Ngày hôm sau, Lương Thế Bách đi làm, Đường Nghi Nhu đột nhiên muốn đến thăm Đỗ Nhạn Lan. Từ sau lần cãi vã hôm trước, cô vẫn luôn không đến chỗ bà. Lần này cô đến bất chợt, Đỗ Nhạn Lan có ở nhà, nhưng không chỉ một mình.
Người đàn ông ngồi trên bàn ăn thoạt nhìn hơn 40 tuổi, mặc đồng phục bảo vệ. Thấy Đường Nghi Nhu vào, ông xẩu hổ đứng lên, đi không được, ở lại cũng không xong. Đỗ Nhạn Lan chỉ tay vào ông rồi nói: “Nghi Nhu, đây là chú Đỗ…”, bà cố tỏ ra bình tĩnh, sợ Đường Nghi Nhu nổi giận.
Đường Nghi Nhu làm như không nhìn thấy bà, cô cười với người đàn ông kia, gọi một tiếng “chú Đỗ”, rồi không nói gì nữa. Đỗ Nhạn Lan không thả lỏng nổi, bà nóng lòng muốn đem người ra ngoài.
Người đàn ông kia còn hoảng loạn hơn bà, nụ cười cứng đờ, né tránh không dám nhìn Đường Nghi Nhu. Ông đã nghe Đỗ Nhạn Lan nhắc tới con gái, biết cô là người không dễ chọc, thấy cô cười, trong lòng ông run rẩy: “Hai mẹ con cứ trò chuyện đi nhé… Chú, chú đi trước!” Ông chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh!
Đường Nghi Nhu đột nhiên khách khí, cô bước tới trước mặt ông, như muốn cản lại, cô nói: “Sao lại đi rồi? Tôi chỉ về thăm mẹ một chút thôi, không sao, chú Đỗ, hai người cứ ăn đi.”
Chú Đỗ không nói nên lời, ông không thể đáp lại Đường Nghi Nhu. Ông giữ xe ngoài trung tâm thương mại, thường thấy Đường Nghi Nhu giống như người nhà giàu, suốt ngày mua mua sắm sắm. Tướng số Đỗ Nhạn Lan còn có nét khổ, nhưng Đường Nghi Nhu không giống như từ bụng bà sinh ra, tựa hồ cô vẫn luôn phú quý.
Đỗ Nhạn Lan đứng bên cạnh ông, nói: “Chú ấy còn phải đi làm, không phải buổi chiều anh đi làm sao? Con để chú ấy đi, lần sau lại…” Nói được một nửa bà ngừng lại, dẫn chú Đỗ ra ngoài cửa. Chú Đỗ giống như thỏ con bẽn lẽn đi theo sau bà, cửa vừa mở, ông lập tức vọt ra, như thể chậm một chút ma quỷ bên ngoài sẽ chui vào.
Đường Nghi Nhu nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy buồn cười. Đỗ Nhạn Lan quay đầu lại liền thấy Đường Nghi Nhu đã ngồi vào bàn ăn, thấy thế, bà lại chỗ sofa ngồi xuống, không ngồi vào bàn.
Đường Nghi Nhu nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, hỏi: “Mẹ chưa ăn sao?”
Bọn họ chỉ vừa mới ngồi xuống bàn cơm, Đường Nghi Nhu liền đến. Đỗ Nhạn Lan không dám nhìn cô, cúi đầu chủ động nói: “Chú Đỗ là bảo vệ ở trung tâm thương mại, lúc còn đi làm mẹ gặp được…”
Đường Nghi Nhu đặt chén cơm xuống, phát ra tiếng vang, Đỗ Nhạn Lan lập tức dừng lại, bà ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi hỏi: “Sao hôm nay con tới đây?”
“Tới thăm mẹ. Mẹ không gọi điện cho con, cho nên con tới đây.”
Đỗ Nhạn Lan thầm kêu xui xẻo trong lòng. Vốn dĩ Đường Nghi Nhu chỉ tới nhiều nhất một lần một tuần, có khi còn không tới, mỗi lần tới đều sẽ cãi nhau. Nói thật, đôi khi bà rất sợ cô tới, không có cô, nơi này mới yên tĩnh một chút.
“Chú Đỗ kia thường tới đây ăn cơm sao?” Đường Nghi Nhu hỏi.
Đỗ Nhạn Lan vội vàng giải thích: “Không có! Chỉ hôm nay thôi!”
Đường Nghi Nhu à một tiếng: “Chỉ hôm nay mà con cũng bắt gặp. Trùng hợp nhỉ.” Cô nhìn Đỗ Nhạn Lan, bà không nói gì.
Cô lại hỏi: “Chú ta người ở đâu? Kết hôn chưa?”
Đỗ Nhạn Lan đáp: “Từng kết hôn, sau đó ly hôn.”, nói xong, bà mới phản ứng lại, bực bội chột dạ, ngữ khí bà không tốt lắm: “Mẹ không hỏi thăm những cái đó…”
Đường Nghi Nhu không thèm để ý thái độ của bà, cô nói đều đều: “Nên hỏi thì phải cho rõ, đừng để bị lừa.”
Đỗ Nhạn Lan không dám ngẩng đầu, bà hận Đường Nghi Nhu nói ra những lời thương tổn bà thế này.
Đường Nghi Nhu cũng không phải cố ý khiến bà khó chịu, trong thâm tâm, cô chỉ không tin bà có thể kiếm được loại đàn ông gì tốt đẹp, cô cảm thấy ánh mắt bà có vấn đề.
Khi Đường Xuân Sinh chết, Đỗ Nhạn Lan còn trẻ, sau đó bà cũng có ý định tái hôn, nhưng rốt cuộc bị lừa đến hai lần. Những kẻ đó không có ý định chung sống với bà, chỉ muốn nếm thử hương vị của phụ nữ góa chồng, bọn họ cho rằng có thể thử “mối ngon” mà không cần chịu trách nhiệm. Mà Đỗ Nhạn Lan, mỗi lần bà đều đối xử thật lòng thật dạ.
Trước kia cuộc sống của bọn họ không tốt, Đường Nghi Nhu có thể thông cảm cho Đỗ Nhạn Lan, nếu bà tìm được người đàn ông tốt, nửa đời sau của bà xem như an yên. Đỗ Nhạn Lan không tin rằng con gái có thể chăm sóc bà khi về già, mà Đường Nghi Nhu cũng biết rằng bà ở bên cạnh cô không thoải mái gì cho cam.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác, Đỗ Nhạn Lan sao có thể ở cùng với bảo vệ? Đường Nghi Nhu sợ bà bị lừa lần nữa, bây giờ mà bị lừa, thứ bà mất không chỉ là một tấm chân tình.
Đường Nghi Nhu cảnh giác, cô định tìm cơ hội ngăn cản Đỗ Nhạn Lan. Bây giờ bà sống một mình cũng rất tốt, cần gì phải kiếm thêm đàn ông? Đời này bà chịu đựng quá đủ từ những gã đàn ông rồi.
Lúc về nhà, Đường Nghi Nhu vẫn mải suy nghĩ chuyện này, đến nỗi Lương Thế Bách về cô cũng không biết.
Lương Thế Bách đứng đằng sau khẽ vỗ vai cô, Đường Nghi Nhu hoảng sợ đến mức suýt không kêu ra tiếng.
“Em sao vậy?” Lương Thế Bách cũng bị phản ứng của cô dọa sợ.
Đường Nghi Nhu trừng mắt nhìn anh: “Sao anh đi không phát ra tiếng bước chân vậy!”
Anh cười cười: “Em suy nghĩ gì mà ngây người như vậy?”
Cô không định nói cho anh biết, cho nên chỉ qua loa: “Không có gì, em hơi buồn ngủ.”
“Vậy em đi nghỉ một lát đi, khi nào em tỉnh chúng ta ăn cơm.” Anh cúi người hôn lên gò má cô, sau đó vào phòng thay quần áo, theo thói quen đóng cửa lại.
Đường Nghi Nhu nhìn cánh cửa đóng chặt, cô nhớ tới những vết thương tối mình nhìn thấy hôm qua, lấp lánh lạ thường dưới ánh đèn điện thoại. Cô không biết đó là thật, hay chỉ là một giấc mộng kỳ ảo.
Ban ngày, Lương Thế Bách không có gì khác thường. Người như anh, sao có thể có gia đình giống cô?
Thời điểm Lương Thế Bách thay xong quần áo, bước ra, Đường Nghi Nhu còn ngồi bên ngoài, anh còn chưa mở miệng, cô đã lên tiếng hỏi đêm qua anh ngủ ngon không.
“Cũng ổn, còn em?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Đường Nghi Nhu ngửi thấy hương vị trên người anh, là mùi nước hoa của cô. Hương thơm này như là dấu ấn, như là… anh thuộc về cô.
Đường Nghi Nhu biết chỉ là ảo giác.
“Em không ngủ được, vẫn luôn nằm mơ.” Cô nói.
“Mơ thấy cái gì?”
“Mơ thấy cha em đánh em.” Cô quan sát biểu tình của Lương Thế Bách.
Anh lộ vẻ mặt đau lòng, vuốt tóc cô, an ủi: “Đừng sợ, chỉ là ác mộng mà thôi.”
Đường Nghi Nhu bật cười: “Em không sợ, ở trong mơ, em cũng đánh thắng ông ta. Ông ta già rồi, đánh không lại em.”
Lương Thế Bách khích lệ: “Giỏi lắm.”
Sắc mặt Đường Nghi Nhu phẳng lặng, cô rời mắt khỏi khuôn mặt anh.
“Em đói bụng chưa, tối muốn ăn gì?” Anh dịu dàng hỏi.
Đường Nghi Nhu đột nhiên không kiên nhẫn: “Em không muốn ăn.”
Lương Thế Bách giống như không nghe thấy, anh lại hỏi: “Vậy thì chúng ta đến chỗ mẹ em ăn đi? Gần đây em có qua đó không?”
Cô càng bực bội: “Không muốn đi, không muốn ăn đồ bà ấy nấu”
Anh cười nói: “Hôm nay dì giúp việc cũng không ở đây, chỉ có anh nấu, em ăn không?”
Đường Nghi Nhu liếc nhìn anh một cái, không quá tin tưởng: “Anh biết nấu sao?”
Lương Thế Bách biết nấu ăn, anh vẫn có một chút kỹ năng sống, không đến nỗi “hai tay không dính nước tháng ba”(*).
Chỉ người có điều kiện, không cần phải làm lụng vất vả.
“Để anh tự nấu, em không cần giúp, cũng đừng vào xem.” Anh không cho Đường Nghi Nhu vào phòng bếp, anh nói lúc nấu ăn tay chân sẽ luống cuống, càng nhiều người càng hoảng loạn.
Cô cười nhạo: “Anh là nàng tiên ốc sao, còn thần bí như vậy.”
Đường Nghi Nhu đồng ý không vào bếp xem anh, cô ngồi ngoài sofa, xem ti vi. Xem được một lúc, nghe thấy phòng bếp phát ra động tĩnh, cô lại lật đật chạy vào.
Lương Thế Bách đang cầm quả trứng đập vào thành chảo, đập mấy cái vẫn không vỡ, anh dứt khoát tắt bếp, tập trung đập trứng.
“Anh mạnh tay chút.” Đường Nghi Nhu đứng ngoài nhìn vào cũng thấy nóng lòng, không nhịn được mà nói.
Lương Thế Bách quay đầu lại, nhìn thấy cô, anh ngại ngùng đặt quả trứng xuống, bước tới đẩy cô ra ngoài: “Em ra xem ti vi đi.”
Đường Nghi Nhu luồn xuống dưới cánh tay anh, chui vào bếp. Cô cầm lấy quả trứng, dễ dàng đập vào chảo, mở lửa lên: “Được rồi, anh định nấu món gì?”
Lương Thế Bách bất đắc dĩ đáp: “Cà chua xào trứng.”
“Anh không đánh trứng trước sao?”
“Phải đánh tan trước à? Anh luôn xào trực tiếp trong chảo.”
Đường Nghi Nhu hoài nghi nhìn anh, rồi nhìn trứng trên chảo, cô cũng lười quản: “Vậy anh làm tiếp đi, để em xem anh làm ra cái gì.”
Lương Thế Bách đẩy đẩy gọng kính vô cùng tự tin, Đường Nghi Nhu lui ra sau đứng xem, càng xem càng nhíu mày.
Lương Thế Bách càng làm càng hăng, cuối cùng cũng dọn ra được một bàn ba mặn một canh. Đường Nghi Nhu vốn dĩ không đói bụng lắm, nhưng chờ anh làm xong bụng cô đã réo mấy tiếng.
Nấu xong, anh gọi Đường Nghi Nhu đến nhận xét.
“Vừa đúng chuẩn.” Anh rất đắc ý.
Cô nói: “Phải, vừa chuẩn, cà chua xào trứng, canh trứng cà chua, cả một bàn cà chua mở họp.”
“Một cái là món mặn một cái là canh, không giống nhau.” Lương Thế Bách còn rất lý lẽ.
Đường Nghi Nhu không đáp, cô chỉ nhìn một bàn thức ăn, miệng lưỡi nhạt nhẽo.
Lương Thế Bách còn nghiêm túc lấy ra hai ly uống rượu, rót rượu vang đỏ vào.
Đường Nghi Nhu không ôm chút hi vọng nào với hương vị món ăn, nhưng không ngờ, nó ngon hơn cô nghĩ nhiều.
Lương Thế Bách nói: “Anh biết nấu một vài món, đã nấu rất nhiều năm rồi. Trước kia đi du học, học sinh Trung Quốc hay tụ họp lại để ăn Tết cùng nhau, mỗi người làm một món, bọn họ đều khen cà chua xào trứng của anh ngon.”
“Anh học từ ai đấy?” Cô hỏi.
“Khi còn nhỏ anh nhìn mẹ làm, sau này ra nước ngoài tự lập, làm một vài lần rồi quen.”
“Chắc hẳn anh nấu không ngon bằng mẹ.”
Ngữ khí của Lương Thế Bách vô cùng tự hào: “Bà ấy nấu ăn rất ngon, khi nhỏ anh rất kén ăn, không chịu ăn đồ người khác nấu.”
Đường Nghi Nhu đột nhiên căng thẳng, cô nhìn anh một cái, giả vờ vô tình hỏi: “Mẹ anh bị bệnh gì vậy?” Lương Thế Bách chỉ nói bà qua đời do bệnh tật, cụ thể thế nào, cô ngẫm nghĩ một lúc nhưng không nhớ anh có nói qua.
“Lâu rồi, anh đã quên.”
Trong đầu Đường Nghi Nhu hiện lên suy đoán, cô nhớ tới vết thương trên người Lương Thế Bách, lập tức ăn không nổi nữa.
“Sao em không ăn?” Thấy cô buông đũa, anh hỏi.
Đường Nghi Nhu nhàn nhạt mở miệng: “No rồi.”
Anh lập tức hỏi lại: “Tay nghề của anh không tốt lắm.” Anh thông cảm nhìn cô: “Để anh gọi đồ ăn bên ngoài cho em.”
Anh đứng lên đi lấy điện thoại, nhưng Đường Nghi Nhu giữ anh lại.
“Hôm đó vì sao cha anh đánh anh?”
Cô không nhịn được. Cô cảm thấy Lương Thế Bách không nên bình tĩnh như vậy, chuyện này không nên xảy ra, mà cô cũng không thể xem như chưa biết gì.
Lương Thế Bách ngẩn người, biểu tình có chút khó xử. Anh phân vân không biết có nên nói thật hay không, anh đã phủ nhận một lần, lần này anh không nên lừa dối cô nữa. Anh ngượng ngùng nói: “Em đã biết à.”
Đường Nghi Nhu nhìn anh, “ừ” một tiếng.
Thế nhưng anh còn giải thích thay Lương Minh Chí: “Thật ra cũng chẳng có gì, anh làm sai, cha anh chỉ muốn tốt cho anh thôi.” Ngữ khí anh bằng phẳng bình thường, như thể cách giáo dục hà khắc đó của Lương Minh Chí chỉ là việc vặt.
Đường Nghi Nhu càng nghe càng thấy kỳ lạ, lời của anh khiến cô vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc. Cô nghe nói có người thích chịu đau, bọn họ tìm thấy khoái cảm trong những trận đòn, nhưng đó là hành vi tự chủ.
Còn Lương Thế Bách thì không phải, cô nhìn ra được, anh thật sự cho rằng những chuyện Lương Minh Chí làm là hoàn toàn bình thường; anh tin rằng ông ta chỉ muốn tốt cho mình. Khi nói đến chuyện này, ngoại trừ cảm xúc xấu hổ như những bạn nhỏ bị cha mẹ dạy dỗ ra, anh không có xúc cảm nào khác.
Đường Nghi Nhu mơ hồ cảm nhận được, dường như, cô biết bên trong Lương Thế Bách thiếu hụt thứ gì.