Thiếu Dương cùng Ngữ Thần cuối cùng đã ăn xong, Ngữ Thần nhanh chóng thay đồ cô mặc chiếc đầm dài qua gối để che đi những vết thương vẫn còn băng trắng bóc, Thiếu Dương yêu thương bế cô rời phòng, đi ra chiếc siêu xe đang đậu trong sân của biệt thự, anh liền mở máy xe từ từ lăn bánh hướng bệnh viện chạy đến.
Không lâu sau hai người đã đến bệnh viện, anh yêu thương lại bế cô đi thẳng đến phòng bệnh của Kính Hào, anh đặt cô xuống trước của phòng VIP 001, tay anh đưa lên gõ nhẹ lên cửa phòng ba cái.
“Cạch” tiếng cửa mở từ bên trong, Ngọc Tuyết ló đầu ra chạm ngay vào gương mặt của Thiếu Dương cô bé tươi cười nói lớn.
_ Anh hai ! Chị dâu hai người đến rồi, vào trong ngồi đi ạ.
Ngọc Tuyết mở rộng cửa, Thiếu Dương ôm eo Ngữ Thần diều cô vào trong phòng, cánh tay kia anh sách một giỏ trái cây và đồ bổ, bước vào trong anh đặt đồ lên bàn, liền đở cô ngồi xuống ghế kế bên giường của Kính Hào.
Ngữ Thần thấy em trai cả người băng kính cô đau lòng rơi lệ Kính Hào chào Thiếu Dương liền nhìn sang chị gái, cậu thấy chị vì đau lòng mình mà khóc cậu nắm lấy bàn tay chị vỗ nhẹ nói.
_ Chị hai em không sao đâu mà, vài hôm là sẽ khỏi chị đừng khóc nữa mà.
Lúc này Ngọc Tuyết vừa bê ra hai ly nước cam cho hai người, Thiếu Dương chỉ vừa uống một ngụm, anh khi nghe em vợ nói Ngữ Thần khóc anh liền bỏ xuống đứng lên đi đến trước mặt cô anh nhìn thấy cả gương mặt xinh đẹp của vợ giờ đây đỏ lên hết vì khóc, anh đau lòng ôm cô vào trong lòng, giọng nhẹ nhàng nói bên tai cô.
_ Vợ à em an tâm anh đã mời bác sĩ chuyên môn giỏi nhất về chữa trị cho em ấy rồi, không lâu nữa em ấy sẽ khỏe mạnh hơn xưa nữa đó, vợ đừng khóc nữa chồng đau lòng lắm đó.
Ngữ Thần nghe anh nói vậy cô cũng an tâm hơn, cô nhìn Kính Hào dặn dò.
_ Em đó phải ngoan nằm nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ cho mau khỏi, ăn uống bồi dưỡng thêm vào, mà có người lo cho em ăn không vậy?.
Ngọc Tuyết cười nhẹ nhìn chị dâu nói.
_ Chị dâu an tâm em lo lắng cho anh ấy không thiếu thứ gì đâu ạ, Kính Hào cũng liền nói vào.
_ Đúng rồi đó chị, em ấy ép em ăn quá trời, ăn xong rồi bắt em ngủ liền, em lên kg luôn nè, riết rồi em không biết em ấy chăm sóc người hay heo nữa chị?.
_ Ha……ha…….ha Ngữ Thần cười lớn khi vừa nghĩ đến chuyện lúc sáng ” sao anh em họ tính tình lại giống nhau đến thế kia chứ ” .
Thiếu Dương châu mày vì anh biết cô vợ mình cười vì chuyện gì, anh bực bội lên tiếng.
_ Vợ em cười đủ chưa, mau đi về cho em nó nghỉ ngơi, em còn ăn cơm và uống thuốc nữa đó.
Ngữ Thần nghe xong liền ngừng cười, miệng há to ngạc nhiên nhìn anh nói.
_ Lại ăn nữa sao? Không phải chúng ta vừa ăn cách đây hai tiếng trước à, anh bị cái gì sao?.
Thiếu Dương nhìn vẽ mặt cô ngơ nhìn mình, trong lòng anh lại muốn cười, không trả lời cô anh liền cuối xuống ôm cô bế lên vào trong lòng, anh nhìn Kính Hào cười tươi nói .
Em hãy dưỡng cho mau khỏe nha, anh đưa chị em về cố gắng tiếp công việc tạo thêm dân số cho ngôi nhà đông vui hơn, hai em cũng phải cố gắng đi nhé, nói xong Thiếu Dương bế cô rời khỏi phòng bệnh, bỏ lại hai người nọ trong phòng, hai người nhìn nhau mà đỏ hết cả mặt mũi vì ngại ngùng.
Ngọc Tuyết đi đến bên giường cô nhìn Kính Hào giọng nhẹ nói.
_ Anh ăn trái cây nha, em gọt cho anh, Kính Hào nhìn bàn tay bất ngờ kéo cô nằm xuống người mình, anh nhắm môi cô mà hôn lên, Ngọc Tuyết bị bất ngờ không kịp phản ứng và cứ thế bị ăn đậu hũ một cách ngon lành.
Hai người vừa về đến biệt thự Thiếu Dương liền bế Ngữ Thần lên thẳng phòng anh đạp tung cửa liền bế cô đi vào giường, đặt cô nằm lên anh liền nằm đè lên trên gương mặt anh nhìn cô cười tươi nói.
_Vợ ơi anh muốn ăn em, vừa nói dứt lời anh liền hôn môi cô, bàn tay anh bắt đầu cởi bỏ quần áo của cả hai, giữa tiết trời se lạnh của mùa đông, trong phòng có đôi trai gái đang quấn lấy nhau rất cuồng nhiệt, giờ chỉ có thế nghe được là tiếng rên rỉ của người nữ, cùng tiếng thở dốc của đàn ông trong lúc phấn khích, những tiếng ọp ẹp phát ra khi cả hai đang hết sức luật động vì cái cảm giác họ sắp đạt đến sự hạnh phúc tuyệt vời của cả hai mang đến cho nhau