1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ

Chương 2: Hôn nhân ơn nghĩa



Thật chất Hâm gia trước đây từng là một dòng họ khá giả, cha cô tên Hâm Thiện cũng có chút tiếng tăm. Nhưng rồi vận xui ập đến, công việc làm ăn ngày càng lụn bại, Hâm gia rơi vào cảnh sa cơ thất thế.

Hâm Đình từ một cô chủ cao sang lại trở thành cô gái hết sức tầm thường. Đáng lý Hâm gia như vậy làm sao có cửa sánh với Dịch gia!

Sự tình là: Dịch Nghiễm, cha của Dịch Quân, ngày trước là anh em giàu sinh ra tử với Hâm Thiện. Nghe đâu hai người lớn lên trong cùng con ngõ nhỏ, lăn lộn đầu đường xó chợ. Về sau tự mỗi người tạo dựng cơ ngơi riêng.

Khi Hâm gia xuống dốc, Dịch Nghiễm cũng cố gắng giúp đỡ. Sau đó một năm, Hâm Thiện bị đột quỵ, bất ngờ qua đời. Dịch Nghiễm thương xót, cuối cùng quyết định: cho con trai Dịch Quân kết hôn với con gái của Hâm Thiện! Có lẽ ý muốn của ông chính là hai nhà kết thông gia, thắt chặt mối quan hệ.

Hâm gia vốn dĩ có hai cô con gái: Hâm Đình và Hâm Nhi! Lúc đó còn chưa bàn tính rõ ràng xem ai sẽ trở thành con dâu Dịch gia thì Hâm Nhi khóc lóc ỉ ôi:

– Chị ơi, em có người yêu rồi, không thể cưới tên Dịch Quân gì đó… Chị thay em gả đi nhé! Nếu chị không chịu, em sẽ tự tử chết ngay tại đây!

Mà bà Hâm, từ trước tới giờ luôn thiên vị con gái nhỏ hơn, cũng ép Hâm Đình:

– Đình à, con thương em nó với! Con Nhi có người yêu rồi, còn cả tương lai phía trước nữa. Con là chị lớn, dĩ nhiên phải gả đi trước! Dù gì cũng trở thành Dịch phu nhân, cũng đâu có thiệt thòi gì!

Hâm Đình nhìn mẹ đầy chua xót. Hâm Nhi có người yêu, có tương lai, vậy còn cô? Lý gì, cô phải lấy một người đàn ông mình không yêu, và hắn cũng chẳng hề yêu cô?

Gọi ba tiếng “Dịch phu nhân” cho sang vậy thôi, rõ ràng Hâm Nhi không muốn đâm đầu vào hôn sự này. Nghe đồn đại rằng Dịch Quân đối xử với phụ nữ lạnh nhạt, lại rất bạo liệt khi ở trên giường, rồi còn cả… có một đứa con riêng ở bên ngoài nữa!

Hâm Đình nào dám từ chối hôn sự, vừa sợ phật lòng Dịch Nghiễm vừa như thể trả ơn ông ngày trước giúp đỡ Hâm gia! Chuyện chưa dừng ở đó, vài ngày sau Hâm Nhi liền biến mất khỏi nhà, chỉ để lại lá thư bảo rằng sẽ sang Pháp sống cùng người yêu. Bà Hâm lo sốt vó cả lên, khăng khăng đòi qua Pháp để tìm con gái về.

Sau cùng, Hâm Đình chỉ còn cách làm dâu Dịch gia! Còn mẹ cô, tìm tới tìm lui Hâm Nhi bao năm rồi tới giờ vẫn chẳng hề liên lạc gì với cô cả…

Đã không còn gia đình, mà Hâm Đình phải đối diện với sự lạnh nhạt thờ ơ từ phía Dịch Quân. Ngay chính đêm tân hôn, hắn đã bóp chặt hai má cô, đẩy mạnh khuôn mặt đẫm lệ của cô lên nhìn thẳng vào mắt hắn, để nghe rõ từng câu từng chữ:

– Hâm Đình, cô nghe đây! Vì ba tôi ép buộc nên tôi mới phải cưới cô! Bây giờ cô trở thành vợ tôi rồi thì tốt nhất hãy yên lặng sống qua ngày, đừng có đòi hỏi tình yêu hay sự chăm sóc gì ở tôi! Cô tuyệt đối sẽ không có được điều ấy… Nếu cô biết điều thì tôi sẽ để cô yên ổn sống tiếp ở Dịch gia.

Dứt lời, Dịch Quân xé toạc váy cưới trên người Hâm Đình, nhìn thân thể trần truồng run rẩy đó, rồi đè cô xuống giường mà mãnh liệt hành hạ. Như lời hắn đã nói trước đấy, rằng cô nên làm tốt bổn phận của người vợ, chính là chịu đựng những đêm hoan ái cuồng dã, cắn răng đón nhận sự tức giận mà hắn trút lên cô!

Cứ như thế, suốt năm năm qua đi…

Hâm Đình trở mình lần nữa vì trằn trọc. Cứ hễ nhắm mắt lại, lòng cô lại dâng lên nỗi đau xót khôn tả. Cô biết rõ chứ, vào cái đêm tân hôn, là Dịch Quân hắn chỉ muốn dùng cô làm bàn đạp để kế thừa Dịch gia và cả tập đoàn Thế Kỷ Dịch thị!

Và cả chuyện Hâm Đình biết rất rõ, Dịch Quân sẽ không bao giờ yêu mình, là bởi vì trong lòng hắn vốn dĩ đã có người phụ nữ khác rồi.

***

Sáng nay vẫn như mọi lần, Hâm Đình dậy sớm. Kể từ khi sống ở Dịch gia là cô ngủ rất ít, nên dù có 1-2 giờ sáng mới ngủ thì cô vẫn luôn dậy trước 6 giờ. Không chỉ do thói quen mà cô còn phải đánh thức một người nữa.

Hâm Đình bước vào một căn phòng được trang trí bằng những vật dụng màu hồng dễ thương, kéo rèm cửa ra cho nắng sớm chiếu vào. Cô đến bên giường, dịu dàng gọi:

– Yên Yên, cục cưng của mẹ, dậy nào con gái.

Cô bé có gương mặt bầu bĩnh đáng yêu vươn người uể oải, cất tiếng nũng nịu:

– Mẹ Đình ơi, con muốn ngủ thêm chút nữa…

– Ngoan, sắp trễ giờ học rồi đó, dậy đi nào.

Thấy con gái nhỏ giả vờ ngủ tiếp, Hâm Đình hôn lên má con bé rồi thì thầm:

– Nếu Yên Yên dậy trễ thì sẽ không gặp được ba Quân đâu.

Vừa nghe nhắc đến Dịch Quân là tức thì con bé mở mắt, tung chăn gối ra ngoài.

– Nhanh lên mẹ! Con muốn đánh răng rửa mặt liền!

Mẹ gọi thì không thèm dậy, vừa nghe tới ba là vội vàng rời khỏi giường, Hâm Đình lắc đầu buồn cười khi bị con gái kéo đi nhanh.

Dịch Yên, tên thường gọi là Yên Yên, cô con gái nhỏ bốn tuổi của Hâm Đình và Dịch Quân. Kết hôn chỉ mới ba tháng, Hâm Đình liền cấn bầu, sinh ra một Yên Yên kháu khỉnh đáng yêu.

Tuy Dịch Quân đối với Hâm Đình không tốt nhưng ngược lại, rất yêu chiều đứa trẻ này. Ngay cả Dịch Nghiễm cũng thương Yên Yên, vì ông có toàn cháu trai, chỉ có duy nhất cô cháu gái đây. Thêm phần Yên Yên thông minh nghịch ngợm nữa.

Cũng nhờ có Yên Yên mà Hâm Đình mới thấy hạnh phúc hơn, ít nhất cô cũng có một người để mình thương yêu chăm sóc. Đứa trẻ này, chính là hi vọng to lớn giúp cô sống tiếp trong Dịch gia lạnh lẽo, trong sự nhẫn tâm xa cách của Dịch Quân.

Hâm Đình nắm tay Yên Yên cùng đi xuống dưới nhà, một dàn người hầu đang đứng chờ sẵn. Vừa bước ra ngoài, Yên Yên đã thấy Dịch Quân sắp vào trong xe hơi sang trọng thì cô bé mừng rỡ gọi to: “Ba ơi!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.