Thật nhiều năm trôi qua, khi Triệu Bình và Điềm Tư Tư đã đến tuổi sáu mươi.
Con cái đều đã lớn.
Triệu Nguyên Duệ trở thành hoàng đế.
So với lão cha của nó, cậu dưới sự dạy dỗ của hai người đều thuần thục ổn trọng, khiến cho quan lại bá tánh tin phục.
Điềm Tư Tư nói rằng, sau này lưu danh sử sách, con cô sẽ được ghi chép tốt đẹp hơn phu quân nàng.
Triệu Hoài Tư không ngờ lớn lên lại trở thành văn nhân.
Văn nhã ưu việt, quân tử như trúc.
Khác hẳn với dáng vẻ nghịch ngợm ngày nhỏ a.
Ngày ngày ngâm thơ viết chữ.
Một tự đáng giá ngàn vàng, được các lão Nho trong thiên hai đánh giá rất cao.
Cả Triệu Bình và Điềm Tư Tư đều không hiểu sao đứa con thứ hai của mình lại có sự thay đổi lớn như vậy.
Hai người đều lựa chọn cách giáo dục buông thả tự do.
Xem ra trong máu con mình đúng là có sự “văn nhân” đó rồi.
Tam công chúa Hạ Lan như nguyện năm mười sáu tuổi định thân, mười tám tuổi lên xe hoa về nhà chồng.
Nhắc đến chuyện này, Điềm Tư Tư còn tức tối.
Nàng định giữ con lại thêm mấy năm nhưng tiểu công chúa cứ nằng nặc đi lấy chồng, chắc là do ám ảnh tuổi thơ.
Chuyện công chúa kết duyên với con trai một thương nhân khiến thiên hạ bàn tán xôn xao, trong triều nghị luận loạn cả lên nhưng Triệu Bình phất tay một tay, viết xuống tấu chương ban hôn sự nên không ai dám hó hé nữa lời.
Con cháu đều có phúc của con cháu, người lớn như chúng ta chỉ nên ở bên cạnh hướng dẫn và chúc phúc là được rồi, gượng ép chỉ miễn cưỡng mà thôi.
Tiểu Lệ cũng không theo hầu hạ nàng nữa dù cho cô rất muốn đi theo.
Nhưng Điềm Tư Tư muốn nàng ở lại kinh thành, hưởng phước của con trai con dâu.
Cả đời cô đã theo nàng hầu hạ rất lâu rồi.
Cũng may Đại An có bản lĩnh.
Sau khi trưởng thành thì gia nhập vào quân ngũ, từng bước từng bước leo lên, lại được hộ bộ gả con gái cho.
Tính ra bây giờ Tiểu Lệ cũng có phụ mẫu quan lại rồi, sao có thể đi theo nàng hầu hạ như nha hoàn được.
Nên ở nhà hưởng phước đi thôi.
Tiêu Đắc sau khi cưới Quận chúa Linh Chi cũng theo người đến biên quan, trấn giữ biên ải.
Lúc này chỉ có Triệu Bình và Điềm Tư Tư là thong dong thư thả đi dạo khắp thiên hạ.
Cả hai đang ngồi trên một chiếc xe bò, đi quá giang nhờ người ta đưa đến một thôn làng cách đó không xa.
“Ta nói ông rồi.
Ngôi nhà đó lớn lắm đừng mua.
Nhà ở trong thôn là tốt nhất.”
“Ta không phải sợ bà chịu khổ không quen sao.
Nhà tranh vách đất, sao mà chịu nổi.”
Điềm Tư Tư lập tức nổi đoá.
“Thái bình thịnh thế, bá tánh bây giờ dù ở thôn quê cũng làm gì sống trong nhà tranh vách đất nữa hả, đều xây nhà ngói hết cả rồi.
Chỉ là nhà hơi nhỏ thôi.
Tôi đã nói rồi, chúng ta đi thăm thú thì phải sống nơi đó mới hưởng hết lạc thú được, chui lên trấn làm chi cơ chứ.”
Triệu Bình vội vã vuốt lưng cho Điềm Tư Tư.
Bao năm qua rồi nhưng cái tính hay giận vẫn còn a.
Lão đánh xe thấy hai phu phụ ngọt ngào như vậy liền cười ha ha.
Hiếm thấy a.
“Hai người chuyển đến đây tính ở bao lâu vậy?”
“Haizz.
Con cái lớn hết rồi.
Chúng tôi chuyển đến muốn an hưởng tuổi già a.”
“Thế thì các vị chọn đúng nơi rồi đó.
Nơi đây an bình yên ổn.
Bà con xung quanh lại đáng yêu mến người lắm.
Thôn trưởng chúng tôi đang tìm lão phu tử mở thêm lớp học cho đám con nít tới tuổi trong thôn.
Dù lớp không lớn bằng thị trấn nhưng cũng đầy đủ lắm, các thôn xung quanh không sánh bằng đâu.
Ha ha ha.”
Điềm Tư Tư nghe đến đây lập tức sáng mắt lên.
Tìm cái gì, tìm ở đâu nữa chứ.
“Lão bá, phu quân ta là người đọc sách.
Trước kia cũng có công danh trên người, hay để lão đến dạy học đi.
Yên tâm, chúng ta không lấy bạc đâu.
Được không?”
Lão bá đánh xe không ngờ hai vị này lại có công danh trên người, lập tức vỗ đùi cảm ơn.
Triệu Bình trơ mắt nhìn vợ mình bán đứng mình.
Hắn đến đây là để có thời gian ân ái với vợ đấy, bây giờ lại phải trích ra để đi dạy một đám con nít.
Nương tử nhà mình cũng giỏi quá đi.
Điềm Tư Tư liếc nhìn gương mặt đang bí xị kia.
Lão già này càng già càng khó chiều.
Nàng cũng phải chơi vui với “hội chị em bạn dì” chứ ai rảnh đâu theo lão hoài.
Cứ phải kiếm việc cho lão làm thôi.
Việc để Triệu Bình đi làm phu tử cứ như vậy quyết định.
Chiếc xe bò vẫn tiếp tục lăn bánh.
Ráng chiều hoàng hôn khoác lên ruộng lúa màu vàng nhạt trông rất đẹp.
Trên đường có mấy đứa trẻ trong thôn đi chơi được phụ mẫu gọi về ăn cơm, tiếng tíu tít cười đùa khắp nơi.
Triệu Bình nắm chặt tay của Điềm Tư Tư.
Dù cho cả hai đã bước qua bên kia sườn đồi của đời người nhưng mọi thứ vẫn hạnh phúc tươi đẹp như vậy.
Nàng khẽ tựa vào bờ vai của chàng.
Nụ cười mỉm thật dịu dàng.
Dưới ánh hoàng hôn của ráng chiều của đời người, hạnh phúc vẫn là của chúng ta.
_______________TOÀN VĂN HOÀN__________.