Băng 5: Mặt B
Có cảm giác như chúng tôi đã lái xe đi trên cùng con đường này nhiều lượt kể từ lúc rời khỏi Rosie’s. Giống như cậu ấy đang chạy vô thức vậy.
“Cậu đã có mặt ở bữa tiệc đó à?” Tôi hỏi.
Tony nhìn ra ngoài cửa sổ phía cậu ấy và chuyển làn đường. “Không, Clay, mình cần phải biết rằng cậu sẽ ổn.”
Không thể trả lời. Bởi vì, tôi đã không đẩy cô ấy ra. Tôi không làm tăng thêm nỗi đau cho cô ấy hay làm bất kỳ điều gì khiến cô ấy bị tổn thương. Thay vào đó, tôi đã để cô ấy ở lại căn phòng ấy một mình. Con người duy nhất có lẽ đã có thể tiến tới và cứu cô ấy khỏi chính bản thân cô ấy. Kéo cô ấy ra khỏi bất cứ nơi nào cô ấy đang hướng tới.
Tôi đã làm điều cô ấy yêu cầu và rồi tôi đã bỏ đi. Khi mà đáng ra tôi nên ở lại.
“Không có ai đổ lỗi cho mình cả”, tôi thì thầm. Tôi cần phải nghe thấy điều đó được nói thật lớn. Tôi cần phải nghe thấy những từ ấy bằng đôi tai của mình và không chỉ ở trong đầu mình thôi. “Không có ai đổ lỗi cho mình cả.”
“Không ai cả”, Tony nói, mắt vẫn nhìn con đường. “Thế còn cậu thì sao?”, tôi hỏi.
Chúng tôi đến một chỗ dừng ở ngã tư và đi chậm lại.
Trong một tích tắc, cậu ấy liếc ngang qua tôi. Rồi cậu ấy chuyển ánh nhìn chăm chú trở lại con đường lớn. “Không, mình không đổ lỗi cho cậu.”
“Nhưng tại sao cậu?”, tôi hỏi. “Tại sao cô ấy lại đưa cho cậu những cuộn băng khác?”
“Hãy để mình chở cậu đến ngôi nhà tổ chức bữa tiệc ấy đã”, cậu ấy nói.
“Mình sẽ kể cho cậu nghe ở đó.”
“Cậu không thể kể cho mình ngay bây giờ sao?”
Nụ cười của cậu ấy yếu ớt. “Mình đang cố gắng giữ cho chúng ta đi đúng đường.”
***
Ngay sau khi Clay đi, cặp đôi bên chiếc sa lon ấy bước vào căn phòng ngủ. Thực ra là suýt ngã bổ vào căn phòng đó thì chính xác hơn. Còn nhớ họ chứ? Tôi đã nghĩ là cô ta vừa giả say, vừa va vào tôi vì thế mà chúng tôi đã đứng lên và bỏ đi. Thật không may đó không phải là làm trò. Cô ta say rượu thật.
Tôi đã đi ngang qua họ trong hành lang. Một cánh tay của Jessica vắt ngang qua vai Justin. Tay kia dò dẫm bức tường để giữ cho cô ta đứng vững.
Tất nhiên, thực ra tôi còn không nhìn thấy họ đi vào. Tôi vẫn ngồi trên sàn và tựa vào đầu kia của chiếc giường trong căn phòng tối om.
Khi bước ra khỏi căn phòng ấy, tôi cảm thấy quá chán nản. Quá rối bời. Tôi đứng tựa vào chiếc piano trong phòng khách, tôi gần như cần nó để giữ cho mình đứng vững. Tôi nên làm gì đây? Ở lại? Bỏ đi? Nhưng tôi sẽ đi đâu chứ?
Anh bạn giữ cô ta khỏi trượt mạnh vào chiếc bàn đầu giường. Và khi cô ta lăn xuống khỏi chiếc giường… lần thứ hai… anh ta lại nhấc cô ta lên. Thật là một anh chàng tốt, anh ta tiếp tục nén tiếng cười tới mức nhỏ nhất.
Tôi đã nghĩ là anh ta nhét cô ta vào đây và rồi sẽ sập cửa lại bỏ đi. Và đó sẽ là thời điểm hoàn hảo cho tôi chuồn để kết thúc câu chuyện.
Hannah không phải là nụ hôn đầu tiên của tôi, nhưng nụ hôn đầu tiên có nghĩa gì; nụ hôn đầu tiên với ai đó có nghĩa lý gì chứ. Và sau khi nói chuyện với cô ấy thật lâu vào buổi tối hôm ấy, tôi cho rằng đó mới chỉ là sự khởi đầu. Có điều gì đó đang diễn ra giữa chúng tôi. Điều gì đó đứng đắn. Tôi đã cảm thấy thế.
Nhưng đó không phải là điểm kết thúc của câu chuyện. Bởi vì điều đó sẽ không tạo nên một cuộn băng cực kỳ thú vị vào lúc này phải không? Và bây giờ, tôi chắc các bạn đã biết đó không phải là kết thúc rồi.
Trong đầu vẫn không có đích đến, tôi rời khỏi bữa tiệc. Thay vì bỏ đi, anh chàng bắt đầu hôn cô ta.
Tôi biết, một vài người trong số các cậu sẵn sàng ở lại vì một cơ hội “dòm lỗ khóa” đáng ngạc nhiên như thế. Một cuộc chạm chán trong khoảng cách gần với một thể loại chuyện về chủ đề tình dục. Thậm chí nếu các cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó thì ít nhất là các cậu đã từng nghe nói đến nó.
Nhưng có hai điều giữ tôi ngồi lại trên cái sàn nhà đó. Gục trán vào đầu gối, tôi nhận ra là tôi đã uống say đến mức nào vào buổi tối ấy. Và cùng với khả năng giữ thăng bằng không nên có của mình để chạy qua sàn nhà thì cảm giác có hơi mạo hiểm.
Bởi vậy đó là một lý do.
Lý do thứ hai là những điều có vẻ như đang diễn ra ở đó. Cô ta không chỉ là đang say và lóng ngóng mà cô ta dường như hoàn toàn không có phản ứng gì. Từ đó tôi có thể nói rằng nó không giống một nụ hôn lắm. Nó có vẻ như là nụ hôn đơn phương thì đúng hơn.
Một lần nữa, anh ta lại làm một chàng trai tốt anh ta đã không lợi dụng tình huống ấy. Anh ta đã muốn thế. Anh ta cố một lúc lâu để khơi dậy phản ứng của cô gái: “Em vẫn còn thức chứ? Em có muốn anh đưa em vào phòng tắm không? Em sắp ói hả?”.
Cô gái không hoàn toàn bất tỉnh. Cô ta cằn nhằn và rên rỉ một chút.
Rốt cuộc, anh ta nhận ra là cô ta đang trong tâm trạng bay bổng và có thể sẽ ở trong tâm trạng ấy thêm một lúc nữa. Bởi thế anh ta để cô ta ở đấy và nói anh ta sẽ quay lại thăm cô ta sau một lát nữa. Rồi anh ta bỏ đi.
Ở điểm này các bạn có thể đang băn khoăn. Những người này là ai?
Hannah, cô quên không nói cho chúng tôi biết tên của họ. Nhưng tôi không quên. Nếu còn một thứ mà tôi vẫn có thì đó là trí nhớ của tôi.
Chuyện này thật quá tệ. Vì nếu tôi có thể quên những chuyện này dù chỉ trong chốc lát thôi thì tất chúng ta đã hạnh phúc hơn một chút rồi.
Sương mù đã dày hơn khi tôi rời khỏi bữa tiệc. Và khi tôi đi bộ xuyên qua khu vực lân cận, trời bắt đầu mưa bụi. Rồi mưa. Nhưng lúc tôi bắt đầu đi thì nó mới chỉ là sương mù dày đặc thôi vì vậy nó làm cho mọi thứ có vẻ mơ hồ.
Không, các cậu sẽ phải đợi một cái tên trong cuộn băng này. Mặc dù vậy, nếu các cậu thật tập trung chú ý kỹ thì tôi đã cho các cậu câu trả lời một lúc trước rồi.
Trước khi tôi nói thật lớn tên anh ta, anh chàng này cần phải đứng ngồi không yên một chút… để nhớ lại mọi điều đã diễn ra trong căn phòng ấy.
Và anh ta nhớ. Tôi biết là anh ta nhớ.
Tôi rất muốn được nhìn thấy mặt anh ta ngay bây giờ đây. Hai mắt nhắm nghiền. Quai hàm nghiến chặt. Hai nắm tay túm chặt lấy tóc kéo mạnh ra.
Và tôi nói với anh ta: Chối đi! Nào, hãy chối rằng tôi chưa bao giờ ở trong căn phòng ấy đi. Hãy chối rằng tôi không biết anh đã làm gì đi. Hoặc đó không phải là điều anh đã làm. Nhưng anh đã không làm vậy, anh đã cho phép điều đó xảy ra. Hãy hợp lý hóa lý do vì sao đây không phải là cuốn băng anh đang tạo nên sự xuất hiện trở lại của mình. Nó chắc hẳn là một cuốn băng sau. Nó phải là một cuốn băng sau.
Ồ, thật ư? Và anh muốn thế à? Một cuốn băng sau sẽ khiến mọi điều tốt đẹp hơn sao?
Đừng đánh cược vào nó thế chứ.
Chúa ơi! Có điều gì khác có thể dẫn đến sal lầm vào đêm đó nữa chứ?
Tôi biết cô ta không phải là bạn gái của anh, biết rằng anh khó có thể nói chuyện với cô ta và thậm chí chỉ là biết cô ta thôi, nhưng chẳng lẽ đó là lí do hay nhất của anh để biện minh cho điều xảy đến với cô ta sau đó hay sao? Hay đó là lý do duy nhất của anh?
Dù cách nào đi nữa cũng chẳng có lí do nào để bào chữa cả.
Tôi đã đứng lên, một tay bám chiếc giường để lấy lại thăng bằng. Đôi giày của anh – cái bóng của nó – vẫn còn hiện trong ánh sáng hắt từ dưới khe cửa. Bởi vì khi anh bỏ ra khỏi căn phòng đó, anh đã nhận việc canh chừng ngay ở bên ngoài. Và tôi rời khỏi chiếc giường, bắt đầu bước về phía ánh sáng màu bạc ấy, không chắc chắn lắm việc tôi sẽ phải nói gì với anh khi tôi mở cánh cửa ấy ra.
Nhưng mới được nửa đường tới đó, hai chiếc giày nữa bỗng xuất hiện trong tầm nhìn… và tôi dừng lại.
Khi tôi rời khỏi bữa tiệc, tôi chỉ đơn giản là đi bộ. Qua vài khu nhà. Không muốn về nhà. Không muốn quay lại đó.
Cánh cửa mở ra, nhưng anh đã đóng nó lại và nói: “Không! Hãy để cho cô ấy nghĩ”.
Trong cái khe sáng bé tẹo ấy, tôi nhìn thấy một căn buồng nhỏ để đồ – hai cánh cửa của nó đang mở hé. Trong khi bạn của anh đang thuyết phục anh để hắn vào phòng.
Tôi chờ đợi, tim đập dồn, mắc kẹt ngay giữa sàn phòng.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra lần nữa. Nhưng một lần nữa, anh kéo sập nó lại.
Và anh cố pha trò về chuyện đó. “Tin mình đi”, anh nói, “cô nàng sẽ không đi đâu cả. Cô ta chỉ nằm ngay trong đó thôi.”
Và hắn ta đáp lại gì nhỉ? Cái gì nhỉ? Hắn ta đáp lại thế nào với anh để anh tránh sang một bên cho hắn vào căn phòng đó hả? Anh có nhớ không? Bởi vì tôi nhớ.
Đấy là một ca làm đêm.
Hắn ta nói với anh là hắn ta sắp đi làm ca đêm và phải rời khỏi đó trong vài phút nữa.
Một vài phút, đó là tất cả những gì hắn ta cần với cô nàng. Bởi vậy hãy thư giãn đi và tránh sang bên nào.
Và đó là tất cả lý do anh để cho hắn mở cánh cửa ấy.
Chúa ơi!
Không thỏa đáng chút nào.
Tôi không thể tin được. Và bạn anh cũng không thể tin được, bởi vì khi hắn ta chộp lấy tay nắm cánh cửa một lần nữa, hắn ta không xông ngay vào. Hắn ta đợi anh phản đối.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy – cái khoảnh khắc mà anh không nói gì cả đó – tôi đã quỵ gối, rã rời, lấy hai bàn tay bịt miệng. Tôi nhào về hướng buồng để đồ, xé nát ánh sáng lờ mờ từ phía hành lang. Và khi tôi đổ nhào vào trong căn buồn nhỏ ấy, một chiếc móc áo khoác trên sàn vướng vào tôi.
Khi cánh cửa căn phòng ngủ được mở ra, tôi đã kéo hai cánh cửa buồng để đồ đóng kín lại. Và tôi nhắm nghiền hai mắt. Máu đập dồn trong hai tai. Tôi đung đưa người ra sau rồi về trước, đập cả trán vào cái móc áo khoác. Nhưng tiếng dậm nhảy trầm trầm vang khắp cả ngôi nhà nên không ai nghe thấy tôi cả.
“Hãy thư giãn nào.” Những lời ấy, hắn ta đã nói trước đây. Đó là câu hắn luôn nói với mọi người khi hắn đang chiếm ưu thế. Những cô gái. Những gã trai. Bất kỳ ai.
Đó là Bryce. Phải là hắn. Bryce Walker đã ở trong căn phòng đó.
Và với tiếng dậm nhảy trầm trầm, không ai nghe thấy tiếng hắn bước đi ngang qua căn phòng. Đi ngang qua căn phòng. Trèo lên chiếc giường. Lò xo giường rên rỉ dưới trọng lượng của hắn. Không ai nghe thấy cả.
Và tôi đã có thể dừng chuyện đó lại. Nếu tôi có thể nói. Nếu tôi có thể nhìn.
Nếu tôi có thể nghĩ về bất cứ điều gì. Tôi đã có thể mở hai cánh cửa ra và dừng nó lại.
Nhưng tôi đã không làm. Và điều tôi biện minh chẳng có nghĩa lý gì cả.
Rằng tâm trí tôi đã ở trong trạng thái bấn loạn cũng không phải là lý do biện minh. Tôi không có lý do để biện minh nào cả. Tôi đã có thể ngăn chặn điều đó – kết thúc câu chuyện. Nhưng để dừng chuyện ấy lại, tôi cảm thấy như mình sẽ phải làm toàn bộ thế giới này ngừng quay vậy. Cũng như những điều đã nằm ngoài tầm kiểm soát quá lâu giờ đây tôi thấy rằng những gì tôi từng làm chẳng có mấy ý nghĩa.
Và tôi đã không thể làm sống dậy tất cả những cảm xúc ấy thêm lần nữa. Tôi muốn cả thế giới này dừng lại… kết thúc.
Đối với Hannah, thế giới này đã kết thúc. Nhưng đối với Jessica thì vẫn chưa. Nó vẫn tiếp tục quay. Và thế thì, Hannah đã đánh cô ta một đòn đau bằng những cuộn băng này rồi.
Tôi không biết bao nhiêu bài hát đã qua khi tôi vùi mặt trong những chiếc áo khoác đó. Tiếng trống tiếp tục lướt từ bài hát này sang bài hát khác. Sau một hồi, cổ họng tôi cảm giác như bị cào xé. Nó đau buốt và nóng bỏng như thiêu.
Có phải tôi đã kêu gào suốt không?
Quỳ đầu gối trên sàn, tôi cảm thấy những nhịp rung mỗi khi có ai đó đi dọc hành lang. Và khi những bước chân lại nện lên trong phòng – vài bài hát sau khi hắn ta vào phòng – tôi tựa lưng ép sát vào tường căn buồng nhỏ…chờ đợi. Chờ đợi hai cánh cửa căn buồng bị giật mở ra. Để bị lôi ra khỏi chỗ nấp của mình.
Và rồi sao? Hắn sẽ làm gì tôi sau đó?
Chiếc xe của Tony chồm lên. Tiếng bánh xe trước cọ xát vỉa hè. Tôi không biết làm cách nào mà chúng tôi đến được đây, nhưng ngôi nhà đó ở ngay bên ngoài cửa sổ chỗ tôi ngồi lúc này. Cùng một cánh cửa ấy nơi tôi bước vào bữa tiệc. Cùng một thềm cửa trước nơi tôi bỏ đi. Và bên trái thềm cửa ấy, một cái cửa sổ. Đằng sau chiếc cửa sổ ấy là một căn phòng ngủ và một cái buồng đựng đồ có hai cánh cửa kéo nơi mà Hannah đã biến mất vào cái đêm tôi hôn.
Nhưng ánh sáng từ hành lang đã lọt vào căn phòng, vào buồng để đồ và tiếng bước chân bỏ đi của hắn. Nó đã kết thúc.
Rốt cục, hắn đã không thể bị muộn giờ làm, có phải không nhỉ?
Vậy điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? À, tôi chạy ra khỏi căn phòng ấy và lao thẳng xuống tiền sảnh. Và đó là nơi tôi nhìn thấy anh. Đang ngồi trong một căn phòng khác, tất cả là do chính anh. Toàn bộ cuộn băng này đều xoay quanh kẻ đó… Justin Foley.
Dạ dày tôi đảo lộn và tôi đẩy tung cánh cửa xe.
Anh đang ngồi ở mép một chiếc giường, tất cả đèn đều tắt.
Anh ngồi đó với cái nhìn chăm chăm vô định. Trong khi tôi đứng ở hành lang, đông cứng lại và chằm chằm nhìn anh.
Chúng ta đã đi một đoạn đường dài, Justin ạ. Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh trượt ngã trên bãi cỏ nhà Kat. Cho đến nụ hôn đầu tiên của tôi ở cuối chân cầu trượt. Cho đến lúc này.
Đầu tiên, anh khởi đầu một loạt các sự kiện làm hủy hoại cuộc đời tôi. Và giờ, anh đang tiếp tục làm điều đó với cuộc đời cô ta.
Bên ngoài chính là ngôi nhà ấy, tôi đang nôn hết ra.
Tôi giữ cho người mình cúi khom xuống, đầu cúi trên cái rãnh nước.
Thực tế anh đã đổi hướng đi của tôi. Mặt anh… biến sắc. Biểu cảm của anh… trống rỗng. Và đôi mắt anh trông thật kiệt quệ.
Hay đó là một nỗi đau mà tôi đã thấy?
“Hãy ở đó lâu chừng nào cậu muốn”, Tony nói.
Đừng lo, tôi nghĩ. Tôi sẽ không ói ra xe của cậu đâu.
Justin, anh yêu, tôi không phải đang đổ toàn bộ lỗi cho anh đâu. Chúng ta đều cùng có mặt trong chuyện này. Cả hai chúng ta đều có thể dừng chuyện đó lại. Cả hai chúng ta. Chúng ta có thể đã cứu được cô ấy. Và tôi đang công nhận điều này với anh. Với tất cả các bạn. Rằng cô gái đó đã có hai cơ hội. Và cả hai chúng ta đều đã bỏ mặc cô ấy.
Một cơn gió nhẹ làm mặt tôi thấy khá hơn, làm dịu mát mồ hôi trên trán và trên cổ tôi.
Vậy tại sao cuộn băng này lại nói về Justin? Còn gã trai kia thì sao? Chẳng lẽ hắn ta không xấu xa sao?
Đúng. Tuyệt đối đúng. Nhưng những cuộn băng này cần phải được chuyển tiếp. Và nếu tôi gửi chúng cho hắn ta thì chúng sẽ bị chặn lại. Hãy nghĩ về điều đó mà xem. Hắn ta cưỡng hiếp một cô gái và sẽ rời khỏi thị trấn này ngay trong vòng một giây nếu hắn ta biết… à… nếu hắn ta biết rằng chúng ta biết.
Vẫn cúi khom người, tôi hít vào đầy một hơi hết mức có thể. Rồi tôi nín thở.
Và thở ra.
Hít vào. Rồi nín. Thở ra.
Tôi ngồi thẳng trên ghế, vẫn để cánh cửa mở đề phòng. “Tại sao là cậu?”, tôi hỏi. “Tại sao cậu có những cuộn băng này? Cậu đã làm gì?”
Một chiếc xe chạy ngang qua và cả hai chúng tôi cùng nhìn theo nó rẽ trái cách đó hai dãy nhà. Lại một phút nữa qua trước khi Tony trả lời.
“Chẳng gì cả”, cậu ta nói. “Và đó là sự thật.” Lần đầu tiên kể từ lúc tiếp cận tôi ở Rosie’s, Tony nhìn thẳng vào mắt tôi. Và trong đôi mắt cậu ấy, bắt gặp ánh sáng từ chiếc đèn đường cách đó nửa dãy nhà, tôi thấy những giọt nước mắt.
“Hãy nghe nốt cuộn băng này đi Clay và mình sẽ giải thích mọi chuyện.”
Tôi không trả lời.
“Hãy nghe nốt nó đi. Cậu gần nghe hết rồi còn gì”, cậu ta nói.
Vậy giờ anh nghĩ gì về hắn ta hả Justin? Anh có căm ghét hắn ta không?
Bạn của anh đã cưỡng hiếp cô ta, hắn vẫn là bạn của anh ư?
Đúng, nhưng tại sao?
Nó chắc phải bị phủ nhận. Nó chắc chắn phải như thế. Chắc chắn, hắn ta luôn có nhu cầu. Chắc chắn, hắn ta chơi các cô gái như dùng đồ lót vậy. Nhưng hắn ta vẫn luôn là bạn tốt của anh. Và anh càng cặp kè với hắn thì hắn ta dường như càng giống với con người cũ trước đây, đúng không? Và nếu hắn hành động giống như con người đó thì hắn ta không thể làm bất cứ điều gì sai trái cả. Điều đó có nghĩa là anh cũng không làm điều gì sai cả.
Tuyệt vời! Thật là một tin tốt, Justin ạ. Bởi vì nếu hắn ta không làm điều gì sai trái và anh không làm bất kỳ điều gì sai trái thì tôi cũng không làm điều gì sai cả. Và anh không thể biết được là tôi mong ước nhiều đến mức nào rằng tôi đã không hủy hoại cuộc đời cô gái đó.
Nhưng tôi đã làm rồi.
Và ở một mức độ ít nhất là tôi đã giúp cho điều đó xảy ra. Và anh cũng vậy.
Không, anh đúng, anh không cưỡng bức cô ấy. Và tôi cũng không cưỡng bức cô ấy. Hắn ta đã làm. Nhưng anh… và tôi… chúng ta đã để điều đó xảy ra.
Đó là lỗi của chúng ta.
“Toàn bộ câu chuyện”, tôi nói. “Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Tôi lôi cuộn băng thứ sáu ra khỏi túi áo và đổi nó với cuộn băng nằm trong chiếc Walkman.
Băng 6: Mặt A
Tony rút chìa khóa xe ra khỏi ổ điện. Cái gì đó để giữ trên tay trong khi cậu ta nói. “Mình đã cố gắng nghĩ cách để nói chuyện này trong suốt khoảng thời gian chúng ta lái xe đi khi nãy. Cả khoảng thời gian chúng ta ngồi đây. Thậm chí là cả khi cậu đang ói mửa nữa.”
“Cậu chú ý là mình đã không nôn ra trong xe của cậu nhé.”
“Mình biết.”, cậu ta mỉm cười và nhìn xuống chùm chìa khóa của mình, “Cảm ơn, mình đánh giá cao điều ấy.”
Tôi đóng cửa xe. Dạ dày tôi dịu lại.
“Cô ấy đến nhà mình”, Tony nói, “Hannah, đó là cơ hội của mình.”
“Cho cái gì cơ?”
“Clay, các dấu hiệu đều ở đó cả”, cậu ấy nói.
“Mình cũng có cơ hội của mình mà”, tôi nói với cậu ấy. Tôi tháo tai nghe và vắt chúng trên đầu gối mình. “Ở bữa tiệc ấy. Cô ấy đã đổi tính kỳ lạ khi chúng tớ đang hôn và mình không hiểu lý do vì sao. Đó là cơ hội của mình.”
Trong xe tối om. Và khá yên tĩnh. Với những cửa sổ được đóng kín, thế giới bên ngoài dường như đang say ngủ.
“Chúng ta tất cả đều có lỗi”, cậu ấy nói, “ít nhất là một chút.” “Vậy cô ấy đã đến nhà cậu”, tôi nhắc.
“Bằng chiếc xe đạp của cô ấy. Chiếc xe mà cô ấy thường đi đến trường ấy.”
“Chiếc xe màu xanh da trời”, tôi nói. “Để mình đoán nhé. Cậu đang loay hoay với chiếc xe ô tô của cậu.”
Cậu ấy phá lên cười. “Ai nghĩ vậy chứ, phải không? Nhưng cô ấy chưa bao giờ đến nhà mình trước đó cả, bởi vậy mình đã hơi ngạc nhiên. Cậu biết đấy, chúng mình thân thiện với nhau ở trường bởi thế mà mình không suy nghĩ gì nhiều về chuyện cậu ấy đến. Cho dù điều kỳ lạ là lý do cô ấy đến thăm.”
“Tại sao?”
Cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ và lồng ngực cậu ấy hít căng đầy không khí.
“Cô ấy đến để cho mình chiếc xe đạp của cô ấy.”
Lời nói còn đó, không hề bị xáo trộn, trong một khoảng thời gian dài không dễ chịu.
“Cô ấy muốn mình có nó”, cậu ta nói, “Cô ấy đã quyết định thế. Khi mình hỏi lý do, cô ấy chỉ nhún vai. Cô ấy không có lý do. Nhưng nó là một dấu hiệu.
Và mình đã bỏ lỡ nó.”
Tôi tóm tắt một điểm nổi bật về dấu hiệu nhận biết những người muốn tự sát từ bảng tin được phân phát ở trường. “Cho đi các quyền sở hữu”.
Tony gật đầu. “Cô ấy nghĩ rằng có thể mình là người duy nhất cần đến nó.
Mình lái một chiếc xe ô tô cũ kỹ nhất trường và cô ấy nói là nếu có khi nào nó bị hỏng thì mình có thể cần đến một thứ thay thế dự phòng.”
“Nhưng em yêu này chưa bao giờ bị hỏng”, tôi nói.
“Thứ này thường xuyên hỏng”, cậu ta nói. “Mình thường luôn phải chạy quanh để sửa nó. Vậy là mình nói với cô ấy rằng mình không thể lấy chiếc xe đạp của cô ấy được. Không phải vì không có gì để tặng lại cô ấy cả.”
“Cậu đã tặng cô ấy thứ gì?”
“Mình sẽ không bao giờ quên điều này”, cậu ấy nói và cậu quay sang nhìn tôi. “Đôi mắt cô ấy, Clay ạ, chúng không bao giờ nhìn tránh đi nơi khác. Cô ấy chỉ tiếp tục nhìn, thẳng vào mắt mình và bắt đầu khóc. Cô ấy chỉ nhìn mình chăm chăm và nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên khuôn mặt cô ấy.”
Cậu ta quệt nước mắt đang chảy ra từ đôi mắt của chính mình và rồi quệt tay ngang mũi. “Mình đáng lẽ đã có thể làm điều gì đó.”
Nhưng tất cả những dấu hiệu đều ở đó, dành cho bất cứ ai sẵn sàng chú ý đến chúng.
“Cô ấy đã hỏi xin thứ gì?”
“Cô ấy hỏi mình cách tạo ra những cuộn băng, những cuộn băng mà mình vẫn nghe trong xe của mình.” Cậu ấy tựa mái đầu ra phía sau và hít vào một hơi thật sâu. “Bởi vậy mình đã nói cho cô ấy biết về cái máy ghi âm băng cũ của bố mình.” Cậu ấy ngừng ngang. “Sau đó cô ấy hỏi xem liệu mình có thứ gì để ghi âm giọng nói không.”
“Chúa ơi!”
“Như một cái máy ghi âm cầm tay hay thứ gì đó. Thứ gì đó mà cậu không phải nối với ổ cắm điện nhưng có thể mang đi dạo quanh cùng nó. Và mình đã không hỏi lý do. Mình nói với cô ấy đợi đó và mình sẽ kiếm một cái.”
“Và cậu đã đưa nó cho cô ấy à?”
Cậu ấy quay về phía tôi, khuôn mặt khổ sở. “Mình đã không biết cô ấy định làm gì với nó, Clay ạ.”
“Đợi đã, mình không định buộc tội cậu, Tony ạ. Nhưng cô ấy không nói bất kỳ điều gì về lý do vì sao cô ấy muốn có nó à?”
“Nếu mình có hỏi thì cậu có nghĩ là cô ấy sẽ nói cho mình biết không?”
Không. Vào thời điểm cô ấy đến nhà Tony, tâm tư cô ấy đã được quyết định rồi. Nếu cô ấy muốn ai đó ngăn cô ấy lại, để giải cứu cô ấy khỏi chính bản thân cô ấy thì mình đã ở đó. Cả bữa tiệc đó. Và cô ấy biết điều đó.
Tôi lắc đầu, “Cô ấy chắc sẽ không nói với cậu.”
“Vài ngày sau”, cậu ta kể tiếp, “khi mình từ trường trở về nhà, có một bưu kiện đặt ở thềm cửa nhà mình. Mình mang nó vào phòng mình và bắt đầu nghe những cuộn băng ấy. Nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Cô ấy đã để lại cho cậu một tờ ghi lời nhắn hay bất kỳ thứ gì chứ?”
“Không. Chỉ những cuộn băng thôi. Nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả vì mình và Hannah có ba học kỳ học cùng nhau và cô ấy vẫn có mặt ở trường vào ngày hôm đó.”
“Cái gì cơ?”
“Bởi vậy khi mình về nhà và bắt đầu nghe những cuộn băng ấy, mình đã lướt qua chúng quá nhanh. Lướt nhanh tới phần sau để nghe xem tên mình có trong đó không. Nhưng mình không có trong danh sách đó. Và đó là khi mình biết rằng cô ấy đã đưa cho mình bản sao thứ hai của những cuộn băng ấy. Bởi vậy mình tìm và gọi điện đến nhà cô ấy nhưng không có ai trả lời. Rồi mình gọi điện đến cửa hàng của bố mẹ cô ấy. Mình hỏi xem Hannah có ở đó không và họ hỏi lại xem mọi chuyện có phải vẫn ổn không bởi vì mình chắc rằng mình nói nghe có vẻ thật điên rồ.
“Cậu đã nói gì?”
“Mình nói với họ là có gì đó không ổn và họ cần phải tìm cô ấy. Nhưng mình không thể nói với họ lý do tại sao.” Cậu ấy hít vào một hơi thở nhẹ. “Và ngày hôm sau đến trường, cô ấy đã không còn ở đó.”
Tôi muốn nói với cậu ấy là tôi rất tiếc, rằng tôi không thể tưởng tượng điều gì như thế. Nhưng rồi tôi nghĩ đến ngày mai ở trường và nhận ra tôi sẽ sớm khám phá ra cảm giác ấy. Việc nhìn thấy những người khác trong các cuộn băng lần đầu tiên.
“Ngày hôm ấy tôi về nhà sớm”, cậu ta nói, “Tôi giả vờ bị ốm. Thế là tôi được cho phép, việc đó đã cho tôi có vài ngày để lấy lại thăng bằng. Nhưng khi tôi quay trở lại trường, Justin Foley trông như bị rơi xuống địa ngục. Rồi cả Alex. Tôi đã nghĩ, được thôi, hầu hết những kẻ đó đều đáng bị như vậy, bởi thế tôi quyết định làm những gì cô ấy đã yêu cầu và chắc chắn rằng tất cả các cậu đều nghe hết những điều cô ấy phải nói.”
“Nhưng làm thế nào mà cậu theo đuổi chuyện đó được?” Tôi hỏi, “Làm thế nào cậu biết tôi đã có những cuốn băng ấy?”
“Cậu thì dễ thôi”, cậu ta nói. “Cậu đã lấy trộm cái Walkman của mình, Clay ạ.”
Cả hai chúng tôi cùng bật cười. Và cảm thấy tốt hơn. Một sự giải thoát.
Giống như đang cười đùa trong một lễ tang vậy. Có lẽ không thích hợp, nhưng dứt khoát là cần thiết.
“Nhưng những người khác, bọn họ láu cá hơn một chút”, cậu ấy nói. “Mình đã chạy ra xe của mình sau tiếng chuông cuối cùng vang lên và lái đến gần bãi cỏ phía trước trường, gần nhất có thể. Khi mình nhìn thấy bất cứ ai là người kế tiếp, một hai ngày sau khi mình biết người cuối cùng trước đó đã nghe những cuốn băng, mình sẽ gọi tên hắn ta và vẫy hắn lại. Hoặc cô ta. Mình sẽ vẫy cô ta lại.
“Và rồi cậu chỉ đơn giản hỏi xem họ có những cuộn băng không thôi à?”
“Không. Bọn họ sẽ chối bay chối biến, đúng không? Bởi vậy mình giơ lên một cuộn băng khi bọn họ đến gần và bảo họ vào xe bởi vì mình có một bài hát muốn cho họ nghe. Mỗi lần, căn cứ vào phản ứng của họ mà mình biết được.”
“Và sau đó cậu sẽ bật một trong những cuộn băng của cô ấy à?”
“Không. Nếu họ không bỏ chạy, mình sẽ phải làm gì đó, bởi thế mình sẽ bật cho họ một bài hát”, cậu ta nói. “Một bài hát bất kỳ. Họ sẽ ngồi đó, chỗ cậu đang ngồi, tự hỏi lý do quỷ quái gì khiến mình bật cho họ nghe bài hát này. Nhưng nếu mình đúng thì mắt họ sẽ đờ đẫn, giống như họ đang ở cách xa hàng triệu dặm vậy.”
“Vậy tại sao là cậu chứ?” Tôi lại hỏi, “Tại sao cô ấy lại đưa những cuộn băng cho cậu?”
“Mình không biết”, cậu ấy trả lời. “Điều duy nhất mình có thể nghĩ đến là bởi vì mình đã cho cô ấy cái máy ghi âm. Cô ấy nghĩ mình đã đâm lao thì phải theo lao.”
“Cậu không có tên trong danh sách nhưng cậu vẫn liên quan tới nó.”
Cậu ấy nhìn về phía kính chắn gió và nắm chặt lấy cái vô lăng. “Mình phải đi rồi.”
“Mình không ám chỉ bất cứ điều gì bằng câu nói đó cả”, tôi nói. “Thật đấy.”
“Mình biết. Nhưng giờ muộn rồi. Bố mình sẽ bắt đầu lo lắng băn khoăn liệu mình đang bị hỏng xe ở đâu.”
“Gì cơ, cậu không muốn bác ấy lại phải nhếch nhác chui dưới cái mui xe của cậu nữa đúng không?” Tôi nắm lấy tay cầm và rồi chợt nhớ ra, tôi thả tay và lôi ra cái điện thoại. “Mình cần cậu làm một chuyện. Cậu có thể chào mẹ mình một câu không?”
“Chắc rồi.”
Tôi cuộn lướt qua danh sách những cái tên, nhấn nút gọi và mẹ cầm máy ngay.
“Clay à?”
“Chào mẹ.”
“Clay, con đang ở đâu?”, mẹ kêu lên bằng giọng đau khổ.
“Con đã nói với mẹ là con có thể về trễ mà.”
“Mẹ biết. Con đã nói. Mẹ chỉ đang mong nghe được tin của con bây giờ thôi.”
“Con xin lỗi. Nhưng con sẽ cần thêm một ít thời gian nữa. Con có lẽ cần ở lại nhà Tony tối nay.”
Đúng ám hiệu: “Chào cô Jessen”.
Mẹ hỏi xem có phải tôi đang uống rượu không.
“Mẹ, không đâu ạ. Con thề đấy.”
“Được rồi, thế thì, lần này là vì đề tài môn lịch sử của cậu ấy, đúng không?” Tôi ngần ngại. Mẹ muốn tin vào cái cớ tệ hại đó của tôi. Mỗi lần tôi nói dối, mẹ muốn tin tôi thật nhiều.
“Mẹ tin con, Clay à.”
Tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ có mặt ở nhà trước khi đến trường để lấy sách vở của mình, rồi chúng tôi gác máy.
“Cậu sẽ ở đâu?” Tony hỏi.
“Mình không biết. Có thể mình sẽ về nhà. Mình không muốn mẹ lo lắng nếu mình không về.”
Tony xoay chìa khóa, khởi động máy và đập nhẹ lên nút bật đèn pha. “Cậu có muốn mình đưa cậu đến nơi nào đó không?”
Tôi nắm lấy tay nắm cửa và hất đầu về phía ngôi nhà. “Đây là nơi mình đang có mặt trong những cuộn băng đó”, tôi nói. “Nhưng cảm ơn.”
Đôi mắt cậu ấy nhìn chăm chăm về phía trước.
“Thành thực cảm ơn cậu”, tôi nói. Và khi tôi nói điều đó, tôi ngầm ám chỉ trong đó ý nghĩa nhiều hơn là chỉ chuyến xe đi nhờ ấy. Mà vì mọi điều. Vì cách cậu ấy đã phản ứng khi tôi suy sụp và khóc. Vì đã cố giúp tôi cười vào cái đêm khủng khiếp nhất trong cuộc đời tôi.
Thật tốt khi được biết có ai đó hiểu những điều tôi đang nghe, những điều tôi đang trải qua. Cách nào đó, điều ấy khiến cho việc nghe tiếp những cuộn băng không còn rùng rợn nữa.
Tôi ra khỏi xe và sập cửa lại. Chiếc xe của cậu ấy phóng đi. Tôi nhấn nút PLAY.
Quay lại bữa tiệc đó nào, mọi người. Nhưng đừng có thoải mái quá, chúng ta sẽ rời khỏi đó trong vòng một phút nữa.
Cách đó nửa dãy nhà, chiếc Mustang của Tony dừng lại tại ngã đường giao nhau, rẽ trái và phóng đi.
Nếu thời gian là một sợi dây kết nối tất cả những câu chuyện của các bạn lại thì bữa tiệc đó sẽ là điểm thắt nút của mọi chuyện. Và nút thắt đó tiếp tục lớn dần lên, càng ngày càng rối, kéo theo những câu chuyện còn lại vào cuộc.
Cuối cùng, Justin và tôi cũng phá vỡ được cái nhìn chăm chăm khủng khiếp và đau đớn ấy, tôi đi một cách vô thức xuống tiền sảnh quay trở lại bữa tiệc. Chuệnh choạng thật sự. Nhưng không phải vì rượu. Mà là vì những chuyện khác.
Tôi ngồi trên vỉa hè, cách chỗ tôi nôn mửa vài feet(1). Nếu có bất cứ người nào sống ở đây, (bởi vì tôi không biết bữa tiệc ấy là của ai), muốn đi ra ngoài và yêu cầu tôi rời khỏi đó, tôi sẽ vui lòng làm theo. Xin hãy làm thế đi.
Tôi chộp lấy chiếc piano trong phòng khách. Sau đó là chiếc ghế để ngồi chơi đàn. Và tôi ngồi xuống.
Tôi muốn rời khỏi đây, nhưng tôi sẽ đi đâu chứ? Tôi không thể về nhà. Vẫn chưa.
Và bất cứ nơi nào tôi muốn đi thì làm sao tôi có thể đến được đó? Tôi quá yếu không thể bước đi được. Ít nhất tôi đã nghĩ là tôi quá yếu. Nhưng sự thực là, tôi thấy mình quá yếu để có thể cố thử. Điều duy nhất tôi biết chắc là tôi muốn ra khỏi bữa tiệc đó và không nghĩ về bất cứ điều gì hay bất cứ ai khác nữa.
Thế rồi một bàn tay chạm vào vai tôi. Một cái xiết nhẹ nhàng. Đó là Jenny Kurtz.
Khởi xướng viên phòng Thể chất.
Jenny ạ, câu chuyện này dành cho cô đấy.
Tôi gục đầu xuống đầu gối.
Jenny hỏi xem tôi có cần đi nhờ xe về nhà không và tôi gần như đã cười. Có phải điều đó quá hiển nhiên không? Có phải trông tôi khủng khiếp đến thế à?
Bởi vậy tôi quàng tay mình vào tay cô ấy rồi cô ấy giúp tôi đứng lên. Để cho ai đó giúp đỡ mình, cảm giác thật dễ chịu. Chúng tôi đi cửa trước, xuyên qua đám đông đã mãn tiệc ở trên hiên nhà hoặc đang hút thuốc trong sân.
Ở đâu đó vào lúc ấy, tôi đang đi bộ hết dãy nhà này đến dãy nhà khác cố tìm hiểu lý do vì sao tôi lại rời khỏi bữa tiệc ấy. Cố gắng tìm ra, cố gắng hiểu, điều gì vừa mới xảy ra giữa tôi và Hannah.
Đường đi ẩm ướt. Bàn chân tôi, tê cóng và nặng trịch, lê bước ngang qua vỉa hè. Tôi lắng nghe âm thanh của mỗi viên đá sỏi và lá cây khi tôi bước đi trên chúng. Tôi muốn nghe tiếng của tất cả những thứ đó. Để ngăn chặn tiếng nhạc và những tiếng nói phía đằng sau tôi.
Trong khi ấy cách đó nhiều dãy nhà, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc đó.
Xa tít. Bị bóp nghẹt lại. Giống như tôi không thể đi đủ xa thoát khỏi nơi đó vậy.
Và tôi có thể vẫn còn nhớ từng bài hát đã được bật hôm ấy.
Jenny ạ, cậu đã không nói điều gì. Cậu đã không hỏi tôi bất cứ câu hỏi nào. Và tôi đã rất biết ơn về điều đó. Có lẽ cậu đã gặp hoặc đã nhìn thấy những điều xảy ra như thế tại các bữa tiệc và cậu không thể bàn bạc với ai được. Ít nhất thì không phải là ngay lập tức. Cần có sự điều chỉnh với những chuyện như thế bởi vì tôi vẫn chưa thể bàn luận bất cứ điều gì cho tới lúc này.
À.. không… tôi đã thử. Tôi đã thử một lần, nhưng người ấy đã không muốn nghe.
Đó có phải là câu chuyện thứ mười hai không? Hay là mười ba? Hoặc điều gì đó khác hoàn toàn? Nó có phải là một trong những cái tên được viết trên tờ giấy đó và cô ấy sẽ không kể cho chúng tôi biết không?
Vậy là Jenny ạ, cậu đã dẫn tôi tới chiếc xe của cậu. Và cho dù những ý nghĩ của tôi đang vẩn vơ ở nơi nào đó – đôi mắt của tôi chẳng tập trung vào cái gì cả – tôi vẫn cảm thấy được sự va chạm của cậu. Cậu nâng cánh tay của tôi lên với tất cả sự dịu dàng như khi cậu hạ nó xuống thấp để đưa tôi ngồi vào ghế dành cho khách. Cậu thắt dây an toàn cho tôi vào chỗ ngồi của cậu rồi chúng ta đi khỏi đó.
Chuyện gì đã xảy ra sau đấy, tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn nữa. Tôi không chú ý gì cả bởi vì trong xe của cậu, tôi cảm thấy thật an tâm. Bầu không khí bên trong thật ấm áp và dễ chịu. Những cái cần gạt nước đang chuyển động với một tốc độ chậm rãi, nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi những ý nghĩ của mình và đưa tôi vào trong chiếc xe ấy đưa tôi vào với hiện thực.
Cơn mưa không nặng hạt nhưng nó làm mờ kính chắn gió vừa đủ để khiến cho mọi thứ giống như trong mơ. Và tôi cần điều đó. Nó giữ cho thế giới của tôi không trở nên quá thực, quá nhanh.
Và rồi… sự va chạm mạnh. Chẳng có gì có vẻ giống với một tai nạn khiến cho thế giới đổ vỡ cả.
Một tai nạn ư? Một tai nạn khác nữa à? Hai tai nạn trong một đêm sao? Sao mình lại chưa từng nghe nói về vụ này nhỉ?
Bánh xe trước bên phía tôi ngồi sầm sập và lao lên vỉa hè. Một cái cột gỗ ập vào thanh chắn va đập phía trước và bật lại sau giống như một cái tăm xỉa răng vậy.
Chúa ơi! Không!
Một cái biển báo STOP đổ về phía sau đè lên đèn phía trước. Nó vướng vào phía dưới xe của cậu và cậu thét lên rồi đạp phanh. Qua chiếc gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy những tia lửa bay tóe trên đường khi chiếc xe trượt trước lúc dừng lại.
Ổn rồi, giờ thì tôi đã tỉnh táo.
Chúng ta ngồi trong xe một lát, nhìn chăm chăm qua kính chắn gió. Không một lời nào, không một cái liếc nhìn nào giữa hai người. Cần gạt nước xóa đi những giọt nước mưa từ bên này sang bên kia. Và hai bàn tay tôi vẫn bám lấy dây an toàn, ơn Chúa là chúng ta chỉ đâm vào một cái biển hiệu.
Vụ tai nạn với người đàn ông lớn tuổi ấy và anh chàng học ở trường tôi.
Hannah có biết không nhỉ? Cô ấy có biết Jenny là người gây ra nó không?
Cửa xe của cậu mở ra và tôi nhìn cậu đi lên phía trước xe, cúi xuống giữa hai chiếc đèn pha để nhìn gần hơn. Cậu đưa tay lướt lên vết lõm và đầu cúi xuống trước Tôi không thể nói cậu đang say hay đang khóc.
Có thể cậu đang cười nhạo cái sự việc khủng khiếp mà buổi tối nay chúng ta đang phải trải qua.
Tôi biết nơi đến là ở đâu. Tôi không cần cái bản đồ ấy. Tôi biết chính xác ngôi sao tiếp theo là ở chỗ nào, bởi vậy tôi liền đứng lên để bắt đầu đi.
Vết lõm ấy không tồi tệ quá. Ý tôi là, nó không tốt, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó nhẹ nhõm. Nó có thể đã tồi tệ hơn. Nó có thể đã rất, rất tồi tệ. Ví dụ như… cậu đã có thể đâm vào một thứ gì đó khác.
Cô ấy biết.
Thứ gì đó có sự sống.
Cho dù những ý nghĩ đầu tiên của cậu là gì thì khi đó cậu đã đứng thẳng lên với một biểu cảm trống rỗng. Cậu chỉ đứng đó, vừa nhìn chằm chằm vào vết lõm vừa lắc đầu.
Rồi cậu bắt gặp ánh nhìn của tôi. Tôi không chắc mình đã thấy một vẻ mặt khó chịu, lo lắng cho dù nó chỉ thoáng qua trong một giây. Nhưng cái vẻ khó chịu đó đã chuyển thành mộ nụ cười. Tiếp đó là một cái nhún vai.
Và những lời đầu tiên cậu nói khi trở vào trong xe là gì nhỉ? “À, cái đó bị lõm một chút”. Rồi cậu tra chìa khóa vào ổ, và… tôi đã ngăn cậu lại. Tôi không thể để cậu lái xe khỏi chỗ đó.
Ở chỗ ngã giao nhau nơi Tony đã rẽ trái thì tôi rẽ sang phải. Vẫn còn cách hai dãy nhà nữa, nhưng tôi biết nó ở đó. Cái biển hiệu báo STOP.
Cậu nhắm nghiền mắt lại và nói: “Hannah, mình không say.”
Thế thì, tôi không buộc tội cậu đã uống say, Jenny ạ. Nhưng tôi chỉ đang tự hỏi lý do quỷ quái gì mà cậu không giữ cho xe đi trên đường được.
“Trời đang mưa”, cậu đã nói vậy.
Và phải, sự thực là vậy. Vừa đủ lý lẽ.
Tôi bảo cậu đỗ lại.
Cậu nói lý với tôi. Chúng ta đều ở gần đây và cậu đã đi vào con đường dân sinh, cứ như thể điều đó khiến sự việc chẳng tốt hơn thêm một chút vậy.
Tôi thấy nó rồi. Một cái cột kim loại dựng đứng giữ một cái biển hiệu STOP, những chữ viết trên nó được phản chiếu rõ thậm chí ở chỗ cách xa như thế này. Nhưng vào buổi tối xảy ra vụ tai nạn ấy, nó là một cái biển hiệu khác. Những chữ cái không được phản chiếu và cái biển hiệu được đóng chặt trên một cái cột gỗ.
“Hannah, đừng lo lắng”, cậu nói. Sau đó cậu cười lớn. “Không có ai tuân theo cái biển báo STOP này cả. Họ chỉ toàn bỏ qua nó thôi. Bởi vậy bây giờ, nó không còn ở đây nữa, nó là luật. Thấy không? Mọi người sẽ cảm ơn tôi.”
Một lần nữa, tôi bảo cậu hãy đỗ lại. Chúng ta sẽ đi nhờ xe ai đó về nhà. Tôi sẽ đón cậu vào sáng ngày hôm sau và đưa cậu đến lấy xe sau.
Nhưng cậu lại cố đi. “Hannah, nghe này.”
“Dừng lại”, tôi nói, “Làm ơn.”
Và rồi cậu bảo tôi ra khỏi xe. Nhưng tôi sẽ không làm thế. Tôi cố gắng nói lý với cậu. Cậu thật may mắn vì đó chỉ là một cái biển báo. Hãy tưởng tượng chuyện gì có thể xảy ra nếu tôi để cậu lái xe đưa chúng ta đi suốt cả quãng đường về nhà.
Nhưng một lần nữa: “Hãy xuống xe”.
Tôi ngồi một lúc ở chỗ của mình mắt nhắm chặt, nghe tiếng mưa rơi và cái cần gạt nước làm việc.
“Hannah! Hãy xuống xe… ngay!”
Vậy là cuối cùng, tôi đã xuống xe. Tôi mở cửa xe và bước xuống. Nhưng tôi không đóng cửa lại. Tôi quay lại nhìn cậu. Còn cậu thì nắm chặt tay lái và nhìn chằm chằm qua kính chắn gió – qua cả những cái cần gạt nước.
Vẫn còn cách một dãy nữa, nhưng thứ duy nhất tôi có thể tập trung vào là cái biển báo STOP ở ngay phía trước.
Tôi đã hỏi mượn điện thoại của cậu. Tôi thấy nó đang ở ngay phía dưới cái máy stereo.
“Tại sao?”, cậu hỏi.
Tôi không chắc lắm vì sao tôi lại nói sự thật với cậu. Đáng ra tôi nên nói dối. “Ít nhất chúng ta cần phải báo cho ai đó biết về cái biển báo đó”, tôi nói vậy.
Cậu vẫn nhìn thẳng phía trước, “Bọn họ sẽ truy ra nó. Họ có thể truy theo các cuộc gọi điện thoại, Hannah ạ”. Rồi cậu bắt đầu khởi động xe và bảo tôi đóng cửa lại.
Tôi không đóng.
Bởi vậy cậu cho xe lùi lại và tôi phải nhảy ra phía sau để tránh khỏi bị cánh cửa xe đập vào mình.
Cậu đã không thèm quan tâm đến cái biển báo bằng kim loại đang nằm đổ ở đó – nó đang kêu kèn kẹt – cạnh xe của cậu. Khi cậu giũ bỏ nó, tấm biển báo nằm ngay dưới chân tôi, nó bị biến dạng và mang những đường sọc của những vết trầy xước màu bạc.
Cậu rồ máy còn tôi thì nhận lời yêu cầu gián tiếp ấy bước lùi lên vỉa hè. Sau đó cậu cho xe chồm tới trước làm cánh cửa đóng sập lại đồng thời tăng tốc lên hơn nữa… rồi phóng đi.
Thực ra, cậu đã phóng đi bỏ lại sau những thứ còn nhiều hơn việc chỉ làm đổ một cái biển báo hiệu, Jenny ạ.
Và một lần nữa, tôi có thể đã ngăn được chuyện đó bằng cách nào ấy.
Chúng mình đều có thể ngăn chặn nó. Chúng mình đều có thể ngăn chặn chuyện gì đó. Những tin đồn. Vụ cưỡng bức.
Các cậu.
Chắc chắn tôi đã có thể nói điều gì đó. Tối thiểu thì tôi có thể giữ lấy chùm chìa khóa của cậu. Hoặc… tối thiểu thì tôi có thể cố vào trong và lấy trộm cái điện thoại của cậu để gọi cho cảnh sát.
Thực sự đó là điều duy nhất có ý nghĩa. Bởi vì cậu đã tìm được đường về nhà trong chốc lát, Jenny ạ. Nhưng đó không phải là vấn đề. Tấm biển báo bị đâm đổ và đó mới là vấn đề.
B-6 trên bản đồ của các bạn. Có một tấm biển báo STOP ở sau chỗ có bữa tiệc hai dãy nhà. Nhưng buổi tối hôm ấy, trong một thời điểm của buổi tối hôm ấy, nó đã không có ở đó. Và trời thì vẫn đang mưa. Rồi có ai đó đang cố gắng giao pizza đúng giờ. Và có ai đó nữa, đi ngược lại từ hướng kia và đang chuẩn bị rẽ.
Ông lão.
Không còn tấm biển báo STOP ở góc phố ấy nữa. Không có vào tối hôm ấy.
Và một trong số họ, một trong hai người lái xe ấy đã chết.
Không ai biết người nào đã gây ra chuyện ấy. Không phải chúng ta. Không phải cảnh sát.
Nhưng Jenny biết. Và Hannah. Và có thế cả bố mẹ của Jenny nữa, bởi vì có ai đó đã sửa lại cái thanh chắn bị va đập ấy một cách thật nhanh chóng.
Tôi chưa bao giờ biết anh chàng trong chiếc xe đó. Anh ấy học năm cuối. Và khi tôi nhìn thấy tấm hình của anh ấy trên báo, tôi đã không nhận ra được. Chỉ là một trong số rất nhiều những khuôn mặt ở trường mà tôi chưa bao giờ biết… và sẽ không bao giờ biết.
Tôi cũng không đến tang lễ của anh ta. Phải, có lẽ tôi nên đến, nhưng tôi đã không đến. Và giờ thì tôi biết chắc đó là lý do hiển nhiên.
Cô ấy không biết. Không biết về ông lão trong chiếc xe kia. Cô ấy không biết đó là người đàn ông ở ngôi nhà cũ của cô ấy. Và tôi thấy mừng vì điều đó. Trước đó, cô ấy nhìn thấy ông ta lùi xe ra khỏi gara. Cô ấy đã nhìn ông ấy lái xe đi mà không hề nhận thấy sự hiện diện của cô ấy.
Nhưng một vài người trong các cậu đã có mặt ở đó, trong tang lễ của anh ta. Lái xe đi trả lại một cái bàn chải đánh răng. Đó là điều mà vợ ông lão đã nói với tôi khi chúng tôi ngồi trên chiếc sa-lon của bà để đợi cảnh sát đưa ông lão về nhà. Ông ấy đang lái xe đến phía bên kia của thị trấn để trả cho đứa cháu gái cái bàn chải đánh răng của nó. Họ đã trông chừng con bé trong khi bố mẹ nó đi nghỉ và nó đã để quên cái bàn chải ở nhà ông bà. Bố mẹ cô bé nói rằng còn có rất nhiều những cái khác để thay thế. “Nhưng đó là điều mà ông ấy làm”, bà vợ ông lão nói với tôi. “Ông ấy là con người như thế”.
Và rồi cảnh sát đến.
Với những người trong số các bạn đã đến dự tang lễ. Hãy để tôi miêu tả lại trường học vào ngày hôm ấy. Trong một từ… yên tĩnh. Khoảng một phần tư học sinh trong trường đã nghĩ học sáng hôm ấy. Hầu hết là học sinh năm cuối, dĩ nhiên là thế. Nhưng với những học sinh vẫn đến trường như chúng tôi, các giáo viên cho chúng tôi biết rằng nếu chúng tôi để quên bài tập ở nhà, họ sẽ đánh dấu là chúng tôi vắng mặt. Nếu chúng tôi muốn đến dự lễ tang ấy.
Thầy Porter đã nói những lễ tang có thể là một phần của quá trình hàn gắn những vết thương. Nhưng tôi rất nghi ngờ điều đó. Không phải là với tôi. Bởi vì đã không có tấm biển báo STOP ở góc phố đó đêm ấy. Ai đó đã đâm đổ nó. Và ai đó nữa… thực sự… đã không thể ngăn chặn chuyện ấy.
Hai nhân viên cảnh sát giúp chồng bà vào nhà, thân hình ông lão run rẩy. Vợ ông đứng dậy và đi về phía ông. Bà ôm ông trong vòng tay và họ cùng khóc.
Khi tôi rời khỏi đó, điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi đóng cánh cửa sau lưng lại là hình ảnh hai người bọn họ đứng ôm chặt nhau giữa phòng khách.
Vậy vào ngày tang lễ diễn ra, những người trong số các cậu tham gia sẽ không để lỡ bất cứ việc gì, số còn lại chúng tôi thì chẳng làm gì cả. Trong mỗi lớp học, các giáo viên đều cho chúng tôi giờ học tự do. Tự do viết. Tự do đọc.
Tự do suy nghĩ.
Và tôi đã làm gì nhỉ? Lần đầu tiên, tôi suy nghĩ về tang lễ của chính mình.
Rồi càng lúc càng nghĩ đến nhiều hơn, cả trong những lúc rất bình thường tôi cũng nghĩ về cái chết của chính mình. Đơn thuần chỉ là hiện thực về cái chết thôi. Nhưng vào ngày hôm đó, khi tất cả các cậu đều đang có mặt trong một lễ tang, tôi bắt đầu nghĩ về lễ tang của chính mình.
Tôi đã đến chỗ tấm biển báo STOP. Tôi với lên cao, chạm đầu ngón tay vào cái cột kim loại lạnh lẽo ấy.
Tôi có thể hình dung ra cuộc sống, trường học và mọi thứ khác – vẫn tiếp tục mà không có tôi. Nhưng tôi không thể hình dung ra tang lễ của mình thế nào. Không gì cả. Gần như là vì tôi không thể hình dung ra những người sẽ đến dự hay những điều họ sẽ nói.
Tôi… tôi vẫn… không biết được các cậu nghĩ gì về tôi.
Mình cũng không biết mọi người nghĩ gì về cậu, Hannah ạ. Bố mẹ cậu đã không tổ chức lễ tang ở đây nên không ai nói nhiều về chuyện đó cả.
Ý mình là chiếc bàn của cậu ở đó. Chúng tớ cảm thấy nó. Sự thực là cậu sẽ không quay trở lại nữa. Nhưng không ai biết bắt đầu từ đâu. Không ai biết phải bắt đầu cuộc nói chuyện ấy như thế nào.
Cho đến giờ, đã vài tuần trôi qua kể từ sau bữa tiệc ấy. Quá lâu, Jenny ạ, cậu đã làm một việc tuyệt vời để trốn tránh tôi. Tôi cho rằng điều đó có thể hiểu được. Cậu muốn quên đi chuyện chúng ta đã làm – những gì xảy ra với chiếc xe của cậu và tấm biển báo STOP ấy. Cả những hậu quả nữa.
Nhưng cậu sẽ không bao giờ làm được.
Có thể cậu không biết được mọi người nghĩ gì về cậu bởi vì bản thân họ cũng không biết họ nghĩ gì về cậu. Có lẽ cậu đã không cho chúng tớ có đủ cơ hội để tiếp tục làm điều đó, Hannah ạ.
Nếu không phải vì bữa tiệc ấy, mình sẽ chẳng bao giờ gặp được con người thực của cậu. Nhưng vì lý do nào đấy và mình đã vô cùng biết ơn vì cậu đã cho mình cơ hội đó. Cho dù nó ngắn ngủi thế nào thì cậu cũng đã cho mình một cơ hội. Và mình thích Hannah mà mình đã gặp buổi tối hôm ấy. Thậm chí có thể mình yêu cô ấy mất rồi.
Nhưng cậu đã quyết định không để điều đó xảy ra, Hannah ạ. Chính cậu là người đã quyết định.
Mặt khác, tôi chỉ phải suy nghĩ về chuyện đó trong hơn một ngày thôi. Tôi quay lưng rời khỏi tấm biển báo STOP và bỏ đi.
Nếu tôi biết được sẽ có hai chiếc xe đâm vào nhau ở góc phố ấy thì tôi đã chạy trở lại bữa tiệc và gọi cho cảnh sát ngay lập tức. Nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng điều đó có thể xảy đến. Không bao giờ.
Vậy nên thay vì làm thế, tôi đã đi tiếp. Nhưng tôi không quay trở lại bữa tiệc. Tâm trí tôi đang chạy đua tới một nơi khác. Tôi đã không thể suy nghĩ một cách rành mạch rõ ràng được. Tôi cũng đã không thể bước thẳng trên đường được.
Tôi muốn ngoảnh lại. Để nhìn qua vai mình tấm biển báo STOP với những chữ cái lớn phản quang đang van nài Hannah. Dừng lại!
Tôi rẽ hết ngã này tới ngã khác mà không hề ý thức được mình đang đi đâu.
Chúng mình đi bộ qua những con phố ấy cùng nhau, Hannah ạ. Lộ trình khác nhau, nhưng cùng một thời điểm. Trong cùng một buổi tối. Chúng mình đi bộ trên những con phố đó để trốn chạy. Mình thì trốn khỏi cậu. Còn cậu trốn khỏi bữa tiệc. Nhưng không chỉ là trốn khỏi bữa tiệc. Mà là trốn chạy chính bản thân cậu.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng bánh xe rít lên, tôi quay mình lại và nhìn thấy hai chiếc xe đâm vào nhau.
Cuối cùng, tôi quyết định nơi đến là một trạm xăng C-7 trên bản đồ của các cậu. Và tôi đã dùng điện thoại ở đó để gọi cho cảnh sát. Khi tiếng chuông kêu, tôi thấy mình đang ôm lấy cái ống nghe, một phần tôi hy vọng là sẽ không có ai trả lời máy cả.
Tôi muốn đợi, tôi muốn chiếc điện thoại tiếp tục đổ chuông, tôi muốn cuộc sống này dừng lại ở đó… dừng cả lại.
Tôi không thể đi theo cái bản đồ của cô ấy được nữa. Tôi sẽ không đến trạm xăng.
Khi cuối cùng cũng có ai đó trả lời máy, tôi nuốt những giọt nước mắt đang làm ướt môi mình và nói với họ rằng ở góc phố của Tanglewood và Nam…
Nhưng cô ta đã ngắt lời tôi. Cô ta bảo tôi hãy bình tĩnh lại. Và đó là khi tôi nhận ra là tôi đang khóc một cách khó nhọc đến thế nào. Tôi đang phải đấu tranh nhiều thế nào để có thể bắt lấy một nhịp thở của mình.
Tôi đi ngang qua con phố ấy và di chuyển đi xa hơn khỏi ngôi nhà to chức bữa tiệc.
Suốt trong những tuần vừa qua, tôi đã đi bộ lệch khỏi hành trình của mình rất nhiều lần để tránh ngôi nhà ấy. Đế tránh nhớ lại nỗi đau về một buổi tối của tôi và Hannah Baker. Tôi không mong muốn nhìn thấy nó lần thứ hai trong cùng một buổi tối thế này.
Cô ấy bảo tôi là cảnh sát vừa được gọi và đang trên đường đi.
Tôi xoay ba lô ra đằng trước và lôi ra chiếc bản đồ.
Tôi đã bị sốc. Tôi không thể tin được là cậu cuối cùng đã gọi cho cảnh sát, Jenny ạ.
Tôi mở rộng tấm bản đồ để nhìn nó một lần cuối.
Nhưng đáng lẽ tôi không nên sốc. Bởi vì hóa ra cậu đã không gọi cho họ.
Rồi tôi vò nát nó, nhồi nó vào trong một quả bóng có kích cỡ bằng nắm tay tôi.
Ở trường vào ngày hôm sau, khi mọi người nhắc lại những sự kiện xảy ra vào tối hôm trước, đó là khi tôi phát hiện ra ai là người đã gọi điện. Và đó không phải là cuộc gọi để báo về tấm biển bị đổ.
Tôi nhét tấm bản đồ vào sâu bên trong một bụi cây rồi bỏ đi.
Đó là tin báo về một vụ tai nạn. Một vụ tai nạn mà nguyên nhân là do tấm biển báo đã bị đổ. Một vụ tai nạn mà tôi không bao giờ ngờ được… cho mãi đến sau đó.
Nhưng tối hôm ấy, sau khi gác máy, tôi lang thang trên những con phố thêm một lúc nữa. Bởi vì tôi cần phải ngưng khóc. Trước khi về nhà, tôi cần phải bình tĩnh lại.
Nếu bố mẹ bắt gặp tôi đang lẻn vào nhà với khuôn mặt đầy nước mắt thế này, họ sẽ hỏi hàng trăm câu. Nhưng câu hỏi không thể trả lời.
Đó là điều mình đang làm lúc này đây. Đang tránh xa ngôi nhà của mình.
Mình đã không khóc vào buổi tối diễn ra bữa tiệc ấy, nhưng vào lúc này mình chỉ có thể vừa đủ kiềm giữ nó thôi.
Và mình không thể về nhà.
Bởi vậy mà tôi đã bước đi mà không suy nghĩ gì về việc chọn con đường nào.
Và cái cảm giác đó thật dễ chịu. Cái giá lạnh đó. Sương mù đó. Đó là kết quả do cơn mưa khi nãy chuyển thành. Một màn sương mù nhẹ.
Và tôi cứ bước đi như thế hàng tiếng đồng hồ, vừa đi vừa tưởng tượng màn sương mù này đang ngày càng dày hơn và nuốt chửng lấy tôi hoàn toàn. Cái ý nghĩ biến mất đi như thế – một cách quá đơn giản – khiến tôi thật hạnh phúc.
Nhưng điều ấy, như các bạn đều biết chẳng bao giờ xảy ra cả.
Tôi bật mở cái Walkman để thay băng. Tôi gần như đã đi đến kết thúc rồi.
Chúa ơi! Tôi để thoát ra một hơi thở run rẩy và nhắm mắt lại. Kết thúc.
Chú thích: (1) Đơn vị đo chiều dài Anh, bằng 0,3048 m.