12 Chòm Sao Và Khoảng Thời Gian Cấp 3 Vui Vẻ

Chương 41: Chương 38: Ngoại truyện: Song Tử và Ma Kết



Ừ, đó chính là vào một trời tuyết lạnh lẽo. Song Tử ngồi bên cửa sổ, tay cầm một tách chocolate nóng hổi, mắt hướng về phía xa xăm.
Mùa đông năm nay tuyết rơi khá dày đặc, và đó cũng chính là một trong những lý do chuyến bay từ Mỹ về Việt Nam bị hoãn lại, đợi đến đợt tuyết tan.
Song Tử ngán ngẩm nhìn vào lịch hẹn dày đặc mà hoa cả mắt. Cô sau năm năm học ngành dược, bây giờ đã trở thành một dược sĩ khá nổi tiếng bên Mỹ. Cô sở hữu cho mình một nhà thuốc lớn ở tiểu bang Delaware, còn có cả mười mấy chi nhánh trên toàn nước Mỹ. Đó âu cũng là nhờ sự cố gắng mà Song Tử gầy dựng nên.
Haiz… Đáng lẽ cô đã về Việt Nam từ hai tháng trước, nhưng bỗng dưng chi nhánh bên thành phố Newark bị trục trặc nên phải hoãn lại mọi thứ. Nếu bây giờ cô ở Việt Nam, hẳn là đang quây quần bên ba mẹ hoặc đi chơi cùng với lớp cũ, hay ít nhất là được tám với Thiên Yết hoặc Song Ngư. Nghe nói cả đám con gái mà cô biết đều lập gia đình hết rồi. Ganh tỵ quá đi a~ Thậm chí cô còn chưa gặp được ai nữa…
“Giám đốc, có một người đàn ông gọi đến nói muốn hẹn cô bàn việc làm ăn.” Cậu trợ lý điển trai có máu tóc màu nâu hơi rối gõ cửa ba lần nhưng không có tiếng trả lời bèn nói vọng vào.
“Ai vậy?”
“Anh ta nói là Giám đốc công ty chuyên cung cấp các dược liệu: Capricorn.”
“Bây giờ là 9h tối ngày 31/12 rồi, nói tôi không rảnh.”
“Nhưng…” Cậu ta trông có vẻ bối rối.
“Lát cậu về nhớ kiểm tra các thiết bị và đóng cửa. À, còn một chuyện nữa, đừng có rủ cô bạn gái của cậu đến văn phòng, lần trước cô ta để quên áo lót trên sàn nhà đấy, may là tôi đã xử lý nó trước khi các nhân viên khác vào.”
Song Tử lạnh nhạt buông một câu rồi quay lưng đi mất, để lại cậu trợ lý với khuôn mặt ngố rừng đứng ú a ú ớ. Cô khẽ cười một cái rồi cắn môi. Cậu ta tên là Jake, nhỏ hơn cô 1 tuổi, làm việc rất cẩn thận nhưng lúc nào Jake với cô bạn gái cũng bám lấy nhau như sam không rời, điều đó làm cho Song Tử khá là bực mình.
Đèn đường bây giờ đã được thắp lên khắp các dãy phố. Giáng sinh đã đến rồi. Song Tử đi dạo một vòng quanh các cửa hàng, miệng lẩm nhẩm hát theo các bài hát Giáng sinh cổ điển.
“Last christmas I gave you my heart, but the very next day, you gave it away…”
Song Tử cô nhảy múa tung tăng quanh cây thông lớn của tiểu bang. Đây cũng được gọi là công viên lớn trong thành phố: Delaware Park. Hằng năm vào các ngày lễ, người ta lại trang trí lên vài thứ để người dân có thể tụ tập lại tham gia vài trò chơi, tặng quà cho nhau hay ít nhất cũng là để selfie. Song Tử cô bây giờ không có ai đi cùng thì đành đến đây chơi một mình vậy.
Cô mặc một cái áo thun dài tay với quần Jeans, cộng thêm đôi bốt lông màu đỏ, áo choàng khoác lửng và cái nón của ông già Noel, trông Song Tử như những cô cậu học sinh trung học chứ không phải là giám đốc của một nhà thuốc lớn nữa. Song Tử là thế đấy, hồn nhiên và đáng yêu…
Cô chơi một mình một lúc cũng thấm mệt, bèn ngồi xuống góc khuất trong công viên, nơi ít ai lui tới. Cô thấy lạnh, không phải vì cái lạnh ngoài da, mà là lạnh trong tâm hồn. Đáng lẽ giờ này cô đã ở bên gia đình, có thể chuẩn bị đón năm mới. Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ có mình cô và chiếc điện thoại hết pin.
Song Tử bật khóc.
Cô đơn lắm, lạnh và đói nữa. Cô nhớ mọi người, nhớ gia đình và bạn bè. Ước gì… ước gì bây giờ có ai bên cạnh để cô có thể dựa vào nhỉ? Chỉ lần này thôi…
“Dont have any friend, huh?” Một giọng nói trầm trầm cất lên bên cạnh làm Song Tử giật cả mình vội ngước lên nhìn.
Một người con trai mặc áo khoác dày, đội mũ lưỡi trai kín mặt đang ngồi trên chiếc ghế gỗ kế bên cô. Anh ta thổi một hơi nóng vào giữa hai bàn tay rồi xoa vào nhau.

“Ya~ Its a little bit lonely but I guess it will be fine. You too?” Song Tử đưa tay lên lau nước mắt, khoé môi cười gượng nhìn anh.
“Are you Vietnamese?”
“Yes, I am.”
“Ừ, tôi cũng là người Việt Nam.” Anh ta đút hai tay vào túi quần. “Có muốn đi đâu đó không, mít ướt?”
“Ừ… Cái gì? Ai mít ướt?” Song Tử giãy nãy. “Đó là tại có gì đó bay vào mắt tôi chứ bộ!”
“Cô nghĩ tôi không thấy cô khóc à?” Chàng trai nói với giọng trêu chọc khiến Song Tử chun mũi, bĩu môi. “Tốt thôi, nếu cô không khóc thì chứng tỏ cô rất mạnh mẽ.” Anh ta đứng dậy, lấy tay phủi nhẹ đầu gối dính một chút tuyết. “Được rồi, đi nào.”
Trong một khoảnh khắc nào đó, đôi mắt Song Tử lướt nhẹ qua dưới chiếc mũ lưỡi trai, gương mặt anh ta… rất giống một ai đó mà cô biết.
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Đến một nơi rất vui.”
“Tôi không dễ bị dụ dỗ đâu!”
Nhìn Song Tử khoanh tay chu môi, chàng trai chợt bật cười.
“Thật sự không muốn đi với tôi sao? Tôi là người đã hẹn cô bàn chuyện làm ăn, thế mà cô lại nỡ từ chối tôi cơ đấy.”
“Anh là Giám đốc của công ty chuyên cung cấp thiết bị y tế Capricorn?” Song Tử nhíu mày, cô không nghĩ anh lại trẻ như thế.
“Ừ.”
“Xin lỗi, hết giờ làm việc rồi. Tôi phải về đây, bye.”
Song Tử sau khi nói xong thì lạnh lùng quay lưng đi. Nhưng bất chợt, bàn tay cô lại bị anh tóm lấy. Song Tử mất đà, mặt úp thẳng vào lòng ngực của anh.
“Cái gì tôi đã muốn, tôi quyết có bằng được.”
Chàng trai cúi mặt xuống, môi chầm chậm áp đảo lấy môi cô. Song Tử nhíu mày, không thể nào đẩy anh ra được. Cô vừa mở miệng định nói thì lại bị anh ta thừa cơ hội dùng lưỡi tiến vào.
“Uhm… Uhm…” Song Tử nhăn nhó, cố gắng đẩy anh ra nhưng vẫn không có kết quả gì.
Chỉ đến lúc cô sắp không thể thở được, anh mới chịu buông tha.

“Tôi nhớ cô…” Chàng trai cứ thế ôm lấy Song Tử vào lòng không buông mặc cho cô vùng vẫy.
“Anh là tên biến thái à? Thả tôi ra!” Song Tử đưa tay lên, định giáng cho anh một cái tát thì chiếc mũ lưỡi trai của anh lại bị cô làm rớt xuống. “Ma… Ma Kết…?!!” Song Tử lắp bắp, ánh mắt ngạc nhiên mở to hết cỡ.
“Thật sự không nhận ra tôi thông qua nụ hôn đó sao? Vị giác cô quả đúng là quá tồi.” Ma Kết khoé môi khẽ nhếch, gương mặt chứa đầy vẻ thích thú.
“Ai nói! Chỉ là… nếu hôn tự nhiên thì mới cảm nhận được chứ! Cưỡng hôn như vậy… làm sao người ta nhận ra được…” Song Tử ngại ngùng đánh vào ngực anh một cái rồi tủm tỉm cười. “Hôn lại đi, tôi chứng minh cho anh coi.”
“Được!” Ma Kết đắc ý gắt gao ôm lấy cô.
Giữa trời tuyết, giữa những khúc ca Giáng sinh an lành, Ma Kết và Song Tử trao cho nhau một nụ hôn định tình mãnh liệt.
Chuông đồng hồ bắt đầu điểm mười hai tiếng.
Merry Christmas and Happy New Year everybody!
——————————
Chỉ vài tháng thôi, chỉ vài tháng ngắn ngủi thôi mà giờ đây Ma Kết và Song Tử đã là vợ chồng hợp pháp. Nhớ ngày nào anh và cô còn là mối quan hệ cô-trò, vẫn còn cãi nhau chí choé.
Song Tử vươn vai thức giấc sau giấc ngủ dài. Cô nhìn sang bên cạnh, Ma Kết vẫn còn đang ngủ rất ngon giấc, anh quay lưng về phía cô, tiếng ngáy nhẹ đều đặn. Để xem a~
Song Tử bứt một cọng tóc, với tay qua ngoáy ngoáy vào lỗ mũi Ma Kết. Anh giật mình theo phản xạ đưa tay lên phẩy phẩy. Song Tử cứ thế tủm tỉm cười, cô lại ngoáy cọng tóc vào lỗ tai anh. Lần này thì Ma Kết trở mình, quay mặt về phía cô. Song Tử cười lớn trong im lặng, đoạn cô lại chui vào lòng Ma Kết, gác tay anh qua người mình, hôn vào môi anh một cái rồi giả vờ ngủ.
“……………”
Không có tiếng động gì sao? Song Tử nhíu mày ngước đầu lên nhìn anh.
Ngay vào khoảnh khắc đó, Ma Kết đột ngột mở mắt ra, đè cô xuống giường. Quần áo hai người vốn đã bị lột sạch từ tối hôm qua, nay tất nhiên là không mảnh vải che thân.
“Em quậy đủ chưa?”
Ma Kết cứ nhìn Song Tử mãi làm cô đỏ hết cả mặt, vội đưa tay lên ôm chặt lấy anh hòng che mất tầm nhìn của Ma Kết.
“Đừng có nhìn nữa! Em biết lỗi rồi a~ tha cho em đi…”

Ma Kết bạc môi khẽ nhếch một cái rồi cắn vào vai Song Tử, nơi đó liền hiện lên một vết nhỏ màu đỏ.
“Anh làm gì vậy? Đau quá đi!”
“Cho chừa cái tội dám chọc anh! Mỗi lần nhìn vào đó, em phải nhớ là anh đã đánh dấu chủ quyền, rõ?”
“Em biết rồi a~ chồng ngố!”
Song Tử thủ thỉ bên tai Ma Kết rồi cười như con dở. Biết làm sao được! Cô yêu anh quá đi!!!
——————————
Song Tử tay chống hông, tay còn lại cầm cây thước kẻ nhịp nhịp lên bàn.
“Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi Tiểu Khiết? Con không chịu ăn, con có muốn bị đánh không hả?”
“……………”
“Con vẫn im lặng sao? Được lắm!”
“Gâu!”
Con chó nhỏ tên Tiểu Khiết mở to mắt nhìn Song Tử đang mím môi la mắng, đuôi nó quẫy quẫy, lưỡi thè ra hào hứng.
“Mẹ à, thôi đi. Nó có hiểu gì đâu chứ!” Hoàng Dương, con trai lớn của cô lên tiếng, tay đang cố gắng tập viết.
Hoàng Dương có mái tóc màu đen giống ba nhưng gương mặt lại thanh tú giống mẹ. Cậu năm nay đã tròn năm tuổi. Với tính cách vui vẻ, hoà đồng và khá đào hoa, Hoàng Dương luôn luôn được lòng các bạn gái trong lớp. Nhưng ngặt một nỗi, cái tính cách không thích dây dưa vào con gái thì cậu lại được di truyền từ Ma Kết.
“Con a~ hôm nay con đã dạy em tập đọc chưa?” Song Tử vỗ vỗ vào đầu Tiểu Khiết, đoạn quay sang nhìn cô bé có mái tóc đen dài đang ngồi chơi ngoài sân với Ma Kết.
Đó chính là Nguyệt Nhi. Phải nói là Nguyệt Nhi sở hữu tính cách hoàn toàn giống Song Tử, khá quậy nhưng lại cực kỳ ngây thơ. Nhớ có lần đi học mẫu giáo, cô bé xém bị một tên du côn dụ dỗ kẹo mà đi theo hắn. May là Ma Kết xuất hiện kịp thời, tẩn cho tên ấy một trận ra trò.
“Ba ơi ba~ bế con! Bế con!” Nguyệt Nhi lon ton chạy lại Ma Kết, đoạn cố gắng leo lên cổ anh.
“Con nuốn đi chơi à?” Ma Kết cười sủng nịnh nhìn cô con gái yêu của mình, anh đỡ cô lên cổ rồi đứng thẳng lên làm Nguyệt Nhi cười sằng sặc.
“Con muốn đi kiếm mẹ!”
“Được! Ba dẫn con đi kiếm mẹ.”
Ma Kết cõng cô bé đi một vòng quanh nhà, sau đó lại quẹo vào bếp.
“Mẹ con có trong này không?”
“Có! Mẹ kia kìa!” Nguyệt Nhi hào hứng giơ hai tay lên phía trước, điệu bộ muốn được mẹ bế.

“Haiz… mẹ ơi! Nhi nó ồn quá! Con tập viết không được!” Hoàng Dương nhíu mày, giơ cuốn tập lên vẫy vẫy.
“Ừ ừ, mẹ bế Nguyệt Nhi nha! Uy~ Nguyệt Nhi của mẹ đáng yêu quá nè.” Song Tử vui sướng đỡ con gái từ tay Ma Kết, tủm tỉm cười.
“……………”
Hoàng Dương mặt đen như đít nồi, quả là Kiến An và Minh Vương nói không sai mà! Con trai đầu thai vào mấy cái nhà này toàn bị tác giả dìm (Evan: hồi nào :v). Nói rồi, cậu bé đành lủi thủi lên phòng làm bài tập một mình.
—————————–
Một lần, hội con trai họp lại bàn bạc với nhau.
Kiến An: “Tao chuyên gia bị ăn hiếp nha!!! Ở nhà ấy, mẹ Song Ngư lúc nào cũng bênh chị Lam Lam, tao muốn bỏ nhà đi lắm mà sợ đói nên thôi, kế hoạch bãi bỏ.”
Bảo Phong: “Tao sướng hơn tụi mày chắc! Con nhỏ Xử Linh nó có bao giờ coi tao là anh đâu! Con gái con đứa gì mà suốt ngày đi đánh nhau với tao nè!”
Minh Vương: “Mày còn đỡ hơn tao! Ba Sư Tử cứ bắt tao phải trông coi Thiên Kim. Nó lớn rồi chứ bộ! Có phải con nít đâu!”
Hoàng Dương: “Ừ ừ, cứ như tao sướng lắm ấy! Cái đám con trai mình thì ai cũng có nỗi niềm riêng, chỉ có thằng Cự Minh là không có em gái thôi.”
Cự Minh mặt đen như đít nồi: “Tao có em trai. Nó còn quậy gấp tỷ lần mấy đứa em gái của tụi mày.”
Cự Huy hắc tuyến giăng đầy đầu, quanh sang nhìn anh mình: “Em vẫn còn ngồi đây đó nhé!”
Cả đám nhìn nhau rồi bất chợt cười lăn cười bò.
——————————
Cũng ngày đẹp trời ấy, hội con gái hẹn nhau cùng đi picnic.
Song Lam: “A~ thật chán quá đi! Tự dưng chị nhớ Kiến An quá, chọc thằng nhóc ấy thích thật ấy chứ!”
Xử Linh: “Thôi đi, chị đừng nhắc đến tụi con trai nữa! Nhớ đến cái thằng Phong Phong trời đánh thánh đâm ấy làm em bực hết cả mình!”
Thiên Kim: “Ha ha! Anh em các cậu khá bất hoà nhỉ, mình và anh hai thật sự rất thân cơ!”
Nguyệt Nhi: “Thật á? Hôm trước mình còn thấy anh Vương bỏ nguyên con gián chết vào cặp cậu cơ mà!”
Thiên Kim mặt đen như đít nồi. Cả đám lại cùng nhau cười hô hố.
——————————
Thế là hết truyện rồi nhá :)) Ta tự dưng thấy thích mấy cặp anh em, chị em này quá đi XD ha ha! Đa tạ tất cả mọi người đã ủng hộ ta bấy lâu nay :3 Nhớ để lại cmt cho ta nhé :))) Chào thân ái và quyết thắng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.