Ngày hôm sau tại biệt thự riêng của Thiếu Dương, xe vừa dừng lại trong sân ngôi biệt thự, Thiếu Dương vội vàng xuống, đi qua mở cửa sau của xe hơi, anh vương hai cánh tay bế Ngữ Thần vào lòng rồi quay lưng bước thẳng lên phòng của anh.
Vào trong phòng anh nhẹ nhàng đặt Ngữ Thần lên giường lớn của anh, rồi nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận vào cho cô, anh hôn nhẹ lên trán cô, Ngữ Thần ngại ngùng đỏ hết cả mặt , cô nhìn anh khẻ lên tiếng:
_ Anh đưa điện thoại cho em mượn xíu, Thiếu Dương nhìn cô lại hỏi nhỏ:
_ Vậy chứ em gọi cho ai vậy?
Ngữ Thần cười nhẹ đáp: ” em gọi cho mẹ “
Thiếu Dương lấy ra từ túi quần cái điện thoại anh đưa sang cho cô , Ngữ Thần bấm số của mẹ rồi lên tiếng nói khi bên kia mẹ cô đã bắt máy:
_A lô!
_ Mẹ con Ngữ Thần đây mấy hôm này con đi công tác với sếp nên khoảng một tháng nữa con mới về, nên mẹ đừng lo lắng cho con nha , con sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ.
_ Bên kia đầu dây mẹ cô nhẹ nói: ” vậy con phải giữ sức khỏe của mình đó con.
Cô nhẹ giọng nói: ” dạ con xin chào mẹ, ở nhà mẹ nhớ ăn uống đều độ nha, mẹ có bệnh đau bao tử đó ” nói xong cô nhẹ nhàng cúp máy, cô nhấn tiếp một dãy số khác cô gọi cho em trai mình, cô nói địa chỉ của biệt thự rồi bảo em trai đến gặp mình, gọi xong cô đua lại điện thoại cho anh.
Ngữ Thần lúc này ngồi thẩn thờ buồn bã vì lúc nãy cô phải nói dối với mẹ mình, với tình hình thương thế của cô như vầy, thật sự cô không thể nào cho mẹ mình biết được, mẹ cô đau lòng và sẽ khóc rất là thương tâm lắm.
Thiếu Dương nhìn Ngữ Thần ngồi buồn như vậy trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, anh ngồi lên giường nhẹ nhàng kéo ôm cô vào trong lòng mình, bàn tay nhẹ vuốt tóc cô anh từ tốn nói:
_ Anh biết em không vui vì em đã nói dối mẹ, nhưng em chỉ là không muốn để mẹ buồn khi nhìn thấy em bị thương tích như thế này, anh tin là mẹ sẽ hiểu cho lòng em mà, bây giờ em phải dưỡng sức khỏe cho mau lành, tới lúc đó không cần nói dối nữa rồi .
Thôi em nằm xuống nghỉ ngơi đi , anh đi xuống dặn dò nhà bếp nấu món bồi bổ cho em, nào ngoan nằm xuống đi em.
Nói xong Thiếu Dương đở Ngữ Thần nằm xuống giường, cô cũng liền nhắm mắt ngủ, anh đắp chăn cẩn thận cho cô xong anh cũng nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, anh đi thẳng xuống nhà bếp dặn dò đầu bếp làm những món ăn tốt cho Ngữ Thần ăn bồi bổ , căn dặn xong anh bước trở ra thì đúng lúc này Trịnh Thiên cùng Gia Phong và hai cô bạn của Ngữ Thần vừa bước vào đến nơi.
Trịnh Thiên nhìn anh cười nhẹ nói: vào phòng sách nói chuyện đi Thiếu Dương, anh gật đầu rồi cả ba đi vào trong phòng sách, còn lại hai cô gái, hai cô tranh thủ lúc này đi thăm người bạn thân của họ.
Tại phòng của Thiếu Dương hai cô mở cửa nhẹ bước vào, Gia Huyên khẻ lên tiếng gọi:
_ Ngữ Thần, Ngữ Thần ơi cậu đâu rồi?.
Ngữ Thần đang lim dim ngủ, tai cô nghe ai gọi tên mình cô liền mở mắt ra, nhìn sang bên cô nhận ra hai cô bạn của mình Ngữ Thần vui vẻ lên tiếng:
_ Chào hai cậu, hai cậu lại đây ngồi nè, dứt lời hai cô gái liền nhanh kéo ghế đến ngồi xác giường, cuộc tâm sự của ba cô gái bắt đầu diễn ra, kéo theo đó là những trận cười nghiêng ngả muốn sập cả phòng ngủ .
Tại phòng sách Thiếu Dương châu mày tức giận vì thông tin kẻ phía sau chủ mưu chuyện lần này là người trong công ty của anh, nhưng danh tánh vẫn còn đang điều tra chưa rõ ràng, Thiếu Dương giận dữ đập bàn nói lớn:
_ Các cậu điều thêm người đi điều tra cho ra, nó có chết cũng phải thấy được cái xác cho tôi, dám động đến người phụ nữ của tôi, kẻ đó dù là ai tôi cũng phải cho nó biết thế nào sống không bằng chết.