Đường Nghi Nhu ngủ một giấc dậy, ngoài trời vẫn tối, cô ngồi thất thần, Lương Thế Bách mở cửa sổ, có mùi hương ngòn ngọt tràn vào: “Ở bên dưới có tiệm bánh mì sao?” Lương Thế Bách bước tới, anh ngồi xuống, khẽ vuốt khuôn mặt còn ngái ngủ của cô: “Em đói bụng à?” Đường Nghi Nhu gật đầu, lúc ở trên máy bay cô chưa ăn gì cả.
Bọn họ đi xuống ăn cơm, ăn xong, Lương Thế Bách mua một túi bánh mì mang về phòng, Đường Nghi Nhu ăn thử một miếng nhưng không thơm ngon lắm, cô hơi thất vọng. Cả hai ngồi trên ghế, lửa trong lò sưởi hun gương mặt đỏ ửng, Đường Nghi Nhu mơ màng sắp ngủ, Lương Thế Bách nhìn chằm chằm ngọn lửa, trong mắt anh ánh lên tia đỏ. Kể từ khi tới đây, anh đột nhiên an tĩnh lạ thường, thường xuyên ngẩn người.
Đường Nghi Nhu nói muốn gặp mẹ Lương một lần, cho nên bọn họ tới đất nước xa lạ này, cô hỏi anh: “Chẳng lẽ anh không muốn tìm mẹ hỏi rõ ràng, vì sao năm đó không mang anh theo cùng?”
Lương Thế Bách cảm thấy hơi phiền, anh tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn thoáng cô, cô đã nhắm mắt, giống như đang ngủ.
Anh vươn tay chạm vào mặt cô, cô không mở mắt ra, chỉ nói: “Ngày mai chúng ta đi gặp bà ấy.”
Lương Thế Bách nói được, Đường Nghi Nhu mở mắt ra nhìn anh rồi hỏi: “Anh còn nhớ bà ấy trông như thế nào không?”
Lương Thế Bách gật đầu, ngón tay di chuyển từ khuôn mặt xuống bả vai cô.
“Vì sao bà ấy lại sợ anh?”
“Vì bà cảm thấy anh giống cha, bà ấy sợ anh sẽ tổn thương bà.”
“Vậy anh từng tổn thương bà ấy sao?”
“Đến bây giờ thì không.” Lương Thế Bách thu tay lại, lười nhác tựa vào ghế, rõ ràng anh không hứng thú gì với đề tài này.
Đường Nghi Nhu không hỏi nữa.
Ngày hôm sau, bọn họ tìm theo địa chỉ nhưng không nhìn thấy mẹ Lương, căn nhà kia đã đổi chủ, chủ nhà hiện tại cũng nói chủ nhà cũ không phải người Trung Quốc.
Lương Thế Bách nói: “Đây là địa chỉ cha anh kiếm được nhiều năm trước, có lẽ bà ấy đã chuyển nhà, hoặc rời khỏi đất nước này.” Anh cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn một chút.
Đường Nghi Nhu không biết phải làm sao, Lương Thế Bách cũng không đưa ra ý kiến. Anh không nói phải rời đi, nhưng ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì, bọn họ không tin rằng có thể may mắn tới mức ngẫu nhiên tìm được người giữa nơi xa lạ thế này.
Đường Nghi Nhu đè xuống cảm giác nôn nóng, cô không muốn rời đi như vậy. Cô cứ cảm giác mẹ Lương đang ở đây, hơn nữa cô nhìn ra được, Lương Thế Bách không hề muốn gặp mẹ mình một chút nào.
Lúc anh nói với cô mẹ Lương đã chết, thật ra cũng không hẳn là nói dối, bởi vì trong lòng anh, mẹ Lương thật sự đã chết.
Anh có thể hồi tưởng về một người mẹ đã chết, nhưng không thể nào đối mặt với một người mẹ còn sống nhưng bỏ rơi mình.
Thái độ của Lương Thế Bách với mẹ Lương còn gay gắt hơn với Lương Minh Chí nhiều.
Đường Nghi Nhu quyết định ở lại, biết đâu bọn họ sẽ gặp may.
Cả hai không thể ở lại khách sạn đợi được, không có mục đích, bọn họ như những vị khách du lịch, cầm trên tay sổ tham quan, tìm đến chốn đông người.
Họ đi theo đám đông, băng qua nhà thờ xưa cũ, những thiên sứ trên vách tường nhìn xuống bọn họ, nhưng Đường Nghi Nhu không thèm liếc mắt một cái. Cô chỉ lo nhìn từng người xa lạ trước mặt. Tóc đen, 50 tuổi. Mẹ Lương hẳn sẽ không già nhanh như vậy, bà tự tìm đường sống cho mình, hiển nhiên không yếu ớt đến mức tự biến mình thành kẻ đáng thương. Bà tìm lại được tự do cùng tôn nghiêm, còn được một người đàn ông dũng cảm yêu thương, có lẽ bà sẽ càng xinh đẹp hơn trước.
Ánh mắt Đường Nghi Nhu lướt qua từng gương mặt, không có người cô cần tìm.
Cô nhìn Lương Thế Bách, anh đang chuyên chú thưởng thức một tác phẩm điêu khắc.
Giữa trưa, hai người tìm đại một quán ăn gần đó, nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, Đường Nghi Nhu không mở ra, Lương Thế Bách nhanh chóng gọi món, cũng không hỏi ý cô.
Bọn họ đồng lòng quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, cả hai đều tự rõ, một buổi sáng bôn ba vô ích, không thu hoạch được gì.
Lương Thế Bách thừa nhận, anh chỉ giả vờ thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật. Những tảng đá chạm khắc đó không đả động đến anh như mùi bánh mì ngào ngạt với Đường Nghi Nhu.
“Ngoài trời hình như có tuyết rơi.” Đường Nghi Nhu cất lời, cắt ngang suy nghĩ của anh.
Ánh mắt Lương Thế Bách chuyển sang người cô, cô đang nhìn chằm chằm đường phố bên ngoài cửa sổ.
Dự báo thời tiết nói hôm nay không có tuyết, tuy rằng sắc trời thật sự tối, Lương Thế Bách nghĩ thế.
Anh vẫn im lặng như cũ.
Anh thấy được ánh mắt của Đường Nghi Nhu trong đám đông, ánh mắt sáng lấp lánh bởi những ảo tưởng vô căn cứ. Cô cứ nhìn chằm chằm người khác như kẻ mất trí điên loạn.
Hành vi của cô khiến anh cảm thấy ngượng ngùng, anh không muốn tham gia cùng cô, cho nên mới giả vờ si mê một tảng đá.
Lương Thế Bách không đáp lời, Đường Nghi Nhu chắc chắn anh đang khó chịu, cô rất vui, cuối cùng cô cũng chọc tức được anh.
Đường Nghi Nhu vừa định mở miệng nói gì đó, người phục vụ bưng thức ăn đến. Lương Thế Bách cầm lấy dao nĩa, ưu nhã cắt thịt, thái độ rõ ràng không muốn nói chuyện. Đường Nghi Nhu cũng không thèm để ý, cô chuyên tâm đối phó với miếng thịt nửa thịt nửa máu trước mặt, trước giờ cô không quen ăn mấy món này, Lương Thế Bách cũng biết điều đó.
Đường Nghi Nhu cười tủm tỉm lén nhìn anh một cái, anh vờ như không nhìn thấy.
Cho tới khi trở về khách sạn, cả hai vẫn chưa nói chuyện với nhau. Đường Nghi Nhu cảm thấy thật thần kỳ, lần đầu tiên bọn họ ở cùng một chỗ nhưng anh làm như không nhìn thấy cô.
Lúc này, Đường Nghi Nhu mới phát hiện, hóa ra bọn họ trò chuyện nhiều đến thế. Cô chưa từng nói với ai nhiều như với Lương Thế Bách, bọn họ không chỉ nói về những chuyện trong quá khứ mà còn cả những điều vụn vặt vô nghĩa.
Đường Nghi Nhu chắc chắn đó là những chuyện vô nghĩa, bởi vì bây giờ cô cố gắng nhớ lại ngày thường bọn họ nói cái gì, nhưng cô không nhớ ra được, có lẽ vì người mở đầu thường là Lương Thế Bách. Cô cũng không rõ lắm, cô muốn hỏi anh, hỏi xem anh có nhớ bọn họ hay nói về chuyện gì không.
Lương Thế Bách đang ngồi một mình ở góc bàn, lặng lẽ lướt điện thoại.
Đường Nghi Nhu bước tới, ngồi xuống đối diện anh, không biết mở lời thế nào. Bình thường Lương Thế Bách rất hay cười, đột nhiên im lặng thế này, lẽ ra Đường Nghi Nhu phải thấy bất an mới phải, nhưng không hiểu sao, cô chỉ thấy cả người mềm nhũn, như người tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời.
“Anh đang làm gì đó?” Cô rốt cuộc cũng nghĩ ra được lời dạo đầu.
Lương Thế Bách ngẩng mặt lên nhìn cô: “Đang xem dự báo thời tiết ngày mai.” Anh đáp.
“Ngày mai có tuyết không?”
Lương Thế Bách nói không có, anh dừng lại một chút: “Hôm nay cũng không có tuyết.”
“Nhưng ban nãy em nhìn thấy mà, anh không thấy hả? Có một ít hạt tuyết rơi xuống thật.” Cô cực kỳ chắc chắn.
Lương Thế Bách nhìn cô một lát: “Chắc vậy.” Không biết vì sao anh muốn rút lại câu nói kia, anh càng không muốn tranh cãi loại chuyện này với cô.
Đường Nghi Nhu thấy sắc mặt anh trầm xuống, như thể sẽ không bao giờ mỉm cười nữa, rồi anh lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, như thể sẽ không bao giờ nhìn cô nữa.
Cô đứng dậy, ngón tay đang lướt điện thoại của Lương Thế Bách khẽ ngừng lại, anh cho rằng cô rời đi, nhưng cô chỉ đi vòng qua, ngồi xuống cạnh anh.
Đường Nghi Nhu nắm tay anh, Lương Thế Bách như bị quấy rầy, không thể không ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh muốn về sao?” Cô hỏi.
“Em chưa tìm được người.” Giọng điệu của anh chẳng vui vẻ gì.
“Anh trả lời vấn đề em hỏi trước đã.”
Lương Thế Bách không nói gì, anh nghiêm túc suy nghĩ. Anh phát hiện mình không thể đưa ra một lời khẳng định, bởi anh biết Đường Nghi Nhu chưa muốn về.
Còn anh thì sao? Anh chỉ muốn cô cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, bảo vệ anh.
“Anh có thể tìm cùng em.” Anh trả lời như thế.
Đường Nghi Nhu không cho anh trốn tránh: “Anh không muốn tìm bà ấy phải không.”
Lương Thế Bách tự giải thích cho mình: “Bà ấy cũng không muốn gặp anh.” Anh nhìn bàn tay cô nắm lấy tay mình: “Bà ấy mang theo cả mèo, nhưng không mang anh theo.”
Đường Nghi Nhu vô thức dịch vào gần anh, khiến Lương Thế Bách vừa cảm thấy an toàn vừa không thỏa mãn.
Anh tiếp tục nói: “Ban đầu cha chỉ đánh mẹ, không đánh anh, chỉ để anh ở một bên nhìn xem, ông ấy nói đang dạy anh cách làm một người đàn ông đích thực. Giờ cơm, mẹ phải quỳ gối bên chân bọn anh, bởi vì bà ấy phạm sai lầm, cha anh nói thế.”
“Sau đó bà ấy bắt đầu sợ anh, vừa sợ vừa chán ghét. Lúc cha không ở nhà, anh bắt chuyện với mẹ, nhưng bà ấy chưa từng đáp lời anh, anh cũng không biết vì sao.” Lương Thế Bách nhớ lại ánh mắt lạnh băng mẹ Lương nhìn mình: “Bà ấy coi anh như đồng lõa của cha, bà cảm thấy anh giống như cha, sớm hay muộn cũng sẽ tổn thương bà.”
“Nhưng anh không có.” Đường Nghi Nhu nói.
Lương Thế Bách nhìn thẳng vào mắt cô, như sợ cô không tin: “Anh chưa từng tổn thương bà ấy.”
Nhưng sau khi mẹ Lương trốn thoát, anh không chắc chắn nữa.
Có lẽ anh đã tổn thương bà, bởi anh không bị đánh giống bà, bởi anh may mắn hơn. Nhưng anh cũng vì bà bị đánh mà khổ sở, anh biết cha đối xử với mẹ không tốt, cha làm thế là không đúng, anh cũng không muốn bàng quan trước những lần “dạy dỗ” của cha với mẹ. Vì thế mà anh gặp ác mộng một thời gian dài, anh rất sợ, hi vọng có ai đó tới cứu bọn họ. Khi đó, anh luôn tin rằng bà và anh là một, dẫu cho bà đối xử với anh ra sao.
Nhưng chuyện bà trốn đi đã khiến anh dao động, bà đã đẩy anh về phía cha, anh không còn “cơ hội” gặp ác mộng, không còn hướng đi nào khác.
Cha nói anh phải chuộc tội cho lỗi lầm của mẹ, cha nói anh và mẹ là một, anh phải chịu những gì anh từng chứng kiến.
Anh không có lý do gì để hận cha, bởi vì mẹ Lương đã nhận định hai cha con bọn họ giống nhau, cho dù bây giờ không phải, sau này cũng như thế, bà chưa từng hoài nghi về điều đó.
Anh cũng không có lý do gì để hận mẹ Lương, bởi vì cả anh và mẹ đều từng phải chịu những trận đòn quát xuống. Anh xót thương cho bà, sao có thể hận bà được. Thật ra còn một lý do nữa, anh cho rằng nếu anh hận bà thì càng chứng minh lời bà nói là đúng.
Mà anh không hi vọng bà nói đúng.
“Mọi chuyện trở nên rất kỳ quặc, anh cũng không biết chính mình muốn làm gì, tựa như số mệnh đã sắp đặt.” Lương Thế Bách nói với Đường Nghi Nhu, anh đoán cô sẽ chê cười anh yếu đuối, giống như Đỗ Nhạn Lan.
May mắn là Đường Nghi Nhu không nói thế, cô chỉ nhìn anh, ánh mắt như xuyên thấu qua làn da, chui vào đầu anh. Cô nhìn thấy những cảnh tượng anh miêu tả, cô nhìn thấy thay đổi trong anh. Cuối cùng cô cũng có câu trả lời, cô biết vì sao bên trong anh không hoàn chỉnh.
Đột nhiên, cô cảm thấy ý tưởng tìm mẹ Lương thật sai lầm.
Cô hi vọng nghe được lời giải thích từ mẹ Lương, hoặc một câu nhớ nhung nào đó, cảm hóa Lương Thế Bách, cho anh một chút đền bù, hi vọng anh có thể thay đổi.
Nhưng Lương Thế Bách chưa từng muốn nhận được bất cứ thứ gì từ mẹ Lương, dù tốt hay xấu, anh đều không muốn. Từ ngày bà rời đi, anh đã không còn tin tưởng bà nữa.
Đường Nghi Nhu nhớ đến một câu anh từng nói với cô, người càng chịu nhiều thống khổ sẽ càng khát khao được sống.
Nhưng anh không nói, rằng không phải tất cả mọi người đều sống nhờ phản kháng. Cũng có người vì không thể phản kháng mà rạch một lỗ hổng trên người, để nỗi đau hóa thành lẽ thường tình. Chính họ cũng không nhận ra, như vậy, liền có thể sống sót.