13 Lý Do Tại Sao

Chương 1



Băng 1: Mặt A

Thưa quý khách?”, cô nhân viên bưu điện nhắc lại. “Quý khách muốn chuyển bưu phẩm này trong thời gian bao lâu ạ?”

Tôi day mạnh hai ngón tay lên lông mày trái. Nhịp tim trở nên nhanh hơn.

Tôi nói: “Điều đó không quan trọng”.

Cô nhân viên cầm gói hàng. Chiếc hộp đựng giày đó đã được đặt ở hiên nhà tôi cách đây chưa đầy hai mươi tư tiếng; giờ nó đã được gói lại trong một chiếc túi giấy màu nâu có dây buộc kín y như khi tôi nhận được nó. Nhưng giờ địa chỉ ghi trên đó là một cái tên mới. Cái tên tiếp theo trong danh sách của Hannah Baker.

“Một tá của Baker”, tôi lầm bầm. Rồi tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến nó.

“Xin lỗi?”

Tôi lắc đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy cô?”

Cô nhân viên bưu điện đặt chiếc hộp lên một chiếc đệm cao su rồi bấm một loạt số trên bàn phím.

Tôi đặt cốc cà phê lấy từ trạm xăng lên quầy thu ngân và liếc nhìn qua màn hình máy tính. Tôi lôi từ ví ra ít tiền giấy và móc thêm mấy đồng xu trong túi rồi đặt số tiền của mình lên quầy thanh toán.

“Tôi nghĩ là cốc cà phê này vẫn chưa phát huy tác dụng đâu”, cô ta nói.

“Quý khách đang để thừa một đô la đấy.”

Tôi vơ lại số tiền thừa, rồi dụi mạnh hai mắt để đẩy lui cơn buồn ngủ. Cốc cà phê nhạt dần khiến tôi thấy khó nuốt hơn khi nhấp từng hớp một. Nhưng tôi cần phải tỉnh táo bằng bất cứ giá nào.

Hoặc có thể không tỉnh được nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất để trải qua cái ngày nửa ngủ nửa tỉnh thế này. Có lẽ đó là cách duy nhất để trải qua ngày hôm nay.

“Bưu phẩm của quý khách sẽ tới địa chỉ này vào ngày mai”, cô nhân viên nói. “Hoặc có thể là ngày kia.” Rồi cô thả chiếc hộp vào cái xe đẩy phía sau lưng mình.

Đáng lẽ tôi nên đợi cho tới khi tan học. Đáng lẽ tôi nên cho Jenny một ngày bình yên cuối cùng.

Dù cô ta không đáng nhận được điều đó.

Ngày mai hoặc ngày kia, khi cô ta trở về nhà, cô ta sẽ thấy một bưu kiện ở trước cửa. Nếu bố mẹ cô ta hay ai khác nhận nó trước, có lẽ cô ta sẽ thấy nó ở trên giường mình. Và cô ta sẽ hồi hộp, háo hức giống như tôi trước đó. Một gói hàng không có địa chỉ người gửi? Lẽ nào họ quên hay đó là do chủ ý? Biết đâu đó là từ một người hâm mộ bí mật thì sao?

“Quý khách có muốn lấy biên lai không ạ?” Cô nhân viên hỏi. Tôi lắc đầu.

Chiếc máy in nhỏ lách cách in ra một tấm biên lai. Tôi nhìn cô ấy xé nó dọc theo miếng nhựa có răng cưa. Rồi thả vào sọt rác.

Chỉ có duy nhất một cái bưu điện trong thị trấn này. Tôi tự hỏi liệu có phải chính cô nhân viên này cũng từng giúp những người khác trong danh sách những người đã nhận được bưu kiện này trước tôi không. Liệu họ có giữ lại những tấm biên lai ấy như là một kỷ vật buồn không? Nhét chúng trong ngăn kéo để đồ lót? Hay ghim chúng lên chiếc bảng nhớ?

Tôi suýt nữa đã định xin lại tấm biên lai. Tôi suýt đã nói: “Xin lỗi, tôi lấy nó được chứ?”. Như để làm vật kỷ niệm.

Nhưng nếu tôi muốn một thứ để nhớ thì tôi đã có thể sao chép những cuộn băng này hoặc giữ lại tấm bản đồ ấy. Nhưng tôi không bao giờ muốn nghe lại những cuốn băng đó nữa, cho dù giọng nói của cô ấy sẽ không bao giờ xa rời tâm trí tôi. Và những ngôi nhà những con phố, ngôi trường trung học sẽ luôn ở đó để nhắc tôi nhớ tới cô ấy.

Giờ thì nó đã ở ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi. Gói hàng đó đang trên đường chuyển đi. Tôi rời khỏi bưu điện mà không lấy biên lai.

Đầu tôi vẫn vang lên tiếng đập thình thịch sâu trong lông mày trái. Mọi thứ tôi nuốt vào đều có vị chua và càng đến gần trường học, tôi càng như sắp gục ngã.

Tôi muốn ngã quỵ xuống lối đi này và gieo mình vào bụi cây trường xuân.

Bởi vì bụi cây ở ngay phía ngã rẽ trên lối đi bộ, sau bãi đỗ xe của trường. Ngã rẽ cắt ngang trước bãi cỏ của tòa nhà chính. Nó dẫn qua lối cửa trước nơi rẽ vào một hành lang với những lối đi uốn khúc nằm giữa các dãy tủ có khóa và các phòng học ở cả hai bên, cuối cùng dẫn vào một cánh cửa luôn luôn mở cho tiết học đầu tiên.

Ở phía đầu căn phòng ấy, đối diện với các học sinh sẽ là chiếc bàn của thầy Porter. Thầy sẽ là người cuối cùng nhận được một gói hàng không có địa chỉ người gửi. Và ở giữa căn phòng ấy về phía bên trái có một chiếc bàn, chiếc bàn của Hannah Baker.

Ngày Hôm Qua

Một Giờ Sau Khi Tan Học

Bưu kiện có kích cỡ hộp đựng giày được đặt dựa vào một góc cửa trước.

Cửa trước nhà tôi chỉ có một cái khe nhỏ để lùa thư vào, còn bất cứ thứ gì dày hơn một cái bánh xà phòng đều phải để ở ngoài. Mảnh giấy ghi vội đề trên phần địa chỉ của bưu kiện là gửi tới Clay Jessen, vì thế tôi liền nhặt nó lên và mang vào trong nhà.

Tôi mang gói bưu kiện vào trong bếp và đặt lên mặt kệ. Tôi mở ngăn tủ đựng đồ tạp nham và lôi ra một cái kéo. Rồi tôi đi một đường kéo vòng quanh gói hàng và nâng nắp mở nó ra. Bên trong cái hộp giày ấy là một ống tuýp được cuốn giấy bọc màu xanh. Tôi tháo giấy bọc và phát hiện bảy cuộn băng cát-xét.

Mỗi cuộn băng có một con số được sơn màu xanh sẫm phía trên góc phải, có lẽ là sơn móng tay. Mỗi mặt của nó lại có một số riêng. Số 1 và 2 trên cuộn băng thứ nhất, 3 và 4 trên băng tiếp theo, 5 và 6, cứ như vậy. Cuộn băng cuối cùng có số 13 ghi trên một mặt, nhưng mặt sau không có gì.

Ai gửi cho tôi một cái hộp giày đầy băng ghi âm thế này? Giờ chẳng còn ai nghe băng cát-xét nữa cả. Tôi làm cách nào để nghe được chúng đây?

Ngoài ga-ra! Cái đài ở trên chiếc bàn làm mộc. Bố tôi đã mua nó ở một khu hàng bãi với giá gần như cho không. Nó đã cũ nên ông cũng chẳng quan tâm việc nó có bị phủ đầy bụi và mạng nhện giăng. Và tốt hơn hết là nó bật được băng.

Kéo một chiếc ghế đẩu ra trước chiếc bàn làm mộc, tôi vứt ba lô xuống sàn rồi ngồi xuống. Tôi nhấn nút PLAY. Cửa đài bằng nhựa mở ra dễ dàng và tôi đưa cuộn băng đầu tiên vào.

Xin chào các chàng trai và các cô gái. Hannah Baker đây. Còn sống và ở trong băng cát-xét.

Tôi không tin được.

Không ràng buộc gì. Không diễn lại. Và lần này tuyệt đối không đòi hỏi gì.

Không, tôi không thể tin được. Hannah Baker đã tự sát rồi mà.

Tôi hy vọng rằng bạn đã sẵn sàng, bởi vì tôi sắp kể cho bạn nghe về cuộc đời của tôi. Cụ thể hơn là lý do tại sao cuộc đời tôi kết thúc. Và nếu bạn đang nghe những cuộn băng này thì bạn chính là một trong những lí do đó.

Cái gì cơ? Không thể nào!

Tôi sẽ không nói cuộn băng nào sẽ đưa bạn bước vào câu chuyện này.

Nhưng đừng sợ, nếu bạn đã nhận được chiếc hộp nhỏ đáng yêu này thì tên bạn sẽ xuất hiện… Tôi xin hứa.

Tại sao một cô gái đã chết có thể nói dối chứ?

Này! Điều đó nghe thật buồn cười. Tại sao một cô gái đã chết có thể nói dối? Câu trả lời là: Bởi vì cô ta không thể đứng lên được(1).

Đây có phải là một kiểu chúc thư của người tự tử không?

Cứ cười đi.

Ồ, thế mà tôi đã nghĩ là nó thật buồn cười đấy.

Trước khi Hannah chết, cô ấy đã ghi âm lại đống băng này. Tại sao chứ?

Các quy tắc khá là đơn giản. Chỉ có hai quy tắc thôi. Quy tắc thứ nhất: Bạn nghe nó. Quy tắc thứ hai: Bạn bỏ qua nó và đưa cho người tiếp theo. Hy vọng rằng quy tắc thứ hai sẽ không dễ dàng với bạn.

“Con đang mở cái gì vậy?”

“Mẹ!”

Tôi giật lấy cái đài, nhấn mấy cái nút cùng một lúc.

“Mẹ, mẹ làm con sợ”, tôi nói. “Không có gì đâu ạ, chỉ là một đề án nghiên cứu ở trường thôi.”

Đó là câu trả lời chống chế của tôi với mọi thứ. Về nhà muộn ư? Đề án nghiên cứu ở trường. Cần thêm tiền tiêu vặt ư? Đề án nghiên cứu ở trường. Và giờ là những cuộn băng ghi âm của một cô gái. Một cô gái mà hai tuần trước đã nuốt một vốc đầy thuốc để tự tự.

Đề án nghiên cứu của trường.

“Mẹ có thể nghe nó không?” Bà đề nghị.

“Nó không phải là của con”, tôi nói. Chân di mũi giày xuống sàn bê tông.

“Con đang giúp đỡ một người bạn. Là môn lịch sử tẻ nhạt.”

“Ồ, con thật tốt bụng”, mẹ nói. Mẹ với qua vai tôi và nâng đống giẻ bẩn lên, một trong những tấm vải kẻ ca rô cũ của tôi phủ lên giấu đống băng ghi âm ở bên dưới. Rồi mẹ hôn lên trán tôi. “Mẹ sẽ để con được yên tĩnh.”

Tôi đợi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại rồi mới đặt ngón tay lên nút PLAY. Từ ngón tay, bàn tay, cánh tay đến cổ tôi đều mang một cảm giác trống rỗng. Tôi không còn đủ sức để nhấn một cái nút trên chiếc đài.

Tôi nhặt tấm vải kẻ ca rô và bọc nó bên ngoài cái hộp giày để che đi tầm nhìn của mình. Lần đầu tiên tôi nhấn nút PLAY một cách đễ dàng. Dễ như bỡn. Vì tôi không hề mảy may ý thức gì về những điều tôi sắp được nghe.

Nhưng lần này, đó là một trong những điều kinh hãi nhất mà tôi từng làm.

Tôi vặn nhỏ âm lượng và nhấn nút PLAY.

Thứ nhất: Bạn nghe nó. Quy tắc thứ hai: Bạn bỏ qua nó và đưa cho người tiếp theo. Hi vọng điều thứ hai sẽ không dễ dàng với bạn.

Khi bạn đã nghe hết toàn bộ mười ba mặt băng – bởi vì mỗi mặt là một câu chuyện – hãy tua lại từ đầu những cuộn băng này trước khi bỏ chúng trở lại hộp và chuyển chúng cho người được kể đến sau câu chuyện của bạn. Và nếu bạn là số mười ba may mắn, bạn có thể đem những cuộn băng này đến thẳng địa ngục. Tùy thuộc vào tôn giáo của bạn mà có thể tôi sẽ gặp bạn ở nơi ấy.

Trong trường hợp bạn liều lĩnh phá vỡ các quy tắc trên, hãy hiểu rằng tôi đã làm bản sao những cuộn băng này. Những bản sao đó sẽ được tung ra một cách rộng rãi nếu bưu kiện này không được chuyển qua tất cả các bạn.

Đây không phải là một quyết định nhất thời không tính toán trước. Đừng bắt tôi phải thừa nhận… một lần nữa.

Không. Cô ấy không thể nào nghĩ ra chuyện này được.

Bạn đang bị theo dõi đấy.

Dạ dày tôi quặn lên, sẵn sàng nôn mửa nếu tôi cho phép. Gần chỗ tôi ngồi có một cái xô nhựa được úp trên chiếc ghế để chân. Nếu muốn thì chỉ cần sải hai bước chân là tôi có thể với lấy tay cầm và nôn vào đó.

Tôi hầu như không biết gì về Hannah Baker. Ý tôi là, tôi muốn biết. Tôi muốn biết về cô ấy nhiều hơn cơ hội mà tôi đã có. Suốt mùa hè, chúng tôi làm việc cùng nhau ở rạp chiếu phim. Và trước đó không lâu, trong một bữa tiệc, chuyện của chúng tôi đã có chút tiến triển, nhưng chưa bao giờ có dịp tiến xa hơn. Và không phải chỉ một lần. Tôi cho điều đó là hiển nhiên đối với cô ấy. Không phải chỉ một lần.

Những cuộn băng này không nên có mặt ở đây. Không phải dành cho tôi.

Chắc hẳn đã có điều gì đó nhầm lẫn ở đây.

Hay đây là một trò đùa kinh khủng.

Tôi lôi cái thùng rác ngang qua sàn nhà. Mặc dù tôi vừa kiểm tra nó xong nhưng tôi vẫn kiểm tra lại phần vỏ bọc thêm một lần nữa. Địa chỉ để gửi trả lại phải có ở đâu đó. Có thể tôi mới chỉ lướt qua nó thôi.

Những cuộn băng của Hannah Baker tự tử đang được gửi truyền đi quanh thị trấn. Chắc là ai đó đã sao chép chúng rồi gửi cho tôi một bản để trêu đùa. Ngày mai khi đến trường sẽ có người hoặc nhìn tôi với vẻ cười nhạo, hoặc nhìn ra chỗ khác cười một cách tự mãn. Khi đó tôi sẽ biết là ai.

Và sau đó thì sao? Sau đó tôi sẽ làm gì? Tôi không biết nữa.

Tôi quên mất. Nếu bạn có tên trong danh sách của tôi bạn sẽ nhận được một tấm bản đồ.

Tấm giấy gói rơi xuống trở lại thùng rác.

Tôi có tên trong danh sách đó.

Vài tuần trước, chỉ vài ngày trước khi Hannah uống thuốc tự tử, có ai đó đã nhét một cái phong bì qua lỗ thông khí trên tủ đựng đồ của tôi ở trường. Bên ngoài chiếc phong bì có ghi: HÃY GIỮ CÁI NÀY – BẠN SẼ CẦN ĐẾN NÓ bằng bút dạ màu đỏ. Bên trong là một bản đồ thành phố được gấp lại. Khoảng một tá các ngôi sao màu đỏ được đánh dấu ở các khu vực khác nhau xung quanh thành phố.

Ở trường tiểu học, chúng tôi đã dùng những con dấu tương tự như thế này dành cho những bản đồ thương mại để học về các hướng bắc, nam, đông, tây. Những con số nhỏ xíu màu xanh da trời được đánh rải rác xung quanh tấm bản đồ đánh đấu những cái tên của các địa điểm kinh doanh thương mại được liệt kê ở bên lề.

Tôi đã giữ tấm bản đồ của Hannah trong ba lô. Vì tôi định sẽ đem nó đi quanh trường để hỏi xem có ai có một cái bản đồ khác như thế không. Và để xem liệu có ai biết về ý nghĩa của tấm bản đồ ấy không. Nhưng suốt thời gian qua, nó đã bị nhét bên dưới đống sách giáo khoa và vở bài tập rồi tôi hoàn toàn quên mất nó.

Cho đến tận lúc này.

Xuyên suốt những cuộn băng này, tôi sẽ nhắc đến một vài địa điểm xung quanh thành phố đáng yêu của chúng ta để bạn đến thăm chúng. Tôi không thể bắt bạn đến đó, nhưng nếu bạn muốn hiểu nội tình sâu hơn một chút thì chỉ cần đi theo những ngôi sao ấy. Hoặc chỉ cần vứt những tấm bản đồ đó đi nếu muốn và tôi sẽ không bao giờ biết đâu.

Khi nghe giọng nói của Hannah qua cái đài bụi bặm này, tôi cảm thấy sức nặng của chiếc ba lô đang đè lên chân mình. Đâu đó dưới đáy ba lô là tấm bản đồ của cô ấy.

Hoặc có thể tôi sẽ biết. Tôi thực sự không chắc chắn lắm về toàn bộ những chuyện liên quan đến cái chết. Nhưng ai biết được, có lẽ tôi đang đứng đằng sau bạn ngay lúc này đây.

Tôi cúi người về trước, chống khuỷu tay lên chiếc bàn làm mộc. Úp mặt vào lòng bàn tay rồi để những ngón tay mình trượt dần vào mái tóc ẩm ướt.

Tôi xin lỗi. Điều này thật không công bằng. Sẵn sàng chưa anh Foley?

Justin Foley. Một sinh viên năm cuối. Anh ta là nụ hôn đầu tiên của Hannah.

Nhưng tại sao tôi lại biết điều đó nhỉ?

Justin anh yêu, anh đã là nụ hôn đầu tiên của em. Là cái nắm tay đầu tiên của em. Nhưng anh chẳng hơn gì một gã trai tầm thường. Và em không có ý coi thường anh. Đã có điều gì đó ở anh khiến em thấy mình cần phải trở thành bạn gái của anh. Cho đến hôm nay em vẫn không biết chính xác điều đó là gì. Nhưng nó đã hiện hữu… và mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc.

Anh không biết điều này, nhưng hai năm trước, khi mà em còn là một học sinh năm thứ nhất ở trường và anh học năm thứ hai, em đã từng đi khắp nơi theo anh. Vào kì học thứ sáu, em làm việc trong văn phòng của trường, bởi vậy em biết tất cả các thành viên trong lớp của anh. Thậm chí em còn chép cả lịch học của anh, em tin chắc là em vẫn giữ nó ở đâu đây. Và nếu họ có nhìn thấy nó trong đồ đạc của em thì có lẽ họ cũng chẳng mảy may nghĩ rằng em thích anh hay em có liên quan gì đến anh. Nhưng có phải vậy không?

Đối với em thì đúng là như vậy. Em quay lại quá khứ đã có với anh để tìm một lời giới thiệu cho câu chuyện của em. Và đây thật sự là điểm khởi đầu cho câu chuyện của em.

Vậy tôi ở vị trí nào trong cái danh sách này, trong số những câu chuyện này?

Thứ hai? Thứ ba? Liệu mọi chuyện có tiếp tục tồi tệ nữa không? Cô ấy đã nói rằng con số mười ba may mắn có thể mang những cuốn băng này xuống thẳng địa ngục.

Khi anh nghe hết những cuốn băng này, Justin, em hy vọng anh sẽ hiểu vai trò của anh trong toàn bộ câu chuyện. Bởi đến bây giờ, dường như anh chỉ đóng một vai trò nhỏ nhưng quan trọng. Mọi thứ đến phút cuối đều có ý nghĩa cả.

Sự phản bội là một trong những cảm giác tồi tệ nhất.

Em biết anh không cố ý làm em đau khổ. Thực tế là hầu hết những gì anh đang nghe có thể chẳng mấy ý nghĩa với những điều anh đã làm – những điều anh đã thực sự làm.

Tôi đã làm gì hả Hannah? Bởi vì tôi thật sự không biết mình đã làm gì. Nếu đó chính là buổi tối mà tôi đang nghĩ đến thì nó chỉ là một buổi tối kỳ lạ đối với tôi cũng như đối với cậu mà thôi. Có thể là hơn thế nữa, bởi vì tôi vẫn không hiểu chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vào tối hôm ấy.

Ngôi sao màu đỏ đầu tiên của chúng ta có thể tìm thấy được ở C – 4. Hãy đưa ngón tay anh lên C và kéo nó xuống số 4. Đúng thế đấy, giống như trò Tàu Chiến Lớn vậy. Khi anh nghe cuộn băng này và theo hướng dẫn của em, anh nên đi tới đó. Gia đình em chỉ sống trong ngôi nhà đó trong một thời gian ngắn, vào mùa hè trước khi em bước vào năm thứ nhất. Nhưng đó là nơi mà em và gia đình đã sống khi lần đầu tiên tới thị trấn này.

Và đó cũng là nơi em trông thấy anh lần đầu tiên, Justin ạ. Có lẽ anh sẽ nhớ ra. Anh đang yêu cô bạn Kat của em. Còn hai tháng nữa mới đến năm học và Kat là người duy nhất mà em biết bởi vì cô ấy sống ở bên cạnh nhà em. Cô ấy kể với em rằng anh là tất cả đối với cô ấy trong suốt năm học trước. Không phải theo nghĩa đen – chỉ là việc anh nhìn chằm chằm và tình cờ đâm sầm vào cô ấy ở hành lang lớp học.

Anh muốn nói đó là sự tình cờ, phải không?

Kat kể với em rằng cuối buổi khiêu vũ ở trường, anh rốt cục cũng đã có dũng khí để làm điều gì đó hơn là việc nhìn chằm chằm và đâm sầm vào cô ấy. Hai người đã cùng nhảy át cả các điệu valse chậm. Và ngay sau đó, cô ấy nói với em rằng cô ấy sẽ cho anh hôn cô ấy. Nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời cô ấy.

Thật là vinh hạnh làm sao!

Những câu chuyện này chắc hẳn là rất tồi tệ. Thật sự tồi tệ. Đó là lý do duy nhất để những cuốn băng này đang được truyền từ người này sang người khác. Quá đáng sợ.

Sao bạn lại muốn gửi cho người khác những cuộn băng để trách cứ về vụ tự tử của bạn cơ chứ? Bạn sẽ không làm thế đâu. Nhưng Hannah lại muốn tất cả chúng tôi – những người có tên trong danh sách phải nghe những gì cô ấy nói. Và chúng tôi sẽ phải làm những gì cô ấy bảo, tiếp tục chuyển đi các cuộn băng để có thể giữ cho những cuộn băng này không lọt vào tay những người không có tên trong danh sách đó.

“Danh sách đó.” Nghe như một câu lạc bộ bí mật vậy. Một câu lạc bộ được chọn lọc riêng. Và vì một vài lý do nào đó mà tôi có tên trong cái danh sách ấy.

Em muốn biết mặt anh, Justin ạ, bởi vậy chúng em đã gọi điện cho anh từ nhà của em và bảo anh đến đó. Chúng em gọi điện từ nhà em bởi vì Kat không muốn anh biết nơi cô ấy ở… À mà, không hẳn vậy…. mặc dù nhà cô ấy ngay cạnh nhà em.

Anh đang chơi bóng – em không biết đó là bóng rổ hay bóng chày, hay bóng gì – Nhưng anh đã không thể đến sớm được mà đến muộn hơn. Vì thế chúng em phải đợi anh.

Rất nhiều người trong chúng tôi đã chơi bóng rổ vào mùa hè ấy với hy vọng được lên hạng thành JV(2) vì chúng tôi mới là học sinh năm thứ nhất. Justin chỉ là học sinh năm hai nhưng vị trí trong đội hình chính thức đại điện của trường đã đợi anh ta. Vì thế mà rất nhiều đứa trong bọn tôi chơi bóng với Justin với hy vọng nâng cao được kỹ thuật chơi trong mùa hè ấy. Một vài đứa đã thực hiện được mong muốn đó.

Trong khi những đứa thiếu may mắn hơn đã không lên hạng được.

Chúng em nói trước bệ cửa sổ và nói chuyện hàng giờ đồng hô liền, hoàn toàn bất ngờ khi anh và một người bạn của anh đi bộ ngược con phố đến. Chào Zach!

Zach ư? Zach Dempsey? Lần duy nhất tôi nhìn thấy Zach tuy chỉ trong giây lát là cùng với Hannah trong buổi tối đầu tiên tôi gặp cô ấy.

Hai con phố giao nhau ngay phía trước ngôi nhà cũ của em giống như hình chữ T ngược, vì vậy mà khi anh đi bộ ngược con phố là hướng về phía bọn em.

Chờ chút. Tôi cần phải suy nghĩ đã.

Tôi miết vụn một vết sơn nhỏ màu da cam đã khô trên cái bàn làm mộc. Tại sao tôi lại nghe những thứ này chứ? Ý tôi là, tại sao tôi lại để mình bị cuốn theo câu chuyện này? Tại sao không lôi tuột cuộn băng ra khỏi cái đài và quẳng cả cái hộp đựng vào thùng rác chứ?

Tôi nuốt khan nước bọt một cách khó nhọc. Nước mắt cay xè hai khóe mắt.

Bởi vì đó là giọng nói của Hannah. Giọng nói mà tôi đã nghĩ mình sẽ chẳng còn bao giờ được nghe lại nữa. Tôi không thể vứt nó đi được.

Và cũng bởi vì các quy tắc lúc đầu nữa. Tôi nhìn chiếc hộp giày giấu bên dưới tấm vải kẻ ca rô. Hannah nói cô ấy đã sao những cuốn băng này. Nhưng nếu cô ấy không làm thế thì sao? Có lẽ nếu những cuốn băng này dừng lại, nếu tôi không chuyển chúng đi tiếp, đúng thế. Nó sẽ kết thúc. Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra, nếu có điều gì trong những cuộn băng này có thể làm tôi bị tổn thương thì sao? Nếu nó không phải là một trò đùa thì sao? Và rồi loạt băng thứ hai sẽ được tung ra. Đó là điều cô ấy đã nói. Mọi người sẽ nghe được mọi chuyện trong các cuộn băng này.

Vết sơn tróc giống như một miếng vảy bong ra từ vết thương.

Ai là người sẵn sàng thử nghiệm trò lừa của cô ấy đây?

Anh đã bước qua rãnh nước và đặt một chân lên bãi cỏ. Bố em quen để vòi tưới hoạt động cả buổi sáng bởi vậy mà bãi cỏ đó luôn trong tình trạng ẩm ướt khiến anh bị trượt chân và ngã nhào về phía trước. Anh bạn Zach của anh thì vẫn đang chăm chăm về phía cửa sổ, cố gắng nhìn cho rõ người bạn mới của Kat – và thế là anh ta bị vấp rồi ngã đè lên người bạn của mình.

Anh đẩy anh ta ra và đứng dậy. Anh ta cũng đứng dậy, cả hai người nhìn nhau, phân vân không biết làm gì. Và quyết định của anh là? Anh chạy quay lại con đường trong khi Kat và em phá lên cười như điên bên trong khung cửa sổ.

Tôi nhớ ra rồi. Kat nghĩ rằng chuyện đó thật khôi hài. Cô ấy đã kể cho tôi nghe trong bữa tiệc chia tay của cô ấy vào mùa hè đó.

Bữa tiệc ấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hannah Baker.

Chúa ơi. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy thật quá xinh đẹp và giống như làn gió mới ở thị trấn này, đó là điều thật sự ấn tượng với tôi. Đứng trước bạn khác giới, đặc biệt là càng về sau, lưỡi tôi cứ luôn xoắn lại như bị thắt nút, thậm chí một cậu hướng đạo sinh cũng sẽ phải chào thua không gỡ được cái nút thắt ấy. Nhưng với cô ấy, tôi có chút mới mẻ và khá khẩm hơn là hình ảnh một anh chàng học sinh trung học năm thứ nhất.

Kat chuyển đi trước khi năm học bắt đầu và em đã phải lòng người con trai mà cô ấy bỏ lại đằng sau. Cũng không mất quá nhiều thời gian để chàng trai đó bắt đầu thể hiện sự quan tâm đối với em. Điều này xảy ra có lẽ bởi em đã luôn quanh quẩn bên cạnh anh.

Chúng mình không học chung một lớp nào cả, nhưng ít nhất phòng học của cả hai vào các tiết 1, 4, 5 luôn gần sát nhau. Tiết 5 luôn là khoảng thời gian dài lê thê nên thỉnh thoảng em cũng không đến phòng bên cạnh đợi cho tới khi anh ra khỏi lớp học, nhưng ít nhất thì ở tiết 1 và 4 phòng học chúng mình chung một dãy hành lang.

Trong bữa tiệc của Kat, mọi người đều tập trung ở ngoài sân dù trời đang lạnh. Có lẽ đó là một buổi tối lạnh nhất của mùa hè năm ấy. Và tôi hiển nhiên để quên áo khoác ở nhà.

Sau một thời gian, em cố gắng để nói câu xin chào với anh. Và sau đó, anh cũng đã chào lại em. Rồi một hôm, em đi bên cạnh anh mà không nói một lời nào. Em biết anh không thể yên lặng trước tình huống đó và thế là dẫn đến cuộc nói chuyện đầu tiên của chúng ta.

Không, điều đó không đúng. Tôi để quên áo khoác ở nhà bởi vì tôi đã muốn mọi người thấy cái áo sơ mi mới của mình.

Tôi thật ngốc nghếch làm sao!

“Này!” Anh lên tiếng. “Em không định nói xin chào hay sao?”

Em mỉm cười, hít vào một hơi, rồi quay lại. “Tại sao em nên làm điều đó?”

“Bởi vì em luôn luôn nói xin chào.”

Em hỏi tại sao anh lại hy vọng em làm điều đó. Em nói rằng có lẽ anh chẳng biết gì về em cả.

Ở bữa tiệc của Kat, tôi cúi xuống để thắt dây giày trong suốt cuộc nói chuyện với Hannah Baker. Nhưng tôi đã không thể thắt dây cái đôi giày ngu ngốc của mình với những ngón tay run rẩy vì lạnh.

Hannah đã tốt bụng đề nghị thắt dây giày giúp tôi. Nhưng dĩ nhiên, tôi không để cô ấy làm thế. Mà thay vào đó, Tôi đợi cho tới khi Zach ngồi vào nói chuyện cùng rồi lẻn vào trong để xả nước ấm vào tay cho hết lạnh.

Thật là ngượng.

Trước đây em từng hỏi mẹ làm cách nào để có được sự chú ý của một chàng trai, mẹ đã nói: “Hãy chơi khó cậu ta”. Đó chính là điều em đã làm. Và em khá chắc chắn về hiệu quả của nó. Anh bắt đầu loanh quanh gần lớp học để đợi em.

Có lẽ phải mất đến mấy tuần nhưng rồi cuối cùng anh cũng hỏi xin số điện thoại của em. Em đã biết anh sẽ làm vậy, nên em đã luyện đọc nó thật to và rõ ràng. Tỏ ra hết sức bình tĩnh và tự tin như thể không hề quan tâm gì đến chuyện ấy cả. Như thể em đã cho số điện thoại như thế hàng trăm lần mỗi ngày vậy.

Đúng là những chàng trai ở trường cũ đã hỏi xin số điện thoại của em. Nhưng ở ngôi trường mới này thì anh là người đầu tiên.

Không. Không hoàn toàn vậy. Nhưng trên thực tế anh là người đầu tiên có được số điện thoại của em.

Điều đó không có nghĩa là trước đây em không muốn cho ai số điện thoại. Chỉ là em thận trọng mà thôi. Thị trấn mới. Trường học mới. Và lần này, em sẽ kiểm soát cách mọi người nhìn nhận em. Xét cho cùng thì chúng ta mấy khi có cơ hội lần thứ hai chứ?

Justin ạ, trước anh, bất cứ người nào xin số điện thoại và được em đọc chính xác đến tận con số cuối cùng thì ngay sau đó em lại lo sợ và bấn loạn…

Tôi cố nhấc cái ba lô lên đùi mình và mở khóa kéo ngăn đựng lớn nhất ra.

Em đã rất hồi hộp khi quan sát anh viết lại số điện thoại của em. Thật may mắn là anh đang rất bồn chồn nên không nhận ra. Rốt cuộc em cũng phát âm chính xác được con số cuối cùng! Em mỉm cười thật tươi.

Trong khi đấy, bàn tay anh đang run rẩy tệ đến nỗi em đã nghĩ rằng anh sắp sửa làm cho con số ấy xoắn lại mất. Và em không muốn để điều đó xảy ra.

Tôi lôi tấm bản đồ của cô ấy ra và trải nó trên chiếc bàn làm mộc.

Em chỉ vào con số mà anh đang viết và nói: “Đó là số 7 đấy”.

“Số 7 mà.”

Tôi dùng một cái thước kẻ gỗ để trải phẳng các nếp gấp.

“À vâng, chỉ cần anh biết nó là số 7 là được.”

“Anh biết mà”, anh nói. Nhưng anh viết nguệch ngoạc con số 7 nên nó cứ nghiêng ngả.

Em kéo tay áo lên định lau mồ hôi trên trán anh… một điều mà mẹ em chắc chắn sẽ không bao giờ làm cả. Nhưng ơn trời, em đã không làm điều đó. Anh có lẽ sẽ không bao giờ dám hỏi xin số điện thoại của một cô gái nào khác thêm lần nữa mất.

Qua cánh cửa bên cửa gara. Mẹ đang gọi tên tôi. Tôi vặn nhỏ âm lượng, sẵn sàng nhấn nút STOP nếu cánh cửa mở ra.

“Dạ?”

Ngay khi em về đến nhà, anh đã gọi đến rồi. Đã hai lần như thế.

“Mẹ muốn để con làm việc tiếp”, mẹ nói, “Nhưng mẹ muốn biết liệu con có muốn ăn tối với mọi người không”.

Mẹ em hỏi anh là ai và em đã nói chúng mình học cùng lớp với nhau. Có lẽ anh chỉ gọi điện để hỏi bài tập về nhà thôi. Và mẹ nói rằng anh cũng nói với bà như thế.

Tôi nhìn xuống cái ngôi sao màu đỏ đầu tiên. C-4. Tôi biết chỗ đó. Nhưng tôi có nên đến đó không?

Em không thể tin được điều đó. Justin, anh đã nói dối mẹ em.

Vậy mà tại sao em lại thấy vui đến thế?

“Không mẹ ạ”, tôi nói. “Con sẽ đến nhà bạn con. Để làm đề án của cậu ấy.”

Bởi vì lời nói dối của chúng mình ăn khớp nhau. Nó là một tín hiệu.

“Được thôi”, mẹ nói. “Mẹ để phần thức ăn cho con trong tủ lạnh và con có thể hâm nóng nó lên sau.”

Mẹ em hỏi chúng mình học chung với nhau lớp nào và em nói là lớp Toán, điều này không hẳn là nói dối. Chúng mình đều học Toán. Chỉ là không học cùng nhau thôi. Và không cùng một giáo trình học.

“Tốt”, mẹ nói. “Cậu ta cũng nói với mẹ như thế.”

Em buộc tội mẹ đã không tin tưởng cô con gái của mình và giật lấy mảnh giấy ghi số điện thoại của anh từ tay mẹ, rồi chạy thẳng lên gác.

Tôi sẽ đến chỗ đó. Đến ngôi sao đầu tiên. Nhưng trước đó, khi nghe hết mặt băng này, tôi sẽ đến nhà Tony.

Tony chưa bao giờ nâng cấp cái máy nghe nhạc trong xe ô tô cả, vì thế mà cậu ấy vẫn dùng máy nghe băng. Như cậu ta nói, bằng cách này cậu có thể điều khiển được âm nhạc. Nếu cậu ấy cho ai đó đi nhờ xe và họ mang theo máy nghe nhạc riêng của họ thì thật quá tệ. Cậu ta sẽ bảo họ: “Định dạng không tương thích”.

Khi anh trả lời điện thoại, em nói: Justin hả? Hannah đây. Mẹ em bảo anh gọi để hỏi về môn Toán học.”

Tony lái một chiếc Mustang cũ kỹ được thừa kế lại từ anh trai, anh cậu thì được thừa kế trước đấy từ ông bố, mà có lẽ bố cậu ta lại được thừa kế từ bố của mình. Ở trường có một vài cuộc tình được so sánh với cuộc tình giữa Tony và chiếc xe của cậu. Nhiều cô gái ghen tỵ với chiếc xe của cậu và muốn tách cậu ta ra khỏi nó còn nhiều hơn là số lần tôi đã từng hôn nữa.

Anh bối rối, nhưng rốt cuộc anh cũng nhớ ra là đã nói dối mẹ em và anh xin lỗi như một chàng trai ngoan ngoãn.

Dù Tony không phải là một người bạn thân nhưng chúng tôi đã cùng nhau làm việc trong vài nhiệm vụ được phân công, bởi vậy tôi biết chỗ ở của cậu ấy. Và quan trọng hơn cả là cậu ấy đang sở hữu một chiếc Walkman cũ nghe được băng. Một chiếc Walkman màu vàng với bộ tai nghe bọc nhựa và tôi chắc rằng cậu ấy sẽ cho tôi mượn. Tôi sẽ mang theo vài cuốn băng và nghe chúng khi tôi đi bộ xuyên qua khu nhà hàng xóm cũ của Hannah, chỉ cách chỗ ở của Tony khoảng một dãy nhà.

“Anh Justin, có chuyện gì với môn Toán thế?” Em hỏi. Anh sẽ không thoát khỏi nó dễ dàng được.

Hoặc có thể tôi sẽ mang những cuốn băng này tới một nơi nào đó. Một nơi riêng tư. Bởi vì tôi không thể nghe chúng ở đây. Không phải vì mẹ hay bố có thể sẽ nhận ra giọng nói trong máy nghe mà vì tôi cần không gian. Một không gian để hít thở.

Và anh đã không để lỡ nhịp. Anh nói với em rằng. Đoàn tàu A sắp rời nhà anh lúc 3:45 chiều. Đoàn tàu B sẽ rời nhà em muộn hơn mười phút.

Anh không thể nhìn thấy điều này, Justin ạ, nhưng em thực sự đã giơ tay lên như là khi em đang ngồi trong lớp học chứ không phải đang ngồi bên mép chiếc giường của mình lúc ấy. “Hãy chọn em, thầy Foley, chọn em”, em nói. “Em biết câu trả lời.”

Khi anh gọi tên em: “Vâng, cô Baker?”. Em đã quăng ngay cái quy định nghiêm khắc của mẹ ra ngoài cửa sổ. Em nói với anh rằng hai chuyến tàu sẽ gặp nhau tại công viên Eisenhower ở phía cuối chỗ cầu trượt tên lửa.

Hannah thấy gì ở anh ta chứ? Tôi không bao giờ hiểu được. Thậm chí cô ấy đã thú nhận rằng cô ấy không thể giải thích được điều đó. Nhưng với một anh chàng có vẻ ngoài tạm được thì có rất nhiều cô gái lao vào Justin.

Chắc rồi, anh ta thuộc dạng cao lớn. Và có thể họ thấy ở anh ta sự hấp dẫn, kích thích. Anh ta luôn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ như đắm chìm vào suy ngẫm điều gì đó.

Một khoảng ngừng dài sau câu nói cuối cùng của anh, Justin ạ. Ý em là một khoảng ngừng dà..i….i…i. “Vậy, khi nào thì hai đoàn tàu ấy gặp nhau?” Anh hỏi.

“Mười lăm phút nữa”, em nói.

Anh nói mười lăm phút dường như là một sự chậm chạp khủng khiếp đối với hai toàn tàu đi với tốc độ tối đa như thế.

Ôi…Chậm lại nào, Hannah.

Em biết tất cả những điều anh đang nghĩ. Hannah Baker là một đứa con gái hư hỏng.

Buồn thật! Có phải anh đã nghĩ thế không? Em nói: “Hannah Baker là vậy”. Không thể nói thêm gì nữa.

Cô ấy ngừng nói.

Tôi kéo cái ghế đẩu lại gần chiếc bàn làm mộc hơn. Hai trục quay trong khoang chứa băng ẩn phía sau ô cửa bằng nhựa mờ màu khói, kéo băng từ bên này sang bên kia. Tiếng rít chạy nhẹ nhàng của cuộn băng trong máy nghe. Một âm thanh vo vo đều đều êm ái.

Cô ấy đang nghĩ gì vậy? Vào lúc đó, cô ấy đang nhắm mắt lại ư? Hay cô ấy đang khóc? Hay ngón tay của cô ấy đang đặt trên nút STOP, mong có đủ sức mạnh để ấn vào nó? Cô ấy đang làm gì thế? Tôi không nghe thấy gì cả!

Sai rồi.

Giọng cô ấy giận dữ. Gần như rung bắn lên.

Hannah Baker không phải như thế và không bao giờ là một đứa con gái hư hỏng cả. Anh vừa nghe thấy gì ư?

Em chỉ mong muốn đơn giản là có một nụ hôn. Em là một nữ sinh năm thứ nhất, người chưa từng hôn một lần nào. Chưa bao giờ. Nhưng em thích một chàng trai, anh ấy thích em và em sẽ hôn anh ấy. Đó là toàn bộ câu chuyện đó.

Còn câu chuyện khác là gì? Bởi vì tôi đã nghe được vài điều.

Vài đêm trước cuộc gặp gỡ của chúng ta ở công viên, em đã có một giấc mơ giống như thế. Chính xác là giấc mơ đó, từ đầu cho đến cuối. Và vì anh vui lòng lắng nghe, nên nó là như thế này.

Nhưng trước hết phải có một chút bối cảnh đã.

Thị trấn cũ của em có một công viên, theo cách nào đó thì nó gần giống công viên Eisenhower. Cả hai công viên đều có cái phi thuyền tên lửa đó. Em chắc rằng chúng được sản xuất ra từ cùng một công ty bởi vì chúng trông rất giống nhau. Một chiếc mũi màu đỏ hướng thẳng lên bầu trời. Những chân song bằng kim loại chạy từ mũi đến nhũng cái cánh màu xanh giữ cho chiếc phi thuyền đứng cách xa mặt đất. Giữa mũi và phân cánh là ba tầng ngồi, được nối bằng ba cái thang. Khoang trên cùng có một cái cần lái. Khoang giữa là một cái cầu trượt dẫn xuống sân chơi.

Trong nhiều buổi tối trước ngày khai giảng đầu tiên của em ở đây, em đã trèo lên khoang trên cùng của chiếc phi thuyền tên lửa ấy và để đầu mình ngả ra, dựa vào bánh lái. Ngọn gió đêm thổi xuyên qua những chân song vỗ về em. Em nhắm mắt lại và nghĩ về gia đình.

Tôi đã trèo lên đó một lần, chỉ một lần duy nhất khi tôi năm tuổi. Tôi đã kêu thét và khóc ngằn ngặt không chịu xuống vì bất kỳ lý do gì. Nhưng người bố tôi thì lại quá to nên không thể chui qua được những cái lỗ. Bởi vậy ông đã phải gọi đội cứu hỏa đến và họ đã cử một nữ nhân viên cứu hỏa lên để đưa tôi xuống. Chắc hẳn họ đã phải giải cứu rất nhiều lần như vậy, bởi vì một vài tuần sau đó, thành phố đã thông báo các kế hoạch dỡ bỏ đi cái mô hình phi thuyền tên lửa ấy.

Em nghĩ đó là lý do, trong những giấc mơ của em, nụ hôn đầu tiên luôn diễn ra ở chỗ mô hình phi thuyền tên lửa ấy. Nó gợi em nhớ đến sự ngây thơ, trong trắng. Và em muốn nụ hôn đầu tiên của mình cũng như thế. Trong trắng, ngây thơ.

Có lẽ đó là lý do vì sao cô ấy không đánh sao đỏ lên vị trí công viên ấy. Cái tên lửa ấy có lẽ đã biến mất trước khi những cuộn băng này đưa nó vào cái danh sách hoàn chỉnh đó.

Vậy thì trở lại với những giấc mơ của em, chúng xuất hiện vào cái ngày anh bắt đầu đợi bên ngoài cửa phòng học của em. Cái ngày mà em biết là anh thích em.

Hannah cởi áo sơ mi và để Justin đặt tay lên áo ngực của cô ấy. Là chuyện đó. Đó là điều mà tôi đã được nghe về chuyện xảy ra trong công viên buổi tối hôm ấy.

Nhưng đợi đã. Tại sao cô ấy lại làm vậy ngay giữa công viên chứ?

Giấc mơ ấy bắt đầu khi em đang ở tầng trên cùng của chiếc phi thuyền, đang giữ tay lái của nó. Đó vẫn là một chiếc tên lửa đồ chơi, không phải là đồ thật, nhưng mỗi khi em xoay cánh lái sang trái, những cái cây trong công viên cũng nhấc rễ lên và bước về bên trái. Khi em xoay cần lái về bên phải thì chúng cũng lại bước về bên phải.

Rồi em nghe thấy tiếng anh gọi từ dưới đất. “Hannah! Hannah! Hãy ngừng chơi đùa với những cái cây đi và xuống đây với anh nào.”

Vì thế em rời khỏi tay lái và leo xuống qua một cái lỗ ở khoang trên cùng.

Nhưng khi em đến được khoang phía dưới, đôi bàn chân của em bỗng trở lên to lớn và chúng không thể vừa để đi qua được cái lỗ tiếp theo.

Bàn chân to ư? Nghiêm trọng nhỉ? Tôi không định phân tích giấc mơ, nhưng có lẽ cô ấy đang băn khoăn tự hỏi liệu có phải Justin cũng có đôi bàn chân to hay không.

Em thò đầu qua những chân song và hét to: “Bàn chân của em quá to. Anh vẫn muốn em xuống đó sao?”

“Anh yêu những bàn chân to”, anh la lớn đáp lại. “Hãy xuống cầu trượt và nhìn anh. Anh sẽ đón em.”

Thế là em ngồi lên cầu trượt và tuột xuống. Nhưng sức cản của gió lên đôi bàn chân của em khiến em trượt xuống rất chậm. Vào lúc em tới được phía cuối cây cầu trượt, em phát hiện thấy đôi bàn chân của anh cực kỳ nhỏ. Gần như là không có.

Tôi biết điều đó!

Anh đi đến cuối cây cầu trượt với đôi cánh tay dang ra, sẵn sàng đỡ lấy em.

Và anh sẽ không thể biết được đâu, khi em nhảy xuống, đôi bàn chân to tướng của em không dẫm lên đôi bàn chân nhỏ xíu của anh.

“Thấy không? Chúng ta được sinh ra là để giành cho nhau”, anh nói. Rồi sau đó anh gần sát lại để hôn em. Đôi môi anh sát lại… sát lại… và… em tỉnh dậy.

Cứ đêm đêm trong suốt một tuần lễ em đều tỉnh dậy đúng ngay cái lúc chuẩn bị hôn ấy. Nhưng giờ đây, Justin, cuối cùng em sẽ được gặp anh. Ở công viên ấy. Cuối chân cầu trượt. Và khỉ thật, anh sắp sửa hôn nụ hôn quỷ quái đó với em cho dù anh có thích hay không.

Hannah, nếu cậu đã hôn lại anh ta sau đó giống như cách cậu đã hôn mình trong bữa tiệc ấy thì tin mình đi, anh ta thích nó.

Em nói với anh rằng hãy gặp em ở đó trong vòng mười lăm phút. Dĩ nhiên, em chỉ nói điều đó khi chắc chắn rằng em sẽ có mặt ở ấy trước anh. Vào lúc anh bước vào công viên, em muốn là mình phải có mặt ở trong chiếc phi thuyền tên lửa và đã sẵn sàng mọi thứ, chỉ để cho giống với những giấc mơ của em thôi. Và đó là điều đã xảy ra… trừ việc những cái cây nhảy nhót và đôi bàn chân tân thời nọ.

Từ chỗ quan sát của em trên tầng cao nhất của tên lửa, em đã nhìn thấy anh đi đến từ phía cuối công viên. Cứ vài bước một, anh lại kiểm tra đồng hồ đeo tay và dạo bước đi về phía chiếc cầu trượt, nhìn khắp xung quanh, nhưng không bao giờ nhìn lên phía trên.

Bởi vậy mà em đã xoay cái bánh lái mạnh nhất có thể, để tạo ra những tiếng lạch cạch. Anh lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lên và gọi tên em. Nhưng đừng lo, cho dù em muốn sống trong giấc mơ của mình, em cũng không hy vọng anh sẽ biết mọi chi tiết và bảo em thôi chơi với những cái cây và xuống dưới.

“Em xuống ngay đây”, em nói.

Nhưng anh bảo em dừng lại. Anh sẽ trèo lên chỗ em. Vì vậy em kêu lên: “Không! Hãy để em trượt xuống”.

Và rồi anh nhắc lại những lời đầy ma lực, như trong giấc mơ: Anh sẽ đỡ em”.

Dứt khoát là hơn hẳn nụ hôn đầu tiên của tôi hồi lớp bảy với Andrea William ở phía sau phòng tập thể dục sau giờ học. Cô ấy đi đến chỗ bàn của tôi giờ ăn trưa, thì thầm lời đề nghị vào tai tôi và tôi đã có cả một ngày còn lại thật khó khăn biết nhường nào.

Khi nụ hôn kết thúc, ba dấu son môi vị dâu vẫn còn vương lại tới mấy giây sau đó, còn cô ấy thì quay đi và chạy biến mất. Tôi đảo một vòng nhìn quanh phòng tập thể dục thì thấy hai cô bạn đang đưa nộp cho cô ta mỗi người năm đô la. Tôi không thể tin được. Đôi môi của tôi đáng giá mười đô la tiền cá cược.

Điều đó là tốt hay xấu? Có lẽ là tồi tệ, tôi đã quyết định như thế. Nhưng tôi đã thích mùi son vị dâu từ hồi ấy.

Em không hề mỉm cười khi em trèo xuống từ thang trên cùng. Em đặt mình ngồi xuống cầu trượt, trái tim em tăng tốc rộn ràng. Đây chính là giấc mơ đó. Tất cả bạn bè nơi em sống trước đây đều đã có nụ hôn đầu tiên khi lên trung học. Còn nụ hôn đầu của em đang đợi em ở phía cuối chiếc cầu trượt, chính xác như điều em mong đợi. Tất cả những gì em phải làm là một cái nhún người xuống.

Và em đã làm điều đó.

Em biết nó không thực sự diễn ra giống như thế nhưng khi nghĩ lại thì em thấy nó giống như một cảnh quay chậm. Một cái đẩy mình. Chiếc cầu trượt ấy. Mái tóc em bay ngược về phía sau. Anh giơ cao hai cánh tay để đỡ lấy em. Em cũng dang hai tay ra và anh đã đón được em.

Vậy anh đã quyết định là sẽ hôn em vào lúc nào hả Justin? Có phải đó là trong lúc anh đang đi đến công viên? Hay chỉ đơn giản là nó xảy ra khi em trượt vào vòng tay anh?

Thôi được, ai lại muốn biết về nụ hôn đầu tiên của em trong khi đang là nụ hôn đầu tiên của em chứ? Nhưng vấn đề là: Có người vừa mới ăn xúc xích cay xong.

Thật tuyệt vời Justin ạ.

Em rất tiếc. Nó không phải là cái gì tệ hại nhưng nó là điều đầu tiên mà em nghĩ tới.

Một ngày nào đó, mình sẽ dùng son môi có vị dâu.

Em đã rất háo hức, hồi hộp để biết nụ hôn ấy như thế nào – bởi vì những người bạn trước đây của em đã miêu tả về nó quá khác nhau – nhưng tựu chung lại nó là một thứ thật đẹp đẽ, tuyệt vời. Anh đã không đưa lưỡi một cách thô bạo vào họng em. Anh cũng không ghì sát lấy người em. Chúng mình chỉ giữ cho môi chạm môi… và hôn.

Chuyện là vậy.

Đợi đã. Hãy dừng tay. Đừng tua lại. Không cần thiết phải quay lại bởi vì bạn không để lỡ mất thông tin gì đâu. Hãy để tự tôi nhắc lại. Đó… là… tất cả… những gì… đã xảy ra.

Tại sao, có phải bạn đã nghe thấy điều gì đó khác chăng?

Một cơn rùng mình chạy dọc xương sống tôi.

Phải, tôi đã nghe thấy. Chúng tôi đã được nghe kể một câu chuyện khác.

À phải rồi, bạn đã đúng. Có chuyện gì đó đã diễn ra. Justin nắm lấy tay tôi rồi chúng tôi đi đến chỗ cái xích đu chơi. Anh ấy lại hôn tôi lần nữa giống như trước.

Sau đó? Thế còn sau đó thì sao, Hannah? Điều gì đã xảy ra tiếp theo?

Sau đó… chúng tôi ra về. Anh ấy đi một đường. Tôi đi một đường.

Ồ, thật tiếc. Bạn đang muốn một thứ gì đó sexy hơn phải không? Bạn muốn nghe rằng những ngón tay ngứa ngáy của tôi bắt đầu nghịch ngợm với cái khóa kéo của anh ta như thế nào. Bạn muốn nghe…

À, thế bạn muốn nghe điều gì nào? Bởi vì tôi đã được nghe quá nhiều những câu chuyện như thế và tôi không biết câu chuyện nào trong số chúng được ưa chuộng nhất. Nhưng tôi lại biết câu chuyện nào ít được ưa thích nhất.

Sự thật.

Và giờ thực sự là câu chuyện mà bạn sẽ không bao giờ quên được.

Tôi vẫn thấy Justin túm năm túm ba với lũ bạn của anh ta ở trường. Tôi nhớ khi Hannah đi ngang qua thì cả đám liền ngừng nói chuyện. Cả bọn đưa mắt đi chỗ khác. Rồi khi cô ấy đã đi khỏi đó, chúng lại phá lên cười.

Nhưng tại sao tôi lại nhớ điều này nhỉ?

Bởi vì tôi đã muốn được nói chuyện với Hannah rất nhiều lần từ sau bữa tiệc chia tay của Kat, nhưng tôi quá tự ti và ngại ngùng. Tôi quá nhút nhát. Nhìn Justin và đám bạn của anh ta ngày hôm đó tôi có cảm giác rằng họ biết nhiều về cô ấy hơn là những gì tôi biết.

Rồi sau đó, tôi nghe được chuyện ở chỗ cầu trượt tên lửa. Cô ấy quá mới mẻ đối với trường học đến nỗi những tin đồn thổi đã lấn át mọi điều tôi biết về cô ấy.

Tôi đã nghĩ Hannal quá xa vời đối với mình. Thậm chí là quá từng trải để để tâm đến tôi.

Bởi vậy xin được cảm ơn anh, Justin. Một lời cảm ơn chân thành. Nụ hôn đầu tiên của em thật tuyệt vời. Và chuyện của chúng mình kéo dài được hơn một tháng, bất cứ nơi nào chúng mình đến, những nụ hôn cũng thật tuyệt vời. Anh cũng tuyệt vời.

Nhưng rồi anh bắt đầu khoe khoang.

Một tuần trôi qua, em không nghe được chuyện gì khác ngoài những lời đồn đại, đàm tiếu nhắm vào em. Và mọi người đều biết một điều là những lời đồn thổi thì không thể bác bỏ được.

Em biết, em biết anh đang nghĩ gì. Khi em kể lại câu chuyện này chính bản thân em cũng nghĩ đến điều đó. Một nụ hôn ư? Mọi tin đồn bắt nguồn từ một nụ hôn khiến bạn phải làm chuyện này cho bản thân ư?

Không. Lời đồn đại, đàm tiếu từ một nụ hôn đã làm tan nát cái kỷ niệm mà em đã từng mong sẽ là một điều đó thật đặc biệt. Lời đồn đại từ một nụ hôn đã bắt đầu cho cái tai tiếng mà những người khác tin là có thật và phản ứng với lại nó. Đôi khi, chuyện đồn đại về một nụ hôn lại có hiệu ứng như một quả cầu tuyết vậy.

Lời đồn đại từ một nụ hôn chỉ mới bắt đầu.

Hãy lật mặt băng để biết thêm nhiều hơn.

Tôi lại gần cái đài, sẵn sàng nhấn nút STOP.

Và Justin, anh yêu, hãy ở đó. Anh sẽ không tin được là tên anh lại bất ngờ xuất hiện ở chỗ nào tiếp theo đâu.

Tôi giữ ngón tay mình ở yên trên nút bấm, lắng nghe tiếng vo vo nhẹ nhàng ở hai bên loa, âm thanh rít rít yếu ớt của hai trục quay băng và chờ đợi giọng nói của cô ấy quay trở lại.

Nhưng không có gì cả. Câu chuyện này đã hết.

Khi tôi tới chỗ Tony, chiếc Mustang đang đỗ bên lề đường trước nhà cậu ấy.

Mui xe được mở dựng lên, Tony cùng bố mình đang lúi húi với động cơ xe. Tony cầm cái đèn chiếu nhỏ trong khi bố cậu đang vặn chặt cái gì đó phía sâu bên trong bằng một chiếc cờ lê.

“Nó hỏng à”, tôi hỏi, “Hay chỉ làm cho vui thôi?”

Tony liếc nhìn qua vai và khi thấy tôi, cậu ta đánh rơi chiếc đèn chiếu vào trong thùng động cơ. “Chết tiệt.”

Bố Tony đứng thẳng dậy, quệt hai bàn tay đầy dầu mỡ từ bên này sang bên kia mặt trước cái áo phông đầy dầu nhờn của bác ấy. “Con đang làm cho vui đấy à?” Ông nhìn Tony, nháy mắt: “Nó thậm chí còn vui hơn cả thứ gì đó thật sự nghiêm tức đấy.”

Tony cau có với cái đèn chiếu. “Bố, bố nhớ Clay chứ.”

“Chắc chắn rồi”, bố cậu nói. “Tất nhiên là nhớ chứ. Thật vui khi gặp lại cháu.”

Bác ấy không tiến đến bắt tay tôi. Với những vết bẩn đầy dầu mỡ trên cái áo phông của bác thì tôi cũng không thấy khó chịu gì.

Nhưng bác ấy giả vờ thôi. Bác ấy đâu có nhớ tôi.

“Ồ, bác đã nhớ ra cháu rồi. Cháu đã ở lại ăn tối một lần, đúng không? Và luôn miệng nói “làm ơn” và “cám ơn” nữa.”

Tôi mỉm cười.

“Sau khi cháu về, mẹ của Tony hành chúng tôi suốt một tuần về việc cần phải lịch sự hơn.”

Tôi có thể nói gì đây? Các bậc phụ huynh rất yêu quý tôi.

“Đúng rồi ạ, chính là cậu ấy đấy”, Tony nói. Cậu ta vớ lấy một miếng giẻ để lau tay. “Vậy có chuyện gì thế, Clay?”

Tôi thầm nhắc lại lời cậu ta trong đầu mình. Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?

Ồ, à, vì cậu ta đã hỏi, mình có một xấp băng của một cô gái đã tự tử gửi bằng đường bưu điện đến trong ngày hôm nay. Hình như mình có một vài điều cần làm với nó. Mình không chắc nó là gì, bởi vậy mình tự hỏi không biết mình có thế mượn cái Walkman của cậu bạn để khám phá điều đó được không.

“Cũng chẳng có gì cả”, tôi nói.

Bố cậu ấy hỏi tôi có phiền không nếu vào trong xe và khởi động nó giúp họ.

“Chìa khóa ở chỗ ổ điện ấy.”

Tôi quăng ba lô vào chiếc ghế dành cho khách và trượt người vào sau tay lái.

“Đợi. Đợi đã!” Bố Tony la lớn. “Tony, hãy chiếu đèn vào chỗ này.”

Tony đang đứng bên cạnh ô tô. Cậu ta nhìn tôi. Khi mắt chúng tôi gặp nhau, chúng như bị khóa chặt lại và tôi không thể quay nhìn chỗ khác được. Cậu ấy đã biết rồi sao? Cậu ấy biết về những cuộn băng ư?

“Tony”, bố cậu nhắc. “Đèn.”

Tony dứt khỏi cái nhìn chăm chăm và cúi người chiếu đèn. Trong khoảng giữa thanh giảm xóc và mui xe, ánh nhìn chăm chú của cậu ấy chuyển từ tôi hướng vào cái động cơ.

Nếu cậu ấy cũng có mặt trong những cuộn băng này thì sao? Nếu câu chuyện của cậu ấy ở ngay trước câu chuyện của tôi thì sao? Cậu ấy chính là người đã gửi những cuộn băng ấy cho tôi ư?

Chúa ơi, tôi đang mụ mị mất rồi. Có thể cậu ấy chẳng biết gì cả. Có thể tôi trông có vẻ đang mắc lỗi và cậu ấy nhận thấy vẻ mặt đó.

Trong khi chờ đợi tín hiệu đẽ khởi động chiếc xe, tôi ngó nhìn xung quanh.

Cái Walkman đang nằm chiếc ghế giành cho khách. Hai cái tai nghe được cuộn lại gọn gàng quanh thân máy. Nhưng lý do của mình là gì? Tại sao mình lại cần nó?

“Tony, ở đây, cầm lấy cái cờ lê và để bố giữ cái đèn cho”, bố cậu ấy đang nói. “Con cứ làm nó đung đưa quá.”

Họ trao đổi đèn chiếu và cờ lê vào khoảnh khắc ấy, tôi đã chộp lấy chiếc máy Walkman. Chỉ như thế thôi. Không hề suy nghĩ. Ngăn giữa cái ba lô của tôi đang mở sẵn, tôi nhét nó vào đó và kéo khóa lại.

“Được rồi, Clay”, bố của Tony gọi. “Xoay chìa đi.” Tôi xoay chìa khóa khởi động xe.

Qua kẽ hở phía trên thanh giảm xóc tôi thấy bố cậu ấy mỉm cười. Dù gì đi nữa thì bây giờ bác ấy đã được thỏa mãn. “Một chút chỉnh sửa hoàn hảo để cô nàng cất tiếng hát”, bác nói to phía trên động cơ xe. “Cháu có thể tắt máy được rồi, Clay.”

Tony hạ mui xe và ấn lại để đóng chặt. “Con sẽ gặp bố ở trong nhà, bố ạ.”

Bố cậu gật đầu, nhấc cái hộp bằng kim loại từ dưới đường lên, bó lại một mớ giẻ nhờn dầu mỡ, rồi đi về phía gara.

Tôi kéo ba lô khoác lên vai và bước xuống xe.

“Cảm ơn”, Tony nói. “Nếu cậu không xuất hiện, chắc bố và mình có thể mất cả tối cơ đấy.”

Tôi luồn tay vào quai ba lô còn lại và chỉnh lại nó. “Mình cần ra khỏi nhà”, tôi nói. “Mẹ mình đang làm mình căng thẳng quá.”

Tony nhìn vào phía gara. “Nói đi. Mình cần bắt đầu làm bài tập về nhà và bố mình muốn hàn phía dưới mui xe một chút nữa.”

Những ngọn đèn đường phía trên đầu chúng tôi sáng lung linh. “Vậy, Clay”, cậu ấy nói, “Ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế?”

Tôi cảm thấy sức nặng của cái Walkman trong chiếc ba lô của mình.

“Mình chỉ đang đi đạo ngang qua đây và trông thấy cậu. Mình nghĩ là nên chào cậu một câu.”

Mắt cậu ấy nhìn tôi chăm chú một lúc nên tôi quay sang nhìn về phía chiếc ô tô.

“Mình đang định đến quán Rosie’s có chút việc”, Tony nói. “Mình có thể cho cậu đi nhờ?”

“Cảm ơn”, tôi nói, ” Nhưng mình chỉ đi bộ có vài dãy nhà nữa thôi”.

Tony nhét hai tay vào túi quần. “Cậu đi đâu vậy?”

Chúa ơi, tôi mong là cậu ấy không có tên trong cái danh sách đó. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy là một người trong số đó? Chuyện gì xảy ra nếu cậu ấy vừa nghe những cuộn băng đó xong và biết chính xác điều gì đang diễn ra trong đầu tôi? Nếu cậu ấy biết chính xác nơi tôi sắp đến? Hay tệ hơn nữa, nếu cậu ấy vẫn chưa nhận được những cuộn băng này? Thì sau này, họ sẽ gửi cho cậu ấy?

Trong trường hợp đó, chuyện gì sẽ xảy ra khi cậu ấy nhớ lại thời điểm này.

Cậu ấy sẽ nhớ ra sự bất thường của tôi. Nhớ lại việc tôi không đưa ra lời khuyên hay cảnh báo trước cho cậu ấy.

“Không đi đâu cả”, tôi vừa nói vừa đút hai tay vào túi quần. “Vậy, cậu biết đấy, hẹn gặp cậu vào ngày mai.”

Cậu ấy không nói gì. Chỉ nhìn tôi quay đi và rời khỏi đó. Tôi cứ mong cậu ấy sẽ quát lên bất cứ lúc nào: “Này! Cái Walkman của mình đâu rồi?”

Nhưng cậu ấy đã không làm vậy. Cuộc trốn thoát của tôi trót lọt.

Tôi rẽ phải ngay ở góc phố đầu tiên và tiếp tục bước đi. Tôi nghe thấy tiếng động cơ khởi động và tiếng sỏi lạo xạo khi bánh xe của chiếc Mustang lăn tới trước. Rồi cậu ấy vào ga, phóng ngang qua con đường đằng sau tôi và đi mất.

Tôi tuột chiếc ba lô khỏi vai rồi ngồi xuống bên lề đường, lôi chiếc Walkman ra. Tôi gỡ hai bên tai nghe ra và luồn dây màu vàng đeo qua đầu, nhét hai đầu tai nghe nhỏ xíu vào tai mình. Trong cái ba lô của tôi có bốn cuộn băng đánh số đầu tiên, tối nay tôi sẽ nghe một hoặc nhiều hơn hai cuộn. Số còn lại tôi để ở nhà.

Tôi mở khóa ngăn nhỏ nhất và lấy ra cuộn băng đầu tiên. Tôi cho nó trượt vào khoang băng, mặt B hướng ra ngoài và đóng cánh cửa nhựa của cái máy nghe lại.

Chú thích:

(1) Hannah chơi chữ. Lie trong tiếng Anh vừa có nghĩa là nói dối, vừa có nghĩa là nằm xuống.

(2) Viết tắt của Junior Varsity – đội hình thứ hai làm dự bị cho đội hình chính đại diện cho trường trung học trong các giải thi đấu thể thao giữa các trường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.