáp. Mấy ngày trước, lúc trên đường đi Tây Nguyên cô đã được Gia Huy và Lan Phương kể cho nghe về chuyện Ngọc Ly và cơ duyên mà bọn họ gặp gỡ nhau.
Ba người hào hứng đoán con ma này chắc cũng là oan hồn vất vưởng vì chết không toàn thây, oán khí nặng nề, không thể siêu sinh nên còn quẩn quanh trong rừng trêu đùa và hại người.
Đi tiếp trong rừng đến tận trưa, ba người mệt nhoài, ngồi nghỉ dưới một gốc cây cổ thụ, Vân Vân dùng dao gọt một cành cây nhọn hoắt. Cô chăm chú khiến Lan Phương cũng phải tò mò.
– Chị làm gì vậy?
– Chẳng biết, chị nghịch cho đỡ chán thôi.
Gia Huy cắt bánh mì và thịt nguội xong, đặt ra giữa ba người.
– Ăn trưa nào.
– Huy cứ như bà mẹ bỉm sữa của hai chị em mình ấy nhỉ?
Vân Vân trêu Gia Huy, tiện tay đưa cho Lan Phương cành cây vót nhọn, rồi gập con dao lại đút vào túi. Lan Phương nhìn cành cây, chẳng biết làm gì nhưng thấy hay hay nên cũng giữ lại, sà qua ăn bánh mì.
Ăn no, Lan Phương ngáp dài, tựa vào gốc cây, đêm qua cô ngủ vẫn chưa đủ, sáng nay lại đi suốt nên giờ mệt nhoài. Thực ra Gia Huy và Vân Vân cũng mệt, nhưng sức khỏe bọn họ tốt hơn nên đỡ hơn Lan Phương. Gia Huy liếc Lan Phương một cái, rồi thu dọn đồ đạc.
– Mọi người nghỉ chút đi cho đỡ mệt.
– Vâng.
Như chỉ đợi câu này, Lan Phương dựa vào gốc cây, ngủ ngon lành. Vân Vân không ngủ, cô lôi mấy khúc xương ra xem xét.
– Huy, chị có linh cảm ngày hôm nay chúng ta sẽ thu hoạch không ít. Hình như “nó” ở rất gần đây.
Gia Huy gật đầu, anh cũng cảm nhận được điều đó. Lan Phương chỉ được ngủ tầm nửa tiếng đã bị gọi dậy. Vừa mở mắt, cô giật nảy mình khi nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trên tít ngọn cây. Lan Phương không nhìn rõ hình dạng nhưng dựa vào mái tóc dài có thể đoán đó là phụ nữ.
– Hình như người đó đi theo chúng ta.
– Em có thể nói chuyện với oan hồn đó không?
Lan Phương rụt rè gật đầu, ngẩng cổ lên phía ngọn cây.
– Xin chào, tôi có thể nhìn thấy cô.
Thoắt một cái, bóng ma vút lên, tan biến vào không gian. Lan Phương nhún vai.
– Cô ấy không tin em.
– Vậy chúng ta đi tiếp thôi. -Gia Huy đeo ba lô lên vai, đi trước.
– Liệu có phải đó là hồn ma của bộ xương chúng ta tìm thấy không nhỉ? -Vân Vân hỏi.
– Rất có thể.
Cả buổi chiều mệt nhoài mà chẳng tìm thấy gì, hồn ma đó thi thoảng xuất hiện nhưng luôn giữ khoảng cách rất xa quan sát bọn họ, Lan Phương mấy lần muốn kết nối nhưng hồn ma đều sợ hãi biến mất. Mới hơn bốn giờ rừng cây đã bắt đầu xâm xẩm. Mặc dù vẫn nhìn rõ mọi thứ nhưng cả ba đều mệt rã rời nên họ quyết định tìm một vạt đất trống trên cao để nghỉ lại.
Gia Huy ôm từng đống củi to chất ở bên. Vân Vân và Lan Phương ra suối lấy nước. Lấy đầy mấy chai nước rồi, hai người thỏa thích rửa mặt, rửa tay. Nước suối mát đến mức hơi lạnh. Lan Phương dùng những ngón tay trắng trẻo nhỏ từng giọt nước xuống phiến đá xanh ở bên bờ suối.
– Chị Vân Vân có nhớ nhà không?
– Em nhớ nhà à?
– Vâng, chẳng hiểu sao nữa. -Lan Phương thở dài. -Lúc ở đó thì chỉ mong được thoát ra, đi rồi lại thấy nhớ nhà.
Vân Vân gật đầu, cô cũng nhớ nhà. Có lẽ do lang thang khắp nơi nên bọn họ bắt đầu có những cảm xúc này rồi. Một con cá quẫy nhẹ giữa lòng suối trong vắt. Lan Phương thích thú reo lên, quẳng tâm trạng buồn bã vừa rồi ra sau đầu.
– Cá kìa. Chị Vân ơi mình bắt cá đi.
Nói rồi, Lan Phương nhảy ngay xuống nước, hai tay khua khoắng muốn chụp lấy con cá nhóng nhánh.
– Cẩn thận, rêu trơn lắm đấy.
Mặc dù nói Lan Phương như vậy nhưng Vân Vân cũng xắn quần xắn áo nhảy xuống bắt cá. Hai người khua một hồi nhưng vẫn tay không, có điều tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Cả hai ngồi trên tảng đá bên suối, vui vẻ nói chuyện một hồi, đột nhiên Vân Vân đứng bật dậy, chạy về phía trước. Lan Phương vội vã chạy theo. Đến một gốc cây, Vân Vân ngồi thụp xuống, đưa tay đào bới. Lan Phương hổn hển thở, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa định lên tiếng hỏi thì thấy một khúc xương người nham nhở lộ ra chỗ Vân Vân đang bới. Cô vội ngồi thụp xuống giúp Vân Vân.
Đã tiếp xúc với những chuyện này một thời gian, Lan Phương cũng dần bạo lên, cô không thể cứ là gánh nặng cho nhóm được. Nhưng khi chạm vào khúc xương, Lan Phương vẫn vô thức rụt tay lại, nổi da gà. Vân Vân bới một hồi, đột nhiên buông thõng tay, ngồi phệt xuống bên cạnh đống xương trắng ởn.
– Chị Vân Vân, chị sao thế?
Vân Vân day day trán.
– Chị mệt quá. Em gom xương hoặc gọi Gia Huy ra gom xương về đi.
– Vâng.
Lan Phương lưỡng lự mấy giây rồi thò tay nhặt từng khúc xương bỏ vào chiếc lá to hái bên cạnh. Toàn thân cô run lên vì sợ hãi. Nhưng đồng thời cũng có cảm giác vô cùng mới mẻ, kích thích của việc vượt qua được nỗi sợ hãi của bản thân.
– Lan Phương, Vân Vân, hai người ở đâu thế?
– Bọn em ở đây.
Gia Huy đợi mãi không thấy hai người nên đi tìm. Thấy Lan Phương đang xếp xương vào chiếc lá to còn Vân Vân ngồi bên cạnh thì anh vô cùng ngạc nhiên.
– Là xương của bộ xương kia?
Vân Vân gật đầu. Vừa rồi đột nhiên cô cảm nhận được một luồng oán khí mạnh mẽ xuất hiện ở phía này, thậm chí cô còn nhận thấy luồng oán khí này giống như chỗ xương họ đang giữ, vì vậy cô đã vội vàng chạy đến đây. Không sai, cô đã tìm thấy chúng.
Gia Huy mang những khúc xương vừa tìm được về, họ nhìn những khúc xương ở các nơi khác nhau nhưng rõ ràng là của cùng một người. Vân Vân trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lên tiếng.
– Còn thiếu cái đầu nữa.
Không ai lên tiếng! Đầu vốn là bộ phận quan trọng nhất, trong quan niệm tâm linh cũng được coi là nơi linh thiêng nhất, đỉnh đầu là nơi kết nối thẳng với đấng sáng tạo. Không biết chuyện gì đã xảy ra với người này mà các bộ phận bị phân tán khắp nơi thế này?
– Ăn thôi.
Vân Vân đột nhiên phá vỡ sự im lặng, thản nhiên lôi đồ ăn trong ba lô ra. Lan Phương liếc nhìn bọc xương trắng ởn, cố nhắm mắt để đè nén sự sợ hãi trong lòng, lặng lẽ cúi đầu gặm bánh mì.
– Gia Huy, lát kể chuyện ma nghe chơi coi. Chán thí mồ. -Vân Vân vừa cắn đầu chiếc xúc xích, bóc nó ra vừa nói.
– Được, mọi người thích nghe gì nào?
– Chuyện giống hôm qua ấy.
– Ghê hơn có được không? -Gia Huy cười cười.
– Ha ha, được thế thì còn gì bằng. -Vân Vân vui vẻ trông thấy.
Chỉ có mỗi Lan Phương ngồi nghệt mặt bên cạnh. Truyện hay thật nhưng giữa rừng thiêng nước độc, đêm hôm khuya khoắt, hồn ma bóng quế quẩn quanh mà còn nghe chuyện ma, cô không thích trò này đâu!