Song Ngư hôm nay dậy sớm, cô chầm chậm đi quanh sân trường, đầu ngẩn ngơ nghĩ đến Hội thao sắp tới.
Bộp.
“Á!!!”
Bỗng dưng có một bàn tay ai đó bịt lấy mắt cô từ đằng sau, Song Ngư giật thót hét lên, cù chỏ nhanh chóng thục mạnh vào bụng của cái người xấu số kia.
“A!” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Bạch Dương?”
“A~~ Song Ngư… Cô mạnh tay thật đấy…” Bạch Dương cười khẽ, vừa ôm lấy cái bụng của mình, vừa nhíu mày đau đớn. “Tôi định tạo bất ngờ cho cô…”
“Bất ngờ? Anh gọi đấy là bất ngờ à?” Song Ngư phùng má, hai tay chống hông. “Đấy đã là nhẹ lắm rồi đấy, tôi mà mạnh thêm một chút nữa thì anh chẳng đi được đâu. Haiz… Có chuyện gì?” Cô phì cười, cậu chàng này, trông như vậy thôi chứ rất là con nít, luôn bày ra những trò tinh quái chẳng khác gì học sinh.
“Đoán xem.”
“Uhm… Anh mua áo mới à?”
“Hả? Việc đó cũng là bất ngờ sao?” Bạch Dương môi khẽ giật giật.
“Anh sắp nghỉ việc?”
“Nah! Sai rồi, tôi sống nhờ làm thầy giáo đấy.”
“Vậy là gì? Tôi không giỏi khoản này đâu.” Song Ngư cười lớn.
“Tôi và Haleen quay lại với nhau rồi! Ha ha! Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu làm bạn gái của tôi!”
Bạch Dương mừng rỡ reo lên, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, thật sự không để ý đến Song Ngư nụ cười dần tắt hẳn, thay vào đó chỉ là một cái nhếch môi đầy gượng gạo.
“Uhm… Chúc mừng nhé. Vậy là tốt quá rồi nhỉ?” Cô cười cười, vỗ vào vai anh một cái.
“Còn một chuyện nữa. Sói, tôi có thể lấy nó về chứ? Haleen đang nuôi một con mèo đực, tôi định là cho chúng nó…”
“Cái gì?” Nghe đến đây, Song Ngư bắt đầu nhảy dựng lên, cô coi Sói như là một thành viên trong gia đình, bây giờ anh lại một lần nữa muốn cô đau lòng sao? “Xin lỗi, không được, anh muốn tôi làm gì cũng ok, nhưng tôi sẽ không trả lại Sói đâu. Nó rất có ý nghĩa với tôi, xin lỗi tôi không thể đồng ý.”
“À…” Bạch Dương gãi gãi đầu, mắt lơ đãng nhìn về phía Song Ngư. Cái này, khó xử thật, bạn gái anh muốn Sói, nhưng thật ra bây giờ cô mới là người có quyền quyết định. “Vậy thôi không sao, tôi sẽ nói lại với Haleen. Tôi… tôi vào lớp trước nhé, bye.”
Bạch Dương cười gượng quay lưng bước đi, để lại một mình Song Ngư đứng đó. Cô đau? Đau lắm chứ! Cái cảm giác này như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim cô vậy. Song Ngư tự trấn an mình một lúc rồi cũng bắt đầu đi vào lớp.
——————————
Như thường lệ, Thiên Bình lại đến nhà Kim Ngưu làm việc. Công việc ở đây không ít như cô nghĩ. Nào là phải lau dọn hết tất cả các phòng (trừ hai phòng), giặt đồ, nấu cơm,… mà căn nhà của Kim Ngưu lại không hề nhỏ. Haiz… Mệt chết cô!
“Xong rồi! Chỉ còn một phòng nữa thôi!” Thiên Bình dừng lại, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. “Phòng mà Kim Ngưu nói không được vào… hình như là bên phải thì phải… Uhm, đúng rồi! Bên phải!”
Nghĩ đến đây, cô nàng bắt đầu mở cửa căn phòng thứ hai bên trái, căn phòng mà đáng lẽ cô không được phép vào.
Két… ét… t… t…
“A~”
Một âm thanh ngâm khẽ làm tóc gáy cô dựng hết lên. Căn phòng này lạ quá, cô chưa từng vào đây bao giờ. Chết rồi! Là bên trái, bây giờ nhớ ra thì đã quá muộn, trí tò mò sẵn có thôi thúc cô bước sâu vào bên trong.
“A~ uhm~”
“What the heck?!” Cô nàng nghĩ thầm, bước chân bắt đầu khựng lại khi thấy một người phụ nữ chỉ mặc độc mỗi một bộ underwear, mà còn sắp tuột xuống, đang ngồi trên người một người đàn ông đứng tuổi. “……………”
Thiên Bình giật bắn người, biết đây là chuyện 18+, cô vội vàng thu gom đồ đạc, đi nhè nhẹ ra ngoài cửa.
Sau khi đóng cửa lại, Thiên Bình mới có thể hoàn hồn. Ba mẹ Kim Ngưu… thật là quá… ờm… Thôi bỏ đi! Thiên Bình lại tiếp tục công việc của mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Vài ngày sau…
Vẫn như thường lệ, Thiên Bình sau khi lau dọn nhà cửa thì bắt đầu thu gom đồ để đi giặt.
Cạch.
Khi cô đang lui hui lấy cái áo khoác treo trên ghế so-fa thì cách cửa chính chợt mở. Và đập vào mắt cô chính là hình ảnh người phụ nữ đêm đó đang khoác tay một người đàn ông lạ hoắc, cô thề là mình nhớ mặt rõ người đàn ông hôm nọ và hoàn toàn chắc chắn ông ta không phải người đàn ông hôm nay. Thiên Bình mắt chữ A, miệng chữ O nhìn hai người đang từ từ tiến lại gần mình.
Người phụ nữ kia có gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, trông rất sắc sảo, đôi mắt với hàng mi cong vút dài hẹp quyến rũ. Mái tóc đen mượt của cô thả dài lượn sóng, một chiếc đầm ôm ngắn nhẹ nhàng bao trọn lấy từng đường cong cơ thể khiến cho đàn ông hận không thể biến thành chiếc đầm đó.
Người phụ nữ ấy thì thầm cái gì đó với người đàn ông, ông ta không nhanh không chậm đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ rồi liếc mắt qua Thiên Bình, khẽ cười. Thiên Bình cũng chỉ ngây ngốc mỉm cười đáp lại. Rồi thì người đàn ông đó bước lên lầu, đi vào căn phòng số hai bên trái.
Còn người phụ nữ? Cô ta tiến lại gần Thiên Bình, khoé miệng nhếch lên một đường cong vô cùng, vô cùng quyến rũ. Nhìn kỹ, Kim Ngưu thật giống mẹ, đôi mắt cả hai đều lạnh lùng vô cảm, thần thái lại cao ngạo nhưng cũng rất âm lãnh.
“Thiên Bình sao?” Cô ta nâng cằm Thiên Bình lên, bạc môi khẽ mở. “Kim Ngưu, con thật là biết chọn người. Quả là không tồi… không tồi…” Một nụ cười quyến rũ lại nhẹ nhàng xuất hiện trên khoé môi, người phụ nữ ấy rời đi, vẫn là tiến vào căn phòng số hai bên trái.
Thiên Bình thở mạnh, trượt ngồi như té xuống ghế so-fa, tim đập thật mạnh.
“Cuối cùng… mẹ của cậu ấy là loại người gì thế này?”