Trịnh Thiên vừa cúp điện thoại, thì Tuệ Nghi liền đi đến ngồi xuống ghế kế bên anh, gương mặt cô nghiêm nghị nhìn anh lên tiếng hỏi.
_ Ngữ Thần cậu ấy bị Di Tử hại sao?.
_ Anh hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đi điều tra về việc này.
Trịnh Thiên nhìn cô gái nhỏ của mình đang rất lo lắng cho bạn mình, anh ôn nhu trả lời.
_ Việc này đã có chúng tôi lo, em cứ làm tròn trách nhiệm là người phụ nữ của tôi là được rồi.
_ Anh đang nói cái gì vậy hả?.
_ Ai là người phụ nữ của anh hả?Anh có bị khùng không?.
_ Nét mặt bình thản Trịnh Thiên nhếch mép cười nhẹ, nhìn cô từ từ nói .
_ Em không làm người phụ nữ của tôi, vậy em muốn là của ai hửm?.
_ Tôi đã có vị hôn phu rồi, chúng tôi cũng đã sống bên nhau như vợ chồng cũng đã hơn hai năm rồi, chẵn lẻ một người có tiếng tăm như anh mà lại muốn dùng lại đồ cũ của người khác hay sao?.
_ Cái gì! Em nói thật sao?
Tuệ Nghi nghênh mặt nhìn anh, nhẹ gật đầu.
Trịnh Thiên đôi mắt bốc hỏa nhìn người con gái trước mắt, anh không thể nào chịu đựng được chuyện này, sự cao ngạo của một người đàn ông, dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ làm anh lúc này thật sự nổi giận, từ trước đến nay những gì anh thích anh phải chiếm được dù phải dùng cách gì.
Trịnh Thiên bất ngờ ôm đè Tuệ Nghi xuống giường, cô liền vùng dậy, miệng cô lớn tiếng nói.
_ Trịnh tổng anh mau bỏ tôi ra, tôi là người đã có chồng, anh không được phép làm như vậy đâu, anh là đồ không ra gì, đồ khốn khiếp, đồ cạn bã.
Tuệ Nghi đang tức giận mà mắng chửi anh, thì bất ngờ môi cô bị anh hôn, nụ hôn đầy sự tức giận, anh cắn nát môi cô, Tuệ Nghi cũng tức giận mà cắn lấy lưỡi anh khi anh đưa lưỡi tiến vào bên trong miệng cô, một vị mặn chát tràn ngập trong miệng của hai người.
Trịnh Thiên lúc này bàn tay rút ra dây lưng, anh chế trụ hai cánh tay cô, cột chúng lên đầu giường, anh không muốn cô la, anh lấy khăn tay trong túi quần, nhét vào miệng cô, bàn tay Trịnh Thiên nhanh chóng cởi sạch đồ của cô và của anh.
Lúc này đây sự tức giận xen lẫn dục vọng làm cho Trịnh Thiên trở thành một con sói hung tợn, anh say mê nhìn thân thể trắng nõn mịn màng của cô hiện rõ trước mắt mình, anh cười như điên dại, ánh mắt nhìn cô, miệng anh thì thầm bên tai Tuệ Nghi.
_ ” Hôm nay em hãy so sánh xem tôi và chồng của em, ai sẽ là người làm em phải rên rỉ nhiều hơn nhé “.
Lời nói vừa dứt, không có khúc dạo đầu, không có sự âu yếm, hai cánh tay anh mở rộng chân cô, cứ như vậy mà mạnh mẽ đâm thẵng vào.
_ Á!……….á……….đau quá!……..đau quá, cảm giác bị xé rách của lần đầu tiên làm cho Tuệ Nghi gào lớn, nét mặt vì quá đau mà trở xanh mét, hai hàng nước mắt thi nhau mà rơi không ngừng nghỉ.
Trịnh Thiên vì ghen tuông nên không xem xét kỹ lưỡng, anh muốn trừng phạt cô nên mới thô bạo với cô như thế, nhưng đến khi vật nam tính của anh đụng chạm mạnh và phá đi bức màn mỏng kia, anh giật mình liền dừng lại, khi mắt nhìn thấy cô vì đau mà khóc thương tâm như vậy, trong lòng Trịnh Thiên thật là xót xa, nhưng anh cũng vừa hạnh phúc vì anh mới là người đàn ông đầu tiên của cô, và cô mãi mãi sẽ là người phụ nữ mà anh yêu đến trọn cuộc đời này mà thôi, anh nhẻ nói bên tai cô.
_ Anh xin lỗi em Tuệ Nghi!.
_ Anh yêu em rất nhiều!.
Lúc này sự hưng phấn càng tăng lên, anh cuối xuống ngậm lấy bên ngực tròn trịa của cô mà liếm láp, anh muốn tạo cho cô sự kích thích để cô bớt đi sự đau đớn, hai ngón tay anh xe nhẹ lên nhụy hoa bên ngực bên kia.
Tuệ Nghi bị anh kích thích cả người cô liền rung lên, sự kích thích quá lớn làm cô không tự chủ mà rên nhẹ thành tiếng, bên dưới lúc này bắt đầu có nước chảy ra, Trịnh Thiên thấy vậy anh liền ra vào luật động, các động tác từ chậm rồi mỗi lúc lại nhanh hơn, và mạnh hơn.
Cơn đau qua đi, lúc này chỉ còn lại là sự kích thích mạnh mẽ, làm toàn thân của hai người đều tê dại, phấn khích anh ôm chặt cô cố ra sức mà tung hoành luật động, cùng phóng túng bản thân mình, cô giờ đây chính thức là người phụ nữ của anh, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra, có xuống địa ngục thì cả hai cùng nhau mà xuống thôi.