Chúc chúng ta may mắn
Trước khi thi tốt nghiệp được nghỉ ba ngày.
Yến Hảo trải qua ba ngày ấy dưới sự sắp đặt của Giang Mộ Hành.
Ngày đầu tiên vui chơi giải trí, đi ngủ, vui chơi giải trí. Ngày thứ hai đến dạo ven hồ trái tim, đọc sách một lát, làm vài dạng đề căn bản, viết một trang nhật ký, để Giang Mộ Hành kiểm tra ngẫu nhiên. Ngày thứ ba đi xem trường thi.
Buổi tối dọn vào khách sạn đã đặt xong xuôi từ trước.
Bài trí trong phòng vô cùng lạ lẫm, ga giường mang màu trắng nhợt nhạt tạo cảm giác đầy lạnh băng cứng nhắc, không khí trôi nổi chung quanh tựa hồ cũng bén nhọn.
Thần kinh Yến Hảo vốn đã căng thẳng nên hít thở có phần không thông. Cậu quăng cặp, ôm siết lấy Giang Mộ Hành, hít mùi hương mình quen thuộc. Bấy giờ lỗ chân lông đang mở khắp toàn thân mới chậm rãi đóng kín.
Giang Mộ Hành vỗ về tấm lưng khẽ run của cậu: “Uống nước nhé?”
Yến Hảo lắc đầu: “Muốn ăn đá bào.”
Giang Mộ Hành không đáp.
Yến Hảo ôm eo hắn lắc lư, như một đứa nhỏ đòi phụ huynh mua kẹo cho ăn, làm nũng.
Giang Mộ Hành bất đắc dĩ nói: “Xỏ giày vào xuống lầu, tôi mua cho cậu.”
Yến Hảo chưa kịp vui vẻ đã nghe hắn đến một câu: “Cậu chỉ có thể ăn hai miếng.”
“…”
Hai miếng thì hai miếng, ít nhất cũng đỡ buồn mồm.
Trường thi nằm ở ngay con đường đằng sau khách sạn, Yến Hảo xuống lầu thì vô thức liếc nhìn chỗ đó.
Giang Mộ Hành hữu ý vô ý dẫn cậu đi hướng ngược lại.
Thời gian mọc đôi cánh vô hình và khổng lồ, năm mới từ tháng hai bay sang tháng ba, bay thẳng một mạch, bây giờ đã đến tháng sáu tăm tối, mùa tốt nghiệp.
Mỗi năm một lần, hằng năm tàn khốc, hằng năm hoảng loạn.
Trên đường đâu đâu cũng có bóng dáng các học sinh tản bộ, dày đặc hơi thở hoang mang và hồi hộp.
Giang Mộ Hành mua một ly đá bào sắc cầu vồng, ly lớn đầy ụ.
Yến Hảo hút một miếng, buốt lạnh, cậu run cả người: “Thời điểm này ngày mai đã thi xong văn và toán.”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Yến Hảo nói thêm: “Thời điểm này sang năm cũng gần kết thúc năm nhất đại học.”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Miệng Yến Hảo toàn vị ngọt dâu tây: “Nói nhiều hơn đi?”
Lúc này Giang Mộ Hành nói nhiều hơn: “Xong hai miếng rồi, đưa đá bào cho tôi.”
Miệng Yến Hảo giật giật, mắt nhìn sang chỗ khác, vô cùng gượng gạo đánh trống lảng: “Tiệm sách phía bên kia đang có hoạt động, mình đi xem thử xem.”
Vừa cất bước, cổ áo đằng sau đã bị xách lên.
Kế đó đá bào bị lấy đi, tay trống rỗng, hơi lạnh cũng mất theo..
Tiệm sách đại hạ giá, mấy cái bàn dài ghép trước cửa, bày ra rất nhiều sách, loại nào cũng có.
Mười đồng năm quyển, mười đồng ba quyển, mười đồng hai quyển.
Đại hạ giá có tâm đến vậy nhưng cũng chẳng thu hút được nhiều học sinh. Có lẽ vì không chỉ một tiệm sách nhân hai ba hôm nay để làm hoạt động, nên hứng thú và nhiệt tình đều bị phân tán.
Yến Hảo đi qua nhìn một chút, phát hiện liên hoàn hoạ “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, bìa ngoài có hơi cũ nát ố vàng, trông rất đậm cảm giác có tuổi.
Giang Mộ Hành thản nhiên nói: “Làm cũ.”
Yến Hảo lập tức nhận được ánh mắt cảnh giác của ông chủ, cậu đá đá giày Giang Mộ Hành: “Cậu nói nhỏ thôi.”
Giang Mộ Hành đưa tay qua, cầm lấy một quyển liên hoàn hoạ lật từ đầu đến cuối, mùi mực gay mũi.
“Mùi hơi nồng.”
Yến Hảo đè thấp giọng: “Nhưng tôi vẫn rất thích.”
“Mua về đặt trên ban công phơi gió vài hôm là đỡ hơn liền.”
Giang Mộ Hành để sách xuống: “Muốn mua thì mua cả bộ.”
“Tất nhiên rồi, mua một quyển không đầu không đuôi cũng không có cách nào đọc. Không thì tôi…”
Chưa dứt lời, Yến Hảo phát hiện mấy nữ sinh ở trước sạp sách kế bên đang nhìn trộm Giang Mộ Hành, ý cười trên mặt cậu tức khắc biến mất.
“Tôi muốn mang cậu về nhốt trong nhà, không muốn cậu ra ngoài.”
Yến Hảo phát giác ánh mắt Giang Mộ Hành trông sang, cậu cũng không giấu tham lam cố chấp của mình: “Nếu có thể cất giấu cậu là tốt rồi.”
Giang Mộ Hành nghe vậy, đôi mắt híp nhẹ một cái: “Tôi cũng có khốn đốn tương tự.”
Yến Hảo không nghe rõ, cậu mua một bộ “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, ông chủ tặng cậu một bộ bảng chữ mẫu, hai ruột bút 0.5 màu đen, cùng với một câu “Cố gắng thi đại học”.
Chủ nhiệm gọi cho Giang Mộ Hành, hỏi hiện tại Yến Hảo đến nơi chưa.
Giang Mộ Hành ngắm thiếu niên ngồi xổm ở quán ven đường xem rùa đá: “Đến rồi ạ.”
Chủ nhiệm hỏi: “Em ấy đem thẻ căn cước với thẻ dự thi theo hết chưa?”
Giang Mộ Hành ăn đá bào: “Đã đem.”
“Mấy thứ khác như bút chì 2B, tẩy, bút gel, thước compa gì đó đều kiểm tra một chút.” Chủ nhiệm nói, “Mai trước khi thi thầy sẽ không gọi điện nhắc nhở, thầy không quan tâm được.”
Ngữ điệu Giang Mộ Hành bình thản tự nhiên: “Em sẽ kiểm tra thay cậu ấy.”
Nghe vậy chủ nhiệm không thấy lạ chút nào cả.
Năm ngoái học sinh ông tâm đắc này đột nhiên nhận suất tuyển thẳng, nói muốn để trống thời gian một năm lớp 12, làm chuyện muốn làm.
Theo như quan sát của ông suốt cả năm, hình như đứa nhỏ này chỉ dạy kèm cho bạn học mình.
Bởi nhất trung cạnh tranh vô cùng dữ dội, lên một hạng cũng khó khăn, không toàn tâm toàn ý giám sát chỉ dẫn, thì không thể nào kéo một bạn học từ chót lớp lên hàng đầu khối.
Phụ đạo nguyên năm, hai ngày thi đại học này vẫn muốn đồng hành cùng, thậm chí vì để giảm bớt cảm giác căng thẳng của bạn học mà nói rằng có chuyện gì cứ gọi thẳng cho mình.
Này không đồng bộ với “gia sư lương cao”, với “tình bạn” cũng không chuẩn xác lắm.
Về phần khả năng khác, chủ nhiệm sẽ không nghĩ sâu, hy vọng hai học sinh của ông đều có thể tiền đồ như gấm.
Chủ nhiệm thao thao bất tuyệt: “Sáng mai Yến Hảo thi xong, em cố gắng đừng hỏi em ấy thi thế nào, cũng đừng kêu em ấy dò đáp án.”
Giang Mộ Hành ăn đá bào xong, bước đến trước thùng rác vứt ly rỗng vào: “Em biết rồi.”
Chủ nhiệm lại dặn dò vài câu, rồi vội tới khách sạn xem những học sinh khác.
Giang Mộ Hành gọi thiếu niên: “Yến Hảo.”
Yến Hảo nghe được ngoảnh đầu, đèn đóm và ánh sao chiếu rọi trong đôi mắt, và có cả hắn.
Giang Mộ Hành xuyên qua đám người, sải bước về phía thiếu niên, hơi khom lưng: “Vẫn chưa xem chán?”
Yến Hảo đăm đăm: “Rùa rất thú vị.”
Giang Mộ Hành có dự cảm xấu.
“Nó có đồ ăn riêng, một tuần cho ăn một lần, một lần bảy tám hạt, không cần quan tâm những thứ khác.”
Yến Hảo kể lại lời mình nghe được cho Giang Mộ Hành.
Dự cảm của Giang Mộ Hành càng mãnh liệt.
Vài giây sau, hắn nghe Yến Hảo đến một câu: “Chúng ta mua một con đi.”
Dự cảm thành sự thật.
Người bán hàng rong là người khôn khéo, hiền hoà cười nói: “Mua hai con tặng chậu thuỷ tinh.”
Mắt Yến Hảo sáng lên: “Còn có thể tặng thêm gói thức ăn không?”
Người bán hàng rong: “…”
Đứa nhóc này mặc hàng hiệu, đeo chiếc đồng hồ kim trông có vẻ rất đắt, nhưng một gói thức ăn rùa ba đồng cũng muốn trả giá?
Yến Hảo bắt đầu lựa rùa.
Huyệt thái dương Giang Mộ Hành đau: “Đến thành phố A rồi bàn sau.”
Yến Hảo ngồi xổm không đứng dậy, cũng không nói chuyện.
Ven đường dơ dáy bẩn thỉu, vừa có thùng rác vừa có que xiên nướng vân vân, lắm muỗi.
Yến Hảo gãi cổ gãi tay.
Giang Mộ Hành cau mày kéo thiếu niên dậy, thấp giọng nói: “Đến thành phố A rồi mua.”
Yến Hảo chăm chú nhìn Giang Mộ Hành, thấy sắc mặt hắn nặng nề thì không khăng khăng nữa.
Có chuyện nói rõ ràng, mỗi người nhường một bước.
Là một học sinh thi tốt nghiệp, mai là vào trường thi ngay, Yến Hảo cứ thế dạo bộ hơn một tiếng.
Mua này mua kia, xuống dưới lầu hai tay trống không, về khách sạn túi lớn túi nhỏ.
Mua đồ xong, mỏi chân, thể lực cũng tiêu hao sạch, hy vọng không mất ngủ.
Giang Mộ Hành thay hết toàn bộ chăn mền gối đầu mang theo.
Yến Hảo tắm nước ấm xong nằm sấp lên giường, lên QQ vào nhóm chat tán dóc.
Dương đại tiên: Tiểu Hảo, chỗ mày có muỗi không?
Yến bunny: Trong khách sạn không có.
Dương đại tiên: Đậu, tao đang đập muỗi này. Tao muốn sang chỗ mày ngủ đất.
Yến bunny: @Anh zai Tống, phiền mày cản hộ.
Anh zai Tống: Cả người nó như con gấu, chân tay tao gầy gò, chỉ e có lòng không có sức.
Yến bunny: Tặng mày một thùng que cay.
Anh zai Tống: Vậy ít nhất tao cũng phải xắn tay áo lên.
Dương Tùng bắt đầu spam icon móc mũi.
Cổ Yến Hảo bỗng mát lạnh, cậu run lên một cái: “Cậu bôi nhẹ thôi.”
Lực tay Giang Mộ Hành không giảm nửa phần: “Bôi nhẹ không ra thuốc.”
Yến Hảo co vai, cật lực kiềm nén không tránh.
Bạn trai xức thuốc cho, ngứa nữa cũng phải nhịn.
Giang Mộ Hành vạch cổ áo Yến Hảo, xem trên cổ cậu còn vết muỗi cắn nào khác không.
Yến Hảo giơ hai tay lên đặt bên cạnh, ngoan ngoãn như mèo con được vu0t ve.
“Ba mẹ tôi có liên lạc với cậu không?”
Giang Mộ Hành không đáp.
“Hẳn có nhỉ.” Yến Hảo nói, “Dạo này họ không gọi video với tôi, cũng không gọi điện thoại, sợ tạo áp lực cho tôi, nhưng lại muốn biết tôi thế nào nên họ…”
Giang Mộ Hành hôn cậu, cắn nát câu nói tiếp theo.
Vết muỗi đốt trên cổ và cánh tay Yến Hảo đều được thoa thuốc, hơi lạnh.
Giang Mộ Hành vừa định đậy nắp thuốc mỡ, Yến Hảo vén áo ngủ lên: “Bụng tôi cũng có.”
“Chỗ này.” Yến Hảo chỉ cho hắn xem.
Giang Mộ Hành coi như cậu đang đùa giỡn, khi lướt mắt qua thì đôi mày núi nhíu lại, không ngờ thật sự có một cục.
Màu đỏ tươi, kích cỡ thậm chí không nhỏ.
Yến Hảo nằm ngửa mặt, mắt nhìn đèn trần: “Cậu nói xem con muỗi có khôn không?”
Giang Mộ Hành bóp một ít thuốc bôi lên vết muỗi đốt của cậu, bụng ngón tay xoa vòng quanh.
“Con muỗi khôn không tôi không biết, nhưng cậu không khôn.”
Yến Hảo gác chân trên lưng hắn, quấn lấy, gót chân cọ bờ lưng khoẻ mạnh của hắn: “Lớp trưởng, đây là ý gì?”
Giang Mộ Hành khẽ động khoé môi: “Ý sáu vết đốt.”
“Rất tốt.” Yến Hảo nghiêm mặt, “Lục lục đại thuận, điềm tốt.”
Giang Mộ Hành: “…”
Nhân lúc Giang Mộ Hành tắm rửa, Yến Hảo dạo quanh Không Gian, blog và Zhihu một lượt. Rồi cậu lại vô Tieba lướt lướt, bắt gặp một bài viết nói rằng lớp 12-4 có nữ sinh gào khóc trong nhà vệ sinh.
Áp lực quá lớn.
Yến Hảo thổn thức hồi lâu, tâm thái quả thực là một trong những nhân tố sàng lọc trong kỳ thi đại học.
Tối nay không biết có bao nhiêu người biến thành kiến bò trên chảo nóng.
Yến Hảo lướt xem các bài viết, mỗi chủ bài đăng dường như đều sợ sệt về hai ngày tiếp theo. Cậu phát hiện nếu so sánh, trạng thái của cậu xem như là rất tốt.
Không khóc không suy sụp, có thể ăn có thể uống.
Yến Hảo đặt điện thoại xuống, thở một hơi thật dài. Cậu đang trên con đường theo đuổi ước mơ giống như rất nhiều người, vượt qua bao ải tiến về phía trước. Lộ trình gian nan, lại chẳng mấy ai được may mắn như cậu, có người mình thích ở bên, từng lần từng lần cổ vũ cho cậu, tay nắm tay dạy cậu trưởng thành, một đường hộ tống.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng, Yến Hảo nhảy phắt xuống giường. Giang Mộ Hành vừa mở cửa cậu đã bổ nhào ngay.
Người Giang Mộ Hành ẩm ướt, hắn muốn gạt cậu xuống.
Yến Hảo càng ôm chặt hơn.
Một tay Giang Mộ Hành đỡ mông cậu, một tay cầm khăn lau nước trên đầu, bước chân vững vàng đi tới bên giường.
“Xuống.”
Yến Hảo hà hơi bên tai hắn: “Giang Mộ Hành ơi.”
Hô hấp Giang Mộ Hành dừng lại: “Hử?”
“Một năm lớp 12 này, cảm ơn cậu đã vất vả.” Yến Hảo khẽ khàng, “Thêm nữa là…”
Cậu ngừng mấy giây, hôn vành tai nóng đỏ của Giang Mộ Hành: “Tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”
“Chỉ cần tôi có, cậu muốn, tôi đều sẽ cho cậu.”
Giang Mộ Hành khép nửa mắt, không lên tiếng.
Yến Hảo cúi đầu xem biểu cảm Giang Mộ Hành, còn chưa thấy rõ đã bị hắn nhấn vào long nguc.
Lực Giang Mộ Hành cực lớn.
Yến Hảo muốn giằng ra ngửa đầu lên, chợt phát hiện bàn tay đang giữ gáy cậu hơi run rẩy.
Cơ thể cậu chấn động kịch liệt, quên cả hít thở.
Yêu một người đương khi tuổi xuân mơn mởn, con tim sẽ đập thình thịch, không biết làm sao, cũng sẽ phấn đấu quên mình, dũng cảm tiến tới, vụng về bảo vệ khoảng tươi đẹp thuần khiết ấy.
Một cơn mưa nhỏ rơi giữa đêm.
Yến Hảo cứ tưởng mình chắc chắn không thể ngủ, nhưng cậu chỉ nằm trong vòng tay Giang Mộ Hành nghe vài bài hát đã bất giác thiếp đi từ lúc nào.
Hơi hai giờ sáng, Giang Mộ Hành bò dậy kiểm tra đồ dùng học tập và giấy tờ của Yến Hảo, không nhớ rõ đã kiểm tra tới lần thứ mấy, số lượng thống kê ngoại trừ nhấn mạnh sự bất lực của hắn thì chẳng còn ý nghĩa khác.
Giang Mộ Hành đã tham gia biết bao kỳ thi lớn nhỏ, song chưa từng căng thẳng.
Cảm giác ấy là Yến Hảo mang tới cho hắn, mỗi lần càng thêm sâu sắc.
Lần thi đại học này cực kỳ quan trọng, nhưng cảm giác căng thẳng lại không đạt tới đỉnh điểm.
Bởi vì bọn họ vẫn còn mai sau, còn con đường rất dài cần phải bước, nhất định sẽ kéo theo cùng muôn vàn thách thức, hắn sẽ tiếp tục vì Yến Hảo mà căng thẳng.
Gian khó ngọt ngào.
Giang Mộ Hành một đêm không ngủ. Khi chân trời hé mở màu trắng bạc, hắn gửi thiếu niên ngủ say trong lòng một nụ hôn chúc buổi sáng, mắt lấp kín tia máu đỏ.
Sáng sớm Giang Mộ Hành đưa Yến Hảo đến điểm thi. Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau một cái giữa đám đông huyên náo.
Tôi chờ cậu ở ngoài.
Ừm.
Tám giờ rưỡi, Yến Hảo đi theo hàng các thí sinh tiến vào phòng thi. Cậu ngồi xuống chỗ của mình, xoay bút vòng vòng, móc dây chuyền trên cổ ra, cắn một cái vào nhẫn bạc loé sáng.
Giang Mộ Hành, chúc chúng ta may mắn.