Hoàn Nhan Hồng Liệt cầu hiền chân thành đem lễ vật mời thiên hạ anh hùng, dưới tay ngoài Âu Dương Khắc còn có nhiều võ lâm cao thủ. Chỉ là điểm huyệt đạo, hắn lại sợ sao? Lúc này ra lệnh một tiếng, đám người đang ngủ trong ổ chăn ấm cuống quýt đi ra, chỉnh tề xếp thành hàng nghe lệnh, không biết vương gia có gì phân phó.
Ngại ảnh hưởng tới thanh danh trong sạch của ái nhi, Hoàn Nhan Hồng Liệt không thể đem chân tướng sự việc nói ra, chỉ nói là không biết tên cao thủ nào ám toán, Âu Dương công tử đã phụng mệnh đi đuổi bắt. Mọi người vừa nghe đã thấy hào hừng, vương gia cần, mỗi người đền xắn tay áo lên, tất cả đều tận lực cống hiến.
Hầu Thông Hải là gấp gáp nhất, không đợi mọi người nói chuyện, đi lên trừng mắt nói: “Chuyện này có đáng gì, ta liền đến cởi bỏ!” Đi tới trước giải á huyệt cho Dương Khang, không ngờ một chưởng chụp tới không ăn thua gì, mắng, “Nãi nãi của ngươi a, thật cổ quái!” Lại điểm vào bàn tay, mặc kệ thế nào vẫn y như trước, gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi, không khỏi hướng về người điểm huyệt đạo mà tâm sinh bội phục, gãi đầu gãi tai, quay đầu hướng Sa Thông Thiên nói, “Sư huynh, vương bát đản này khá quá, công phu điểm huyệt có chút điểm thành tựu a!”
Dương Khang trong lòng tức giận nói: “Ngu xuẩn!” Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy Hầu Thông Hải làm không nên việc, nói chuyện lại hồ đồ, mặt liền trầm xuống.
Sa Thông Thiên nghĩ thầm, chắc là sư đệ công lực chưa tới nơi tới chốn, nhanh đi lên phất tay cho sư đệ lui lại, chính mình dùng tới mười phần khí lực, hung hăng chụp tới. Lần này Dương Khang đau đớn tới ứa nước mắt, nhưng không có cách nào mở miệng nói, trong lòng mắng to: “Sa Thông Thiên, đợi ta giải khai huyệt đạo, liền tiễn ngươi quay về quỷ môn quan!”
Sa Thông Thiên thấy mình cũng không làm được, mặt đỏ lên, cần phải lần nữa ra tay chăng? Bành Liên Hổ trong lòng cân nhắc: Nếu á huyệt không giải được, có thể là thứ tự không đúng, có thể cởi bỏ huyệt đạo trên người trước, á huyệt mới có thể khả giải. Ha ha cười một tiếng, nói: “Sa huynh, để ta tới thử.” Dồn chân khí, thân thủ điểm tới Xích Trạch huyệt, chân khí theo huyệt mà vào. Đâu có biết công phu điểm huyệt của Bạch Đà Sơn – Âu Dương Phong sáng tạo độc đáo, cổ quái vô cùng, người bình thường sao có thể giải khai được. Dương Khang chỉ cảm thấy khuỷu tay vừa chua xót, vừa đau đớn, tê dại lại ngứa ngáy, thật giống như có trăm ngàn con kiến đồng thời đốt cắn, đau khổ đủ đường, nhất thời nước mắt chảy dài, hận không thể đưa một tay lên trảo cái đầu to bự của Bành Liên Hổ thủng năm lỗ.
Bành Liên Hổ còn muốn thử lại, Hoàn Nhan Hồng Liệt vội quát: “Dừng tay!” Biết những người này không còn dùng được, sắc mặt lại càng trở nên khó coi, hung hăng trừng mắt liếc bọn họ một cái, hướng Lương Tử Ông nói:” Lương công, ngươi đến xem sao.”
Lương Tử Ông là con cáo già, thầm nghĩ phía trước có vài vị mặc dù cũng không phải lợi hại hơn hắn, nhưng cũng là cao thủ, không đến mức huyệt đạo cũng không biết giải, nhất định là thủ pháp bế huyệt quỷ dị, không dám vội vàng động thủ, làm ra vẻ nhìn nhìn, quay về nói: “Vương gia, thủ pháp điểm huyệt này quá mức kỳ quái, nếu cứ cố giúp tiểu vương gia giải huyệt, chỉ sợ quý thể của tiểu vương gia bị tổn hại. Việc này… tốt nhất là có thể bắt được kẻ kia… tặc tử đã ám toán tiểu vương gia …”
Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, tức giận nói: “Hừ, tìm cớ!” Quay đầu hướng tứ đại cao thủ tay sai nhìn một lần, giận giữ nói, “Thế này là thế nào, các ngươi tự phụ mình là võ học tông sư, một thế hệ cao thủ, đụng tới việc nhỏ như vậy mà đã bó tay không có biện pháp? Mau giúp bản vương nghĩ biện pháp ngay!”
Bốn người khúm núm, đồng thanh xưng vâng, chuẩn bị tinh thần đối đáp tìm cách giải, ngươi một câu ta một câu làm như thế nào mới có thể giải được huyệt đạo. Nói nửa ngày cũng không có kết luận gì, lúc trước đều đã mất mặt, lần này ai cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.
Dương Khang tức muốn xé phổi, ở trong bụng đem bốn người kia thay nhau mắng to, nhưng nghĩ lại thấy mình ở trong hoàn cảnh cùng quẫn này đều là vì Âu Dương Khắc. Vì thế ảo tưởng trong đầu đem Âu Dương Khắc chém ra mấy trăm mảnh, chém một ngàn lần, ngay cả hắn có chuyển sang kiếp khác cũng sẽ đưa đi Tây Thiên.
Hoàn Nhan Hồng Liệt ở bên cạnh nghe tới phiền muộn vô cùng, thầm mắng đúng là một đám phế vật không biết hổ thẹn, suy nghĩ mãi mà chẳng có kế sách gì, ở trong phòng đi tới đi lui gấp đến mức đi thành vòng tròn, bất giác sắc trời đã rạng sáng.
Lúc này hạ nhân có việc đến bẩm báo, cầm trong tay một trang giấy nói là Tam vương gia sáng sớm đã cho người đưa tới, thông báo muốn đuổi Âu Dương công tử về Bạch Đà Sơn.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nổi giận nói: “Hắn đã cút rồi!” Đám người Hầu Thông Hải nhất thời quay đầu nhìn lại, ánh mắt đều ngạc nhiên. Hoàn Nhan Hồng Liệt tự nhiên trút giận vào Tam vương gia.Nếu không phải hắn đến làm loạn, thì sự việc đã chẳng đến mức này. Hoàn Nhan Hồng Liệt đem trang giấy nắm chặt, sát sát mấy cái đem vò nát, chỉ vào bốn người quát:
“Đi, các ngươi ai cũng được, mau đuổi theo đem Âu Dương Khắc trở về ngay cho ta! Cưỡi ngựa nhanh nhất đuổi theo hắn!”