13 Lý Do Tại Sao

Chương 11



Băng 7: Mặt A

Công viên Eisenhower không một bóng người. Tôi đứng lặng im ở cổng ra vào, mang theo tất cả bước vào trong đó. Đây là nơi tôi sẽ nghỉ lại đêm nay. Nơi tôi sẽ nghe những lời cuối cùng mà Hannah Baker muốn nói trước khi tôi để mình chìm vào giấc ngủ.

Trong các khu trò choi đều có đèn, nhưng hầu hết các bóng đèn đều đã bị cháy bóng hoặc bể vỡ. Nửa phía dưới mô hình cầu trượt tên lửa bị nhấn chìm trong bóng tối. Nhưng gần phía đỉnh, nơi mũi tên lửa nhô lên cao hơn những cái cây, ánh trăng phản chiếu vào các thanh chắn kim loại lên tới tận đỉnh.

Tôi bước lên một vùng toàn cát xung quanh cái bệ tên lửa. Tôi cúi thấp xuống dưới đáy bệ đỡ tên lửa, nó được nâng lên cách xa mặt đất bởi ba thanh kim loại lớn. Phía trên đầu, một vòng tròn cỡ một người chui lọt được khoét vào phần dưới đáy bệ. Một cái thang kim loại dẫn xuống sân cát.

Khi đứng thẳng lên, hai vai tôi lọt qua cái lỗ ấy. Với bàn tay còn lành lặn, tôi nắm chặt thành miệng vòng tròn và trèo lên tới tầng thứ nhất.

Tôi đưa tay vào túi áo khoác và nhấn nút PLAY.

Một cố gắng… cuối cùng.

Cô ấy đang thì thầm. Máy ghi âm kề sát miệng, mỗi khi cô ấy nghỉ lấy hơi tôi có thể nghe thấy cả hơi thở của cô ấy.

Tôi đang cho cuộc đời một cơ hội nữa. Và lần này tôi sắp có được sự giúp đỡ. Tôi đang xin được giúp đỡ bởi vì tôi không thể làm điều này một mình được. Tôi đã thử rồi.

Cậu chưa thử, Hannah ạ. Mình đã ở đó vì cậu và cậu đã bảo mình đi đi.

Tất nhiên, nếu các bạn đang nghe cuộn băng này, nghĩa là tôi đã thất bại. Hoặc thầy ấy đã thất bại. Và nếu thầy ấy thất bại thì thỏa thuận đã được niêm phong.

Cổ họng tôi thắt lại và tôi bắt đầu trèo lên cái thang tiếp theo.

Chỉ có một người đứng giữa các cậu và bộ sưu tập các cuộn băng ghi âm này thôi: Thầy Porter.

Không! Thầy ấy không thể biết về chuyện này.

Hannah và tôi đều có giờ tiếng Anh đầu tiên của thầy Porter. Tôi gặp thầy ấy hàng ngày. Tôi không muốn thầy biết về chuyện này. Không phải về tôi. Không về bất cứ ai cả. Mang cả người lớn vào chuyện này là điều đi xa hơn những gì tôi đã tưởng tượng.

Thầy Porter, chúng ta hãy xem thấy làm thế nào.

Âm thanh của khóa kéo mở ra. Sau đó là sự nhồi nhét Cô ấy đang nhét máy ghi âm vào một cái gì đó. Một cái ba lô ư? Áo khoác của cô ấy ư?

Cô ấy gõ cửa. Và lại gõ nữa.

– Hannah. Rất vui vì em đã tới.

Giọng nói bị bóp nghẹt, nhưng đó là thầy ấy. Trầm, nhưng thân thiện.

– Vào đi. Ngồi xuống đây. Cảm ơn thầy.

Thầy giáo tiếng Anh của chúng tôi, nhưng cũng đồng thời là người cố vấn cho học sinh ở trường có họ bắt đầu bằng chữ cái từ A đến G. Người cố vấn của Hannah Baker.

– Em thấy dễ chịu chứ? Em có muốn uống nước không? Em ổn ạ. Cảm ơn thầy.

– Vậy Hannah, thầy có thể giúp gì cho em? Em muốn nói về chuyện gì? À, cái đó em không biết nữa, thật đấy. Mọi thứ em cho là thế. – Thế thì có thể cần một chút thời gian. Một khoảng ngưng dài. Quá dài.

– Hannah, được rồi. Thầy sẽ dành thời gian cho em. Bất cứ khi nào em sẵn sàng.

Chỉ là… mọi thứ. Mọi thứ quá khó khăn ngay lúc này. Giọng cô ấy run run.

Em không biết bắt đầu từ đâu. Ý em là, em muốn nói. Nhưng có quá nhiều điều và em không biết phải tóm gọn lại như thế nào.

– Em không cần phải tóm gọn mọi chuyện. Tại sao chúng ta không bắt đầu với việc em đang cảm thấy thế nào vào ngày hôm nay.

Ngay lúc này ấy ạ?

– Ngay lúc này.

Ngay lúc này đây em cảm thấy mất mát, em nghĩ vậy. Kiểu như sự trống rỗng.

– Trống rỗng vào lúc này?

Chỉ trống rỗng thôi. Chẳng có gì. Em không quan tâm điều gì nữa.

– Về?

Hãy khiến cô ấy kể với thầy đi. Hãy tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng hãy làm cho cô ấy nói với thầy.

Về bất cứ điều gì. Trường học. Bản thân em. Mọi người trong trường.

– Các bạn của em thế nào?

Thầy sẽ có một định nghĩa về “những người bạn” nếu thầy muốn một câu trả lời cho câu hỏi ấy.

– Đừng nói với thầy là em không có bạn bè nhé, Hannah. Thầy thấy các em trong hành lang.

Một cách nghiêm túc đấy ạ, em cần một định nghĩa. Làm thế nào thầy biết một người bạn nó ra làm sao?

– Ai đó em có thể tìm đến khi…

Vậy là thầy chẳng có định nghĩa nào cả. Đó là lý do vì sao em ở đây, đúng không? Em tìm đến thầy.

– Đúng vậy. Em ở đây. Và thầy vui là em ở đây, Hannah ạ.

Tôi bò ngang qua tầng thứ hai và quỳ bên cạnh một lối mở qua những chấn song. Một lối đủ lớn cho mọi người bò qua để đến chỗ cái cầu trượt.

Thầy không biết việc ấn định cuộc gặp mặt này khó khăn đến thế nào đâu. – Lịch làm việc của thầy khá trống trong tuần này.

Không phải là khó khăn với lịch làm việc. Là sự khó khăn để khiến em có mặt ở đây.

Ánh trăng ánh lên cái cầu trượt kim loại trơn nhẵn. Tôi có thể tưởng tượng thấy Hannah ở đây, khoảng hai năm về trước, đang chống tay đẩy người ra phía trước và trượt xuống.

Trượt xuống mãi.

– Một lần nữa, thầy mừng rằng em đã ở đây, Hannah ạ. Vậy hãy nói cho thầy biết, khi em rời khỏi văn phòng này, em muốn mọi chuyện khác đi như thế nào đối với em?

Ý thầy là, thầy có thể giúp đỡ như thế nào ấy ạ? – Phải.

Em cho là em… em không biết. Em không chắc về điều em đang mong đợi.

– Thế thì, em cần điều gì ngay lúc này mà em đang không đạt được? Hãy bắt đầu từ đó.

Em cần nó ngừng lại.

– Em cần cái gì ngừng lại?

Em cần mọi thứ ngừng lại. Mọi người. Cuộc sống.

Tôi đẩy người mình ngược lại ra xa khỏi chiếc cầu trượt.

– Hannah, em có biết, mình vừa mới nói gì không?

Cô ấy biết điều cô ấy nói, thầy Porter ạ. Cô ấy muốn thầy nhận thấy điều cô ấy đã nói và giúp cô ấy.

– Em đã nói em muốn cuộc sống ngừng lại, Hannah ạ. Cuộc sống của em ư?

Không có hồi đáp.

– Có phải đó là điều em định nói không, Hannah? Đó là những lời rất nghiêm trọng đấy, em biết chứ?

Cô ấy biết rõ từng lời nói ra từ miệng cô ấy, thầy Porter ạ. Cô ấy biết chúng là những lời nghiêm túc. Hãy làm gì đó đi!

Em biết. Chúng là như thế. Em xin lỗi.

Đừng xin lỗi. Hãy nói chuyện với thầy ấy đi!

Em không muốn cuộc đời mình chấm dứt. Vì thế mà em ở đây.

– Vậy chuyện gì đã xảy ra, Hannah? Làm sao mà chúng ta đi đến mức này?

Chúng ta ạ? Hay là làm sao mà em đến mức này ấy ạ?

– Em, Hannah ạ. Làm sao em lại có quan điểm như thế này? Tôi biết em không thể tóm tắt mọi sự việc lại. Nó là hệ quả của một quả bóng tuyết phải không, tôi đúng chứ?

Đúng rồi. Hệ quả của quả bóng tuyết. Đó là cách mà cô ấy vẫn gọi nó.

– Nó là một điều ở trên những thứ khác. Nó quá nhiều, đúng chứ? Nó quá khó nhọc.

– Cuộc sống á?

Một khoảng ngừng khác.

Tôi với tay nắm lấy chân song bên ngoài cái tên lửa và đu người lên. Bàn tay quấn băng của tôi nhói đau. Nó nhói lên khi nâng trọng lượng cơ thể của tôi lên trên đó, nhưng tôi không quan tâm.

– Đây. Hãy cầm lấy cái này. Toàn bộ hộp khăn giấy này dành cho em. Chưa bao giờ được dùng cả.

Một tiếng cười. Thầy đã làm cô ấy cười!

Cảm ơn thầy.

– Hãy nói về trường học, Hannah. Vậy thầy có thể nắm được vài ý nghĩ về việc làm thế nào mà chúng ta. Thầy xin lỗi, làm thế nào mà em lại có quan điểm này.

Được ạ.

Tôi bắt đầu leo lên tầng trên cùng.

– Khi em nghĩ về trường học, điều gì xuất hiện đầu tiên trong ý nghĩ? Việc học ạ, em nghĩ thế.

– Được thật tốt khi nghe nói thế.

Em thật trẻ con.

Giờ thì thầy Porter cười.

Đúng là em học ở đây, nhưng đó không phải là ý nghĩa của trường học đối với em.

– Vậy nó có nghĩa là gì với em?

Một địa điểm. Chỉ là một địa điểm đầy nhóc người mà em phải ở cùng theo yêu cầu.

Tôi đã ngồi trên tầng cao nhất.

– Và điều đó khó khăn đối với em à? Có nhiều lúc.

– Với những người nhất định, hay với mọi người nói chung? Với những người nhất định. Nhưng cũng… mọi người.

– Em có thể cụ thể hơn một chút không?

Tôi len vào phía trong cái bệ và dựa người vào cái tay lái bằng kim loại. Phía trên hàng cây, nửa vầng trăng sáng vằng vặc soi tỏ cả tầm nhìn.

Nó khó khăn bởi vì em không biết ai sẽ… thầy biết đấy tóm lấy em tiếp theo. Hay bằng cách nào.

– Em có ý gì, “tóm” em ư?

Không giống một âm mưu hay bất cứ cái gì. Nhưng có cảm giác như em không bao giờ biết được khi nào một cái gì đó sẽ nhảy vọt ra từ góc tối của xưởng mộc.

– Và tóm lấy em?

Em biết nó nghe thật ngớ ngẩn. – Thế thì hãy giải thích xem.

Thật khó để giải thích được trừ phi thầy đã nghe thấy một vài trong số những tin đồn về em.

– Thầy chưa nghe nói. Các giáo viên, đặc biệt là một giáo viên làm thêm ngoài giờ như một cố vấn, có xu hướng ở ngoài lề những chuyện tán phét của học viên. Nhưng điều đó không có nghĩa là các thầy không có những chuyện ngồi lê đôi mách của riêng các thầy cô.

Về thầy ấy ạ? Thầy cười.

– Còn tùy. Em đã nghe được chuyện gì?

Chẳng có gì cả. Em chỉ đùa thôi.

– Nhưng em sẽ nói với tôi nếu em nghe thấy bất cứ điều gì nhé. Em hứa.

Xin đừng đùa, thầy Porter. Hãy giúp cô ấy. Hãy đưa cô ấy quay lại. Xin thầy.

Lần cuối cùng một tin đồn… được tung ra là khi nào?

Thầy xem, đó là nó. Không phải tất cả trong số đó đều là tin đồn. – Được rồi.

Không. Thầy nghe này… Làm ơn hãy nghe.

Nhiều năm trước em đã được bầu chọn… thầy biết chứ, ở một trong những cuộc thăm dò dư luận đó. Thật ra, không thật sự là một cuộc bầu chọn, nhưng nó là ý tưởng ngu ngốc của một ai đó về một cái danh sách. Thứ đẹp nhất và xấu nhất.

Ông thầy không đáp lời. Thầy ấy đã thấy nó sao? Thầy ấy có hiểu điều cô ấy đang nói không?

Và mọi người vẫn đang phản ứng lại việc đó kể từ hồi ấy đến giờ.

– Lần cuối cùng là khi nào?

Tôi nghe tiếng cô ấy kéo một cái khăn giấy ra khỏi hộp.

Gần đây. Trong một bữa tiệc. Em thề, một trong những đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời em.

– Vì một tin đồn?

Còn nhiều hơn là một lời đồn thổi. Nhưng một phần thì đúng như vậy.

– Thầy có thể hỏi chuyện gì xảy ra vào bữa tiệc ấy không?

Nó không hẳn là xảy ra trong suốt bữa tiệc. Nó xảy ra sau đó.

– Được rồi, Hannah, chúng ta có thể chơi trò “Mười hai câu hỏi” không?

Gì ạ?

– Đôi khi thật khó để mọi người cởi mở hết, thậm chí là với một cố vấn nơi mà mọi chuyện sẽ được bảo mật nghiêm ngặt.

Được ạ.

– Vậy, chúng ta có thể chơi trò “Mười hai câu hỏi” chứ? Vâng.

– Trong bữa tiệc mà em đề cập đến, chúng ta đang nói về một chàng trai đúng không?

Vâng. Nhưng một lần nữa, chuyện đó không phải là trong cả bữa tiệc.

– Thầy hiểu điều đó. Nhưng chúng ta cần phải bắt đầu ở đâu đó. Được ạ.

Thầy ấy thốt ra những lời đó một cách sâu sắc.

Thầy sẽ không phán xét em, Hannah ạ, nhưng cho dù là điều gì đã xảy ra đêm hôm đó thì em cũng cảm thấy hối hận phải không?

Vâng.

Tôi đứng lên và bước ra bên ngoài những chấn song của mô hình tên lửa.

Vòng hai tay quanh hai chấn song tôi đưa mặt vào khoảng trống giữa chúng.

– Dù bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu trai đó – và em có thể hoàn toàn hành thật với tôi, Hannah ạ – có chuyện gì xảy ra mà có thể coi là phạm pháp không?

Ý thầy là cưỡng bức ạ? Không. Em không nghĩ vậy.

– Tại sao em lại không biết? Bởi vì có những hoàn cảnh.

– Rượu ư?

Có lẽ nhưng không phải với em.

– Ma túy?

Không, chỉ là nhiều yếu tố tình huống thôi.

– Em đang nghĩ đến việc quy trách nhiệm phải không? Không. Em… không.

Tôi hít vào một hơi đầy.

– Thế thì những lựa chọn của em là gì? Em không biết.

Hãy nói với cô ấy, thầy Porter. Hãy nói với cô ấy về các quyền lựa chọn của cô ấy.

– Chúng ta có thể làm gì để cùng nhau giải quyết vấn đề này hả Hannah?

Không gì cả. Nó kết thúc rồi.

– Một số điều cần phải làm, Hannah ạ. Một số điều cần làm để thay đổi cho em.

Em biết. Nhưng quyền lựa chọn của em là gì? Em cần thầy nói cho em biết. – À, nếu em có thể quy kết trách nhiệm thì em có hai lựa chọn.

– Gì ạ? Chúng là gì ạ?

Giọng cô ấy nghe đầy hy vọng. Cô ấy đang đặt quá nhiều hy vọng vào những câu trả lời của thầy.

– Một, em có thể đối mặt với cậu ta. Chúng ta có thể gọi cậu ta tới đây để thảo luận về những gì đã xảy ra ở bữa tiệc ấy. Thầy có thể gọi cả hai em ra ngoài…

Thầy đã nói là có hai khả năng lựa chọn.

– Hoặc hai là thầy sẽ không cố dậm chân tại đây, Hannah ạ, nhưng em có thể đi.

Ý thầy là không làm gì cả ư?

Tôi nắm chặt lấy những chấn song và nhắm nghiền mắt lại.

– Đó là một lựa chọn và đó là tất cả những gì chúng ta đang nói chuyện. Hãy xem, đã có chuyện gì đó xảy ra, Hannah ạ. Thầy tin em. Nhưng nếu em không quy kết trách nhiễm và em không muốn đối mặt với cậu ta, em cần phải cân nhắc đến khả năng xa hơn.

Và nếu điều đó không như thế thì sao? Sau đó thì sao nữa? Bởi vì đoán xem nào, thầy Porter, cô ấy sẽ không làm điều đó.

Tiến xa hơn ư?

– Cậu ấy học cùng lớp em à, Hannah? Anh ta học năm cuối.

– Vậy cậu ta sẽ ra trường vào năm tới. Thầy muốn em tiến xa hơn.

Nó không phải là một câu hỏi, thầy Porter ạ. Đừng cho nó là một câu hỏi. Cô ấy đang suy nghĩ và nói ra ý nghĩ của mình. Đó không phải là một lựa chọn bởi vì cô ấy không thể thực hiện được. Hãy nói với cô ấy là thầy sẽ giúp cô ấy đi.

Có tiếng sột soạt.

Cảm ơn thầy, thầy Porter.

Không!

– Hannah. Đợi đã. Em không cần phải rời khỏi đây.

Tôi gào lên qua những chấn song. Bên trên những ngọn cây. “Không!”

Em nghĩ là em đã xong việc ở đây. Đừng để cô ấy đi.

Em đã có cái em đến tìm.

– Thầy nghĩ vẫn còn nhiều điều chúng ta có thể nói chuyện, Hannah ạ.

Không, em nghĩ là chúng ta đã làm rõ rồi. Em cần phải tiếp tục và kết thúc nó.

– Không kết thúc nó, Hannah ạ. Đôi khi chẳng còn lại gì cả ngoài việc tiếp tục.

Đừng để cô ấy rời khỏi căn phòng đó! Thầy nói đúng. Em biết.

– Hannah, thầy không hiểu vì sao em lại vội vàng đi như vậy.

Bởi vì em cần phải làm quen với nhiều thứ, thầy Porter ạ. Nếu như không có gì thay đổi thì tốt hơn là em nên quen với nó, đúng không ạ?

– Hannah, em đang nói gì vậy? Cánh cửa kêu lách cách.

– Hannah, đợi đã.

Một tiếng lạch cạch khác. Bây giờ là tiếng kéo khóa Velcro. Những bước chân. Đang tăng tốc. Tôi đang đi xuống tiền sảnh.

Giọng cô ấy to và rõ ràng hơn.

Cánh cửa của thầy đã đóng lại sau lưng tôi. Nó vẫn đóng.

Ngưng.

Thầy ấy không đuổi theo tôi.

Tôi ép mặt mình thật mạnh vào những chấn song. Chúng giống như một cái kìm càng thít chặt vào xương sọ hơn khi tôi ấn đầu vào.

Thầy ấy để tôi đi.

Một điểm phía sau lông mi của tôi nhoi nhói đau, một nhịp đập thật mạnh, nhưng tôi không chạm hay chà xát chỗ ấy. Tôi để nó đập thình thịch.

Tôi nghĩ tôi đã thể hiện rõ ràng về bản thân mình, nhưng không có ai bước lên ngăn tôi lại cả.

Còn ai nữa hả Hannah? Bố mẹ cậu ư? Mình ư? Cậu không hề thể hiện rõ ràng với mình.

Rất nhiều người trong các cậu đã quan tâm, chỉ vừa đủ. Và đó… đó là điều tôi cần khám phá.

Nhưng mình không biết cậu đang phải trải qua điều gì khi ấy, Hannah ạ. Và tôi đã tìm ra.

Những bước chân tiếp tục. Nhanh hơn.

Và tôi xin lỗi.

Tiếng máy ghi âm tắt.

Ép chặt khuôn mặt vào những song cửa, tôi bắt đầu khóc. Nếu có bất kỳ ai đang đi bộ ngang qua công viên này, tôi biết họ có thể nghe thấy tiếng tôi. Nhưng tôi không quan tâm liệu họ có nghe thấy tôi không bởi vì tôi không thể tin tôi vừa nghe thấy những lời cuối cùng mà tôi sẽ không bao giờ còn nghe thấy được từ Hannah Baker nữa.

“Mình xin lỗi.” Một lần nữa lại là những lời ấy. Và giờ đây, bất cứ lúc nào có ai đó nói xin lỗi, tôi sẽ nghĩ đến cô ấy.

Nhưng một vài người trong chúng tôi sẽ không sẵn sàng để đáp lại những lời này. Một số người sẽ tức giận với Hannah vì đã tự sát và đổ lỗi cho những người khác.

Tôi đã có thể giúp cô ấy nếu chỉ cần cô ấy để tôi làm thế. Tôi sẽ giúp cô ấy bởi vì tôi muốn cô ấy tiếp tục sống.

Cuộn băng rung rung trong cái Walkman khi nó đến điểm kết thúc của vòng băng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.