Studio Ánh Sáng…
– Nhân Mã, cô xem có vừa ý không để chụp lại? – Người thợ chụp ảnh mở màn hình laptop lên.
– Tôi tới ngay!
Nhân Mã đứng dậy, ngay lập tức trợ lý của cô lấy áo khoác khoác lên người cô. Nhân Mã đang thực hiện một một bộ ảnh mới, và dĩ nhiên là vẫn theo đuổi style gợi cảm. Chiếc váy ngắn màu tím làm nổi bật làn da trắng của cô, mái tóc ngắn cá tính và dáng người chuẩn mực là những lợi thế “thương hiệu” của Nhân Mã. Chỉnh chiếc áo khoác dài lại, Nhân Mã bước đến bên cạnh thợ chụp ảnh.
– Cô xem thử vừa ý chưa?
Nhân Mã không nói gì, cẩn thận xem xét từng tấm ảnh. Nhân Mã đúng là trước giờ vẫn theo đuổi style quyến rũ, nhưng tuyệt đối không để xảy ra một scandal nào về việc này. Một người thông minh, khó hiểu. Lướt qua hơn chục tấm, Nhân Mã bỗng dừng lại ở tấm thứ 12, tấm ảnh Nhân Mã đứng bên cửa sổ và… xóa ngay tấm đó. Người thợ chụp ảnh lấy làm khó hiểu. Theo kinh nghiệm nhiều năm hành nghề chụp ảnh, tấm ảnh cô vừa xóa là tấm ảnh đẹp nhất, hoàn hảo nhất về Nhân Mã. Tấm ảnh gần như bộc lộ ra tính cách mạnh mẽ của Nhân Mã, toát lên vẻ kỳ bí, cuốn hút. Bất quá ảnh là của Nhân Mã, cô muốn xóa, muốn chụp thì anh ta không quản được. Nhưng vẫn tỏ rõ sự tiếc nuối.
– Nhân Mã, tôi thấy tấm ảnh đó rất đẹp mà!
– Hở dây áo trong!
Nhân Mã nói làm người thợ trợn mắt, anh ta có thấy gì đâu. Nhìn thái độ buồn cười của anh thợ, Nhân Mã nhếch môi cười lạnh, một tay thợ có tài năng nhưng ngu ngốc. Nhân Mã xem lại một lần nữa, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng. Gã này đúng là một người thợ lành nghề nhưng lại có khuyết điểm là có đôi mắt kém tinh tế. Ngoại trừ bức ảnh “xuất thần” cô vừa xóa, tất cả đều ổn. Nhân Mã lọc kỹ càng, chọn ra khoảng gần chục tấm để post lên trang cá nhân, còn lại cô sẽ rửa ra để cho vào anbum. Ngày mai là một ngày đặc biệt của cô, ngày sinh nhật của Nhân Mã. Và cô chụp bộ ảnh này là để ghi nhớ ngày mình được sinh ra. Nhân Mã cũng không muốn mất thời gian, cô nhanh chóng thanh toán tiền rồi trở về nhà.
– Cô ấy quyến rũ quá! – Gã thợ chụp nuốt khan, Nhân Mã đúng là một một cô gái quá xinh đẹp và sắc sảo.
…
Nhân Mã tự lái xe về, cô không cần trợ lý hay quản lý chăm sóc mình như Song Tử và Cự Giải. Chiếc Renault Kwid đỏ nhanh chóng đưa Nhân Mã về căn biệt thự sang trọng. Hôm nay cô về nhà chính có chút việc. Quăng chìa khóa cho gia nhân, Nhân Mã mệt nhọc từng bước vào nhà. Thật mệt mỏi!
– Chị đã về trường hôm lễ kỷ niệm hả?
Nhân Mã nhíu mày, vừa mở cửa đã gặp người cô không muốn gặp nhất, người em cùng cha khác mẹ, Lâm Ma Kết. Cô thở hắt ra, quyết định trưng ra bộ mặt không mấy vui vẻ, lạnh giọng nói.
– Thì sao? Từ bao giờ cậu quan tâm đến tôi vậy?
– Tôi chỉ muốn cảnh báo chị một tiếng, đối thủ của chị không phải chỉ có mình Cự Giải thôi đâu! – Ma Kết nói.
– Song Tử và Cự Giải! – Nhân Mã chán nản nói tiếp – Tôi đấu với ai thì liên quan gì tới cậu?
– Tôi không nói Song Tử! – Ma Kết nói rồi bỏ đi, có lẽ là về ký túc xá.
Nhân Mã nhíu mày khó hiểu. Còn ai có thể bon chen vào cuộc chiến của cô với Song Tử và Cự Giải chứ? Người đứng tư trên bảng xếp hạng là ca sĩ Mie Phạm còn chen không được, thằng nhóc này lại muốn lừa cô sao? Nhân Mã biết thừa Ma Kết chẳng quan tâm gì đến show-biz. Mặc kệ, Nhân Mã lên phòng rồi đi tắm, cô còn có chuyện cần làm, hôm nay cô phải nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai mừng sinh nhật với các fan tại bar Tonight. Trong lúc tắm, cô lấy điện thoại gọi cho một người.
– Anh chú ý xem trong trường còn đứa nào nổi bật không thì báo em một tiếng!
Nhân Mã tuy không lưu tâm đến Ma Kết nhưng cũng cẩn thận đề phòng. Lỡ đâu thật sự sẽ có một đối thủ mạnh như Cự Giải thì phải chặn nó ngay từ mầm mống. Ánh mắt Nhân Mã bỗng trầm xuống, cô cảm thấy Cự Giải thật tội nghiệp, dường như Cự Giải đã cố gắng che giấu mọi cảm xúc để có thể tập trung vào công việc. Và trở thành cái bóng của Xử Nữ khiến Cự Giải thật sự mệt mỏi.
“Một cái bóng của Xử Nữ là quá đủ rồi!”
…
Song Ngư đang ngủ thì nghe tiếng rầm rầm ngoài cửa. Đấy, có ức chết được không? Lúc chiều, Ma Kết không nói không rằng chạy về nhà, cứ tưởng cậu ta sẽ ở lại đó nguyên đêm nhưng rốt cuộc đúng 23 giờ 59 phút lại gọi cửa. Song Ngư ngáp dài ngáp ngắn, mệt nhọc lê thân ra khỏi giường mở cửa cho Ma Kết. Gương mặt ngái ngủ của cậu trông đáng yêu hết sức, y chang một cậu bé. Song Ngư mở cửa xong lại bay về giường và tiếp tục giấc mộng. Ma Kết thấy hơi có lỗi nhưng chẳng nói gì, ngồi xuống bàn học và mở đèn sách lên. Nhẹ nhàng kéo hộc bàn, cậu lấy ra một bản nhạc có vẻ như đang còn dang dở. Vẫn còn đoạn cuối nữa… Đây chính là bản nhạc mà Ma Kết thường hay chơi, bản nhạc hay tuyệt vời nhưng lại là nổi ám ảnh của học viện vì giai điệu quá bi thảm, thù hận. Vẫn chưa hoàn thiện, Ma Kết cho là như vậy. Bản nhạc này giống như cuộc đời cậu, và luôn thiếu sót một thứ vốn dĩ ai cũng có… Tình cảm yêu thương.
– Đáng ghét!
Hôm sau…
Sư Tử lóng ngóng đứng trước cửa lớp piano, định bụng hôm nay sẽ cảm ơn Ma Kết vì đã giúp đỡ cô. Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy cậu đâu, Sư Tử thở dài thất vọng. Đã là ngày thứ hai từ hôm đó nhưng Sư Tử vẫn chưa gặp được Ma Kết để cảm ơn, hành tung của cậu ta thật bí ẩn, cứ như siêu đạo chích KID trong Conan vậy. Đang chán nản đi về lớp thì Sư Tử va phải một người. Sàn nhà thì quá trơn nên cô bé ngã chúi về phía trước.
– OH! – Đám học sinh ồ lên.
– A…
Người đó chỉ rên nhẹ, nhưng vì Sư Tử đã nằm trọn trên người cậu ta nên không đứng dậy nổi… Sư Tử nghe giọng quen quen, cái mùi gỗ thông này… không lẽ…
– Cô đứng dậy có được không? – Ma Kết gằn giọng.
– A… tôi… tôi xin lỗi! – Sư Tử mau chóng đứng dậy.
Ma Kết cũng nhăn mặt ngồi dậy. Con gái gì mà nặng thật. Chợt Sư Tử đưa tay ra, cô có nhã ý muốn kéo cậu đứng dậy. Không hiểu sao lúc đó Ma Kết lại nắm lấy tay Sư Tử vì cậu vốn rất ghét con gái. Sư Tử cũng khỏe thật, một mình cô mà kéo nổi cái xác to kềnh của Ma Kết. Đám học sinh bắt đầu xì xầm, xì xào nghe rất chói tai. Ma Kết phủi xong quần áo thì nhìn đám học sinh xung quanh một lượt. Tất cả đều dường như cảm nhận được một dòng điện chạy dọc sống lưng, tự động biến sạch. Khi Ma Kết bỏ đi thì lại nghe tiếng Sư Tử nói, dừng lại.
– Tôi rất cảm ơn anh vì hôm trước đã đưa tôi vào phòng y tế!
– Việc nên làm thôi! – Ma Kết chỉ nói mà không quay lại nhìn Sư Tử.
– Sao vậy được? – Chạy đến trước mặt Ma Kết – Tối nay tôi mời anh uống nước, coi như trả ơn! Tám giờ tối nay tại quán Ruby nhá!
Reng…
Tiếng chuông reo lên báo hiệu thầy cô sắp vào lớp. Sư Tử vội vàng chạy về lớp Thanh nhạc, không nhắc nhở.
– Nhớ nhé! Tám giờ, tôi sẽ đợi anh ở quán Ruby!
Ma Kết không nói gì, bất giác nhìn theo bóng cô gái nhỏ, nhíu mày khó hiểu. Song, cậu cũng chẳng có chút cảm xúc gì, đi vào lớp học. Tối nay cậu chỉ muốn được yên tĩnh và tìm cách hoàn thiện bản nhạc đó. Trưng ra bộ mặt lạnh lùng lãnh đạm, Ma Kết thu hút bao nhiêu sự chú ý của các nữ sinh. Đẹp trai quá cũng khổ.
Lớp Violin…
Bảo Bình chơi một bản nhạc. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại để hòa mình vào giai điệu. Các nữ sinh cũng mơ màng vì vẻ đẹp của anh và Thiên Yết cũng không ngoại lệ. Dù đã gần như nắm chắc anh trong tay nhưng đôi lúc cô vẫn cảm thấy rất bất an. Bảo Bình đẹp trai như thế, thông minh như thế, dịu dàng như thế… Lỡ anh bị người ta cướp mất thì sao? Suy nghĩ phiến diện ngớ ngẩn ấy lập tức bị đá bay khỏi não Thiên Yết. Vớ vẩn! Thiên Yết cô là ai? Là tiểu thư của một tập đoàn bất động sản lớn, là một thiên tài vĩ cầm, là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, ai cướp nổi Bảo Bình từ tay cô? Suy nghĩ tới đây, Thiên Yết chợt ngẩn ra. Từ khi nào mà cô đã trở nên tự cao đến như vậy? Suy nghĩ thêm mệt, nhưng một khi đã nghĩ thì Thiên Yết lại không dừng lại được, và Bảo Bình đã làm việc ấy giúp cô.
– Có em cho thầy biết tên của bản nhạc và nhạc sĩ đã sáng tác bản nhạc thầy vừa chơi? – Bảo Bình ngưng đàn, nhìn quét một lượt cả lớp, có vẻ bàn tán rất xôn xao, đây là một bản nhạc khá lạ. Sau một lúc quan sát, Bảo Bình dừng lại ở cô học trò xinh đẹp kiêm bạn gái của mình.
– Thiên Yết, em có biết không?
Thiên Yết nhíu mày đứng dậy, tích cực lục lọi từng nếp nhăn trên não để nhớ ra tên bản nhạc và người đã sáng tác ra nó trong hàng loạt các bản vĩ cầm cô biết. Thiên Yết nhớ lại, hình như cô đã nghe một lần rồi, chắc chắn thế. Vì giai điệu này nghe khá quen… Thiên Yết bỗng tự thấy mình quá ngốc đi, lúc nãy không lo nhìn Bảo Bình thì chắc chắn đã nhớ ra ngay rồi. Thiên Yết chợt nhìn chiếc lọ hoa thủy tinh trên bàn, cô liền nói.
– Thưa thầy, bản nhạc có tên “Mộng thủy tinh” do nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung sáng tác!
– Tốt lắm! Em ngồi xuống đi. Bản nhạc này vốn là một bài hát rất được yêu thích vào hơn 10 năm trước đây. Hôm nay thầy chơi bản nhạc này là để làm mẫu bài kiểm tra cho các em. Hãy tìm một bài hát mình thích và chơi nó bằng violin, nếu muốn bài kiểm tra thêm sinh động, các em có thể tìm cho mình một bạn ở lớp thanh nhạc để hát ca khúc đó trên nền violin do các em đệm. Bài kiểm tra vào thứ năm tuần sau!
– OH MY GOD!
– Đề khó quá thầy ơi!
– Thầy, cho đàn chung đi thầy!
Thiên Yết co giật khóe miệng, Bảo Bình đúng là quái chiêu, ra chiêu này thì đố ai đạt điểm tuyệt đối, kể cả cô. Bảo Bình thì nhìn Thiên Yết hơi… khiêu khích, miệng cười tươi làm sắc mặt Thiên Yết đen thui.
…
Giờ nghỉ trưa…
Phòng giáo viên…
– Bảo Bình, anh cho làm bài kiểm tra vậy thì gϊếŧ em đi! – Thiên Yết chu miệng – Biết kiếm ai bây giờ?
– Anh đang giúp em đấy chứ! – Bảo Bình nói.
– Giúp?
– Chẳng phải em muốn kết bạn với Cự Giải sao? Sao không nhờ cô bé hát cho em?
– Ừ ha! Bên lớp thanh nhạc thì Cự Giải là số một! – Thiên Yết đang vui bỗng xụ xuống – Nhưng lỡ cậu ấy không chịu hát cho em thì sao?
– Không có chuyện đó đâu! Em cứ tin anh đi! Em đi tìm Cự Giải rồi sẽ biết!
Bảo Bình khẳng định làm Thiên Yết rất ngạc nhiên, sao Bảo Bình lại có thể chắc chắn Cự Giải sẽ đồng ý chứ? Mặc dù Thiên Yết rất tò mò nhưng cô nhìn thấy sự tự tin trên gương mặt đẹp trai của Bảo Bình nên cũng yên tâm hơn phần nào, mỉm cười với anh rồi chạy sang lớp Thanh nhạc.
…
Lớp Thanh nhạc…
– Bạn gì ơi, có Cự Giải trong lớp không?
Thiên Yết hỏi một thằng con trai lớp thanh nhạc làm thằng đó phụt máu mũi. Ôi trời ơi, tin nổi không? Hotgirl lớp violin đang nói chuyện với hắn đấy! Còn bọn nam sinh khác thì cứ ngắm nhìn Thiên Yết, nữ sinh lại bàn tán xì xầm.
– À… ờ… Cự Giải hả? Cự Giải… – Tên đó ngó ngang ngó dọc – À, Cự Giải kia kìa, bàn cuối đó bạn! – Cười lấy lòng.
– Cảm ơn bạn! – Thiên Yết lịch sự nói rồi bước tới chỗ Cự Giải.
Cự Giải ngồi bàn cuối, ngay sát cửa sổ. Và Cự Giải đang dán mắt ra ngoài sân trường, hoàn toàn không biết Thiên Yết đang lại gần mình. Thiên Yết cũng không lấy gì làm lạ, Cự Giải đã quá nổi tiếng vì vô cảm với xung quanh rồi.
“Bây giờ chắc cậu ta đang diễn ở Đà Nẵng!” – Cự Giải nghĩ vu vơ.
– Chào bạn, Cự Giải!
– Ơ… Xin chào! – Cự Giải nghe tiếng Thiên Yết mới quay đầu lại, ngạc nhiên vì có người tìm mình, và cái trí nhớ cá vàng của cô bé làm Cự Giải chẳng nhớ được đây là ai.
– À, cậu ra ngoài nói chuyện với tớ chút được không?
– À… ừ! – Cự Giải nói rồi đứng dậy, kéo ghế vào sát bàn rồi cùng Thiên Yết ra hành lan.
– Hình như cậu đã quên tớ, tớ là Thiên Yết, người đã đâm sầm vào cậu hôm lễ kỷ niệm! – Thiên Yết mở lời trước.
– À, xin lỗi! Tớ cũng không để ý! Cậu tìm tớ có việc gì à?
Rất lịch sự và thẳng thắn. Đó là ấn tượng của Thiên Yết về Cự Giải trong lần đầu tiên nói chuyện. Rất hợp với tính cô… Thiên Yết cũng không vòng vo, nói thẳng.
– Lớp Violin của tớ sẽ kiểm tra một tiết vào tuần sau, thầy giáo yêu cầu bọn tớ cover một bài hát nào mà mình thích. Và có thể tìm một bạn ở lớp Thanh nhạc để hát cho phần cover của mình! Tớ muốn nhờ cậu hát cho tớ!
– Tớ sao? – Cự Giải nhíu mày – Sao cậu lại tìm tớ?
– Vì giọng của cậu rất tuyệt! – Thiên Yết cười híp mắt – Tớ cũng là fan của cậu đấy!
– Ưʍ… Fan? – Hai hàng chân mày của Cự Giải bắt đầu giãn ra, hỏi tiếp – Hôm đó thứ mấy?
– Thứ 5! – Thiên Yết trong lòng mừng ơi là mừng, Cự Giải đồng ý rồi.
Cự Giải lại nhíu mày, cố nhớ xem hôm đó mình có show không. Cái trí nhớ cá vàng của Cự Giải, chỉ nhớ được những gì cô bé cho là cần thiết. Và may mắn là lịch diễn nằm trong cái “cần thiết” đó.
– Được, tớ đồng ý!
– Cảm ơn cậu!
Thiên Yết cười tươi làm Cự Giải cảm thấy ấm áp, nụ cười chân thật và trong sáng. Cự Giải thấy ở Thiên Yết có một sự hồn nhiên và thuần khiết, đáng để tin tưởng.
– Vậy cậu hãy tới nhà tớ để tập! Địa chỉ là đường Tôn Đức Thắng, quận 3, khu chung cư cao cấp Thiên Đường. Lầu 7, căn hộ số 17!
Cự Giải tuôn ra một lèo, Thiên Yết thì lẩm nhẩm lại vài lần, xong rồi cô phát hiện ra gì đó, cười phá lên làm Cự Giải giật mình.
– Ha ha ha… Đúng số đỏ thiệt! Nhà mình cũng ở đó, lầu 5, căn 10! Vậy 8 giờ tối mai tớ qua hen!
– Ừm! Thôi gần tới giờ học rồi cậu về lớp đi! – Cự Giải nói.
– Ừm, see you again!
– Tạm biệt!
Vừa vào trong lớp, Cự Giải liền nhột nhột… Cả lớp đang nhìn cô như sinh vật lạ. Mặc kệ tất cả, Cự Giải quay về “trạng thái ban đầu” nhưng da gà da vịt cứ nổi lên. Thật ra cũng không trách đám bạn chung lớp của cô được. Lần đầu tiên Cự Giải nói chuyện với một người quá năm phút…
– Tổng cộng là 7 phút 29 giây! – Một đứa đưa chiếc điện thoại đã hẹn giờ cho cả lớp xem.
– Trời đất! Cứ như đùa ấy!
– Không thể tin được!
Cự Giải cũng bó tay, lớp này rảnh quá mà. Nhóm Sư Tử lúc nãy xuống căn tin ăn trưa, giờ lên thì thấy cả đang nhốn nháo nên Sư Tử và Bạch Dương cũng bon chen vào coi chuyện gì. Sư Tử trợn mắt, Bạch Dương thì há miệng… Chuyện lạ học viện Moon! Sư Tử bỗng nhìn qua Cự Giải, trông cô gầy gò, ốm yếu thật, thế mà chảnh kinh. Nhưng thật ra, từ sâu đáy lòng, Sư Tử rất ngưỡng mộ Cự Giải. 15 tuổi đã đoạt giải nhì cuộc thi tiếng hát truyền hình HTV (giải nhất là Song Tử), sau đó nhờ bước đệm này mà trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp khi mới 15 tuổi. Xinh đẹp, hát hay, nhảy đẹp,… nếu thân thiện và hòa đồng một chút thì quá hoàn hảo. Sư Tử nghĩ, có lẽ Cự Giải ngại nói chuyện, ít nói và sống nội tâm. Thôi thì bỏ qua hết, cô sẽ thử nói chuyện với Cự Giải xem sao. Không được cũng không sao, mà được thì có khi Sư Tử sẽ có được một người bạn tốt. Cự Giải gần như không ăn gì từ sáng tới giờ, Sư Tử biết điều đó vì nhìn sơ qua đã thấy nét mặt Cự Giải khá xanh xao. Sư Tử cầm chiếc sanwich định để giờ chuyển tiết ăn đi đến chỗ Cự Giải.
– Cậu ăn đi, sáng giờ tớ chẳng thấy cậu ăn cái gì cả!
– Hả? – Cự Giải giật mình quay lại nhìn – Tớ…
– Ăn đi, không cậu sẽ ngất đi đấy! Muốn chảnh cũng phải ăn để có sức mà chảnh chứ! – Sư Tử nói.
– Ưʍ… Cảm ơn!
Cự Giải rụt rè nhận lấy và bóc cái bánh ra, ăn rất từ tốn. Sư Tử xoay ghế của bàn trên lại, ngồi chống cằm nhìn Cự Giải, một lúc sau thì nói.
– Rất đẹp!
– Hả?
– Tớ nói cậu rất đẹp, nhất là đôi mắt! Cũng rất giống tên đó!
Nói tới đây Sư Tử hơi đỏ mặt. Cự Giải khá ngạc nhiên, cô đoán đó là người Sư Tử thích. Nhưng “tọc mạch” không có trong từ điển của Cự Giải nên cô bé cứ lẳng lặng ăn.
Renggggg…
– Ăn ngon miệng! – Sư Tử nói rồi về chỗ, trong lòng thầm nghĩ – “Cự Giải có vẻ giống Ma Kết! Uầy, sao mình lại nghỉ đến hắn ta cơ chứ?”
Cự Giải nhìn theo Sư Tử, hôm nay có đến hai người làm cho Cự Giải thấy… kì cục!
…
Tối…
Quán kem Panda…
– Em ăn đi, Bạch Dương! – Song Ngư dịu dàng đưa cho Bạch Dương ly kem socola mát lạnh.
– Vâng! – Bạch Dương thì đỏ mặt. Tin được không? Cô bé đang có một buổi hẹn với Song Ngư… là Song Ngư cơ đấy.
– Thứ sáu tuần sau nhóm em sẽ ra mắt MV đúng không?
– Vâng! Tụi em được đến nhà hàng Lộng Gió đó anh! Em thật sự rất thích nơi đó, đồ ăn rất ngon… – Bạch Dương ý thức được sự “lố” của mình thì cúi mặt xuống, nói nhỏ – Em xin lỗi!
– Xin lỗi gì chứ? Hôm đó anh sẽ tới ủng hộ cho em! – Song Ngư véo nhẹ mà Bạch Dương vì nhìn cô dễ thương quá.
– Thật không ạ?
– Ừm! Thật mà!
Cuộc hẹn của Song Ngư và Bạch Dương diễn ra rất suôn sẻ, có vẻ cả hai đã đổ nhau rồi. Nhưng tình hình chỗ Sư Tử thì… có vẻ không được tốt đẹp cho lắm.
Quán Ruby…
Sư Tử đã có mặt ở quán lúc 8 giờ đúng, và thật tuyệt là… Ma Kết chưa đến. Sư Tử nghĩ cậu ta có lẽ không đến, nhưng vẫn quyết định chờ. Lỡ cậu ta đến mà không thấy cô thì sẽ nghĩ bị cô biến thành khỉ mất. Thôi thì ngồi đợi…
Nhưng 30 phút trôi qua, Ma Kết vẫn chưa đến. Trong lòng Sư Tử nổi gió cấp 2, cấp 3, biển giật nhẹ…
Đồng hồ điểm 21 giờ… Lòng Sư Tử nổi gió cấp 4, cấp 5, biển động mạnh…
Đồng hồ điểm 22 giờ… Gió đã lên tới cấp 6, cấp 7, biển động rất mạnh…
23 giờ… Quán đóng cửa! Báo động! Gió cấp 8, cấp 9, giật lên cấp 10, biển động rất mạnh, có khả năng xảy ra bão…
Và… mưa…
– MA KẾT! TÔI SẼ Gϊếŧ ANH! – Sư Tử hét lên, rồi đành đứng đợi cho bớt mưa để đi về kí túc xá. Nhưng mưa ngày càng nặng hạt hơn.
To be continued…