– Xử Nữ , cô về được rồi. Tôi tới rồi ! – Cô nhân viên khác trong cửa hàng đẩy cửa bước vào nói với Xử Nữ.
– Dạ , cảm ơn chị ! – Xử Nữ đứng dậy nói rồi đi vào phòng thay đồ.
Hôm nay vẫn như bao ngày khác , cô lại tới shop làm việc. Học ở trường cũng chỉ học hôm chiều hôm sáng nên việc đổi ca cũng khá dễ dàng. Cô mặc một chiếc áo phông hình chibi dễ thương , nền trắng , chân váy đen ngắn hơi đầu gối chút. Mái tóc xinh đẹp xõa màu nâu hạt dẻ. Mặc như này , Xử Nữ cảm thấy rất thoải mái , lại còn trẻ trung nữa chứ.
Cô tặc lưỡi ngắm mình trong gương , sửa sang tóc tai gọn gàng rồi mới đi ra ngoài.
“Sometimes you wonder
What if you could rewrite the moment
Sometimes you figure out
Theres another luck in imperfection
Sometimes youve been hurt
Then you learn to think about and feel more
Sometimes youve been bored
With the life you hate, always be amazed, always take a risk
Always keep the pace in a lifetime game
1,2,3,4,5,6
Life is rolling the dice, babe”
Tiếng chuông điện thoại đều đều vang lên. Cô đứng lại lục túi lấy điện thoại.
– Alo !
– Xử Nữ , chị có thể về ngay hôm nay được không ? Cha nhất quyết nói chị phải về hôm nay. Tôi không khuyên cha được. – Giọng Xử Ngân có chút hoảng sợ nói.
Xử Nữ trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi quả quyết trả lời :
– Được ! Tôi bây giờ sẽ về.
Ánh hoàng hôn viền cuối chân trời cũng đã tắt. Từng cơn gió nhẹ lướt ngang qua mang theo hơi thở lành lạnh dễ chịu. Đường phố bây giờ thật nhộn nhịp , người đi dạo phố , người bán hàng đi qua đường. Xử Nữ cô độc bước chân trên hè phố , lòng đã nguội lạnh.
Lại về đó ? Ngôi nhà từ lâu đã không thuộc về cô , là nơi cướp đi tiếng cười của cô , mang tới bất hạnh , đau khổ và nước mắt. Mẹ đã ra đi , không kịp từ biệt , không kịp để cô nhìn thấy lần cuối , chỉ lạnh lẽo nằm trên giường , dưới màn vải trắng. Cứ nghĩ đến đây , con tim Xử Nữ lại thắt lại.
Chẳng bao lâu , tòa dinh thự của Xử gia đã hiện ngay trước mắt cô ngày một rõ. Tới trước cánh cổng lớn , cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng ấn chuông cửa.
Một lúc sau , cửa mở ra.
– Xử Nữ , con đã về rồi ! Vào đây ngồi đi. – Xử phu nhân cười tiếp đón.
Cô lạnh lùng liếc bà ta một cái rồi đi thẳng tới chỗ cha cô đang ngồi.
– Xử Nữ , tới rồi thì tới ngồi đi , tiện thể ăn cơm luôn ở đây. – Cha cô đều đều giọng nói.
– Không cần , ăn ở đây tôi nuốt không trôi được. – Xử Nữ nói.
Cả căn phòng lại rơi vào im lặng. Mẹ kế của cô cũng rời khỏi phòng khách , Xử Ngân cũng chỉ ngồi cầm cốc uống trà.
– Con à , con thù hận như thế cũng được ích gì. Với lại mẹ con mất không phải vì bà ấy , vì mẹ con bị bệnh nặng. Con không thể tha thứ cho cha cho bà ấy hay là tha thứ cho Xử Ngân à ? Ngân nhi không có lỗi. – Cha cô liên tục giảng giải.
Xử Nữ cười khẩy một cái , điệu bộ rất khinh người. Ánh mắt ngạo mạn , gương mặt lạnh băng :
– Tha thứ ? Bao nhiêu năm nay tôi đã quên mất định nghĩa của từ đó rồi , ông nghĩ sao ? Mẹ tôi mất , ông không lời nói xin lỗi bà. Vậy nếu không phải hẹn hò lén lút sau lưng mẹ tôi , lại còn sinh đứa con cùng tuổi với tôi ? Vậy là không có lỗi ? Nực cười.
– Con ….. – Ông sắp bị con bé này làm cho tức chết mất.
– Chị à , mẹ tôi có lỗi , cả nhà có lỗi với chị. Chị coi như rộng lượng tha thứ một lần được không ? Người mất cũng đã mất , người sống vẫn phải sống tiếp mà thôi. – Xử Ngân nói.
– Cô thì biết gì ? Chả lẽ tha thứ cho mấy người mẹ tôi sống lại được chắc. – Xử Nữ quát lên.
Về đây liên tục thế này chắc cô chết mất. Thật là tổn thọ mà ! Xử Nữ nhanh chóng lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu.
– Ký đi ! Tôi chính thức đoạn tuyệt quan hệ. Những gì thuộc về tôi , tôi sẽ lấy còn lại tôi chả muốn kham thứ gì. Còn nữa , sau này tôi sẽ thuê phòng ở , hoặc sẽ sang Mỹ.
Cha cô run run nhìn tài liệu trên bàn. Ông không ngờ con ông lại tuyệt tình như vậy !
Xử Nữ không nói một câu nào nữa. Quay người bước đi.
………………….
Trên đường về ký túc xá …
– A !!
Đang đi , bỗng có một bóng đen chạy vụt tới đâm thẳng vào người cô.
– Trời ạ ! Đi đứng kiểu gì thế ? – Giọng nam kia vang lên , chắc là có vẻ vội vàng lắm , giọng nói có phần sốt ruột.
– Hừ ! Là phải hỏi anh mới đúng , ơ , Thiên Bình à ? – Xử Nữ đang định xổ ra một tràng bỗng dừng lại.
Ánh đèn đường mờ mờ chiếu thấy rõ khuôn mặt Thiên Bình.
– Ừ ! Vậy cậu có thấy Sư Tử đâu không ? Biến mất từ sáng tới giờ rồi. – Thiên Bình nói.
Xử Nữ chậm rãi lắc đầu. Cô bảo cả hai về ký túc xá xem sao. Thế là … về thôi chứ sao ? 🙂
Ký túc xá trường học ………
Cả căn phòng khách lại im lìm tới đáng sợ. Lần này đã thấy Cự Giải trở về sau mấy ngày nay.
– Mọi người sao vậy ? Sao mặt ai cũng nghiêm trọng quá vậy ? – Xử Nữ mở cửa bước vào , theo sau là Thiên Bình.
– Xử Nữ , cậu đi cả ngày bên ngoài nên không biết gì sao ? – Kim Ngưu lo lắng nói.
Cả hai đều lắc đầu. Biết gì cơ chứ ? Hôm nay cô tắt điện thoại gần như cả ngày mà , biết được cái gì ? Còn Thiên Bình thì lo đi tìm Sư Tử này.
Cả phòng lại im lặng. Tiếng máy điều hòa ù ù trong phòng.
– Sư Tử bị bắt cóc rồi ! – Ma Kết lặng lẽ nói.
Nhắc tới đây , Cự Giải lại khóc nấc lên , Song Ngư ngồi bên cạnh vỗ vai trấn an.
– Tụi đó bảo , trong vòng 24 giờ nữa phải chuẩn bị đủ tiền và tất cả phải tìm được chỗ giam giữ. Nếu không người thứ 2 sẽ bị bắt cóc. Là Kim Ngưu. – Nhân Mã đè thấp giọng nói.
Thiên Bình sững người ngay tại chỗ. Sư Tử bị bắt cóc lúc nào ?
– Đọc đi. – Thiên Yết ném trước điện thoại sang cho Xử Nữ.
Cô vội cầm lấy đọc lá thư , Thiên Bình hơi ghé vào để đọc. Càng lúc mặt hai người trở nên trắng bệch.
“Xin chào các vị ….. ”
……….
…..
..
.
— End chap 31 —