Thiếu Đông tức giận bàn tay nhỏ cậu nắm chặt chẽ bàn tay Xuân Phụng kéo bé theo xác mình, Xuân Phụng đau đớn vì tay bị nắm mạnh cô bé tủi thân liền khóc to ầm ĩ…..hu……hu……hu…..mẹ ơi……mẹ ơi……..mẹ ơi.
Tiếng khóc của cô bé Xuân Phụng vang dội xuống dưới tầng dưới, lúc này các bà mẹ đang vui vẻ ngồi tám chuyện.
Gia Huyên đang vui vẻ, bất ngờ tai cô nghe được tiếng con gái khóc gọi mẹ, Gia Huyên liền nhanh đứng lên bước chân cô nhanh đi lên trên tầng, nét mặt xinh đẹp liền lộ rõ sự lo lắng, cô lo không biết con gái bảo bối đang gặp phải chuyện gì mà đến nỗi bé con phải gọi mẹ cần cứu.
Lúc này Thiếu Đông thấy bảo bối khóc thương tâm như vậy cậu đau lòng liền nới lỏng bàn tay của mình ra, Xuân Phụng bàn tay bé được thả lỏng bé mừng rỡ vội vàng vung tay bé ra khỏi bàn tay của Thiếu Đông, cả người liền quay đầu bỏ chạy về hướng cầu thang.
Gia Huyên lúc này đã đi lên đến gần phòng của bé Ngọc Yên, ánh mắt cô nhìn ra được bóng dáng con gái đang chạy về phía mình, cô đau lòng khi nhìn ra cả gương mặt bé vì khóc mà trở nên đỏ lên hết cả.
Cô đưa hai cánh tay ra phía trước đón ôm lấy cả người con gái bế bé lên ôm vào lòng giọng ngọt cô hỏi nhỏ bên tai con gái.
_ Ngoan nói cho mẹ nghe vì sao con lại khóc như vậy chứ?
Xuân Phụng ôm chặt lấy người mẹ, bé tủi thân khóc thút thít, và khi nghe mẹ hỏi bé lại càng tủi thân khóc lớn hơn.
Thiếu Đông thấy bảo bối bỏ chạy cậu tức giận liền nhanh chạy theo, nhưng khi cậu nhìn thấy dì Gia Huyên đứng ở đó và dì đang ôm lấy bảo bối và hỏi vì sao bảo bối khóc cậu hơi lo sợ, vì nếu bảo bối nói là do cậu làm bé khóc chắc chắn dì sẽ không cho bảo bối sang đây chơi nữa, Thiếu Đông lo lắng núp vào một bên cột nhà gần đó mà chờ đợi bảo bối trả lời.
Xuân Phụng khóc lóc đã đời cô bé lúc này mới thút thít trả lời mẹ.
_ Con không nghe lời anh Thiếu Đông, con chạy nhanh quá trơn té và bị thương, anh Thiếu Đông trợn mắt la mắng con, nói tới đây bé liền khóc lớn, hu…..hu……hu, mẹ ơi anh Thiếu Đông dữ quá con sợ, con không chơi với anh ấy nữa đâu.
Gia Huyên nghe con gái vừa khóc vừa nói, cô cười tươi nhìn bé, giọng ngọt ngào lên tiếng an ủi.
_ Con gái ngoan đừng khóc nữa nha, tại anh Thiếu Đông lo lắng cho con nên anh ấy mới la lớn với con, vì thấy con té bị thương, sau này con phải biết nghe lời thì không ai trách mắng con được, thôi mẹ bế con xuống nhà để mẹ xem vết thương của con thế nào, rồi còn dùng bữa nữa, đã đến giờ con ăn cơm rồi đó, nói xong Gia Huyên bế con gái quay lưng lại đi nhanh xuống hướng cầu thang để trở xuống đại sảnh.
Gia Huyên vừa đi xuống lầu Thiếu Đông lúc này mới bước ra từ chỗ ẩn nấp, cánh môi bé cong lên nở nụ cười nhẹ, ánh mắt cậu nhìn về hướng bảo bối vừa rời khỏi, trong tâm trí bé thầm nói ” bảo bối anh xin lỗi đã làm cho em sợ hãi, nhưng em nhất định không được ghét bỏ anh, em là người anh yêu thích, anh đã chọn em là thiếu phu nhân của Kỳ Thiếu Đông này rồi, mà cho là em có ghét anh đi nữa thì em cũng phải ở bên cạnh anh suốt đời, muốn rời khỏi anh trừ khi anh không còn trên đời này nữa Xuân Phụng bé nhỏ của anh à “.
Bé thầm nói xong liền quay lưng đi trở về phòng riêng của cậu và khóa lại cửa.
Nghe được tiếng khóa cửa phòng của Thiếu Đông lúc này đây cửa phòng của bé Ngọc Yên mới nhẹ nhàng mở ra, theo sau là ba gương mặt xinh xắn của ba bảo bối đưa ra khỏi cửa, sáu cặp mắt liếc nhìn khắp nơi, khi nhìn ra sự an toàn ba bảo bối đồng thanh thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Lúc nảy ba bé nghe tiếng Xuân Phụng khóc lớn gọi mẹ, và thấy được dì Gia Huyên đã đi lên tìm bé, và dì còn hỏi lý do tại sao bé khóc, cũng may là bé không nói gì, nếu không chắc là sẽ phiền cho tất cả, các bé thấy dì Gia Huyên thì cả bọn lo sợ núp trốn luôn, đã vậy định bước ra khi nghe tiếng chân dì đi xuống lầu, ai ngờ vừa định mở cửa thì lại nhìn thấy nét mặt âm trì của Thiếu Đông làm cả đám một phen rùng mình vì cảm giác lạnh lẽo, nên đành tiếp tục núp, đợi khi Thiếu Đông trở vào trong phòng lúc này cả bọn mới dám mở cửa ra Ngọc Yên nhìn hai anh em họ Trịnh lên tiếng nói.
_ Thật là đáng sợ quá! Anh hai làm cho Xuân Phụng phải khóc thét như vậy, và bây giờ Xuân Phụng sẽ không thèm nhìn mặt anh hai nữa, kiểu này bọn mình phải tránh mặt anh Thiếu Đông thôi, kẻo lại bị vạ lây mất thôi các anh à.
Anh em họ Trịnh nghe bé nói có lý cả hai liền gật đầu lia lịa, cả ba lúc này cùng nhau đi xuống dưới lầu kiếm cái gì đó để ăn, các bé đã có cảm giác đói bụng rồi nha.