Chàng phóng viên Enderby rất không muốn ra ngoài ban đêm. Anh ta không tin điều phỏng đoán của Emily, cho rằng cô ta tưởng tượng hão, và nấp rình mò ngoài trời lạnh giá như thế này chỉ vô ích.
Cô ta chỉ nghe thấy một câu nói của con gái phu nhân Willett, đã tưởng tượng ra đủ thứ chuyện.
Enderby áp mũi vào cửa sổ nhìn ra ngoài trời đêm, rùng mình. Khó có đêm nào giá buốt và tăm tối như đêm nay, vậy mà cô ta bắt mình ngồi rình ngoài vườn lâu đài.
Nhưng chàng trai này không dám không làm theo lời yêu cầu của Emily. Giọng nói du dương của cô gái vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta: “Có được người để mình dựa thật sung sướng biết bao”. Chỉ cần nhớ lại giọng cô ta nói lúc ấy là chàng nhà báo phấn chấn, sẵn sàng thực hiện mọi yêu cầu của cô.
Mặc vào người tất cả những quần áo ấm mang theo, khoác ra ngoài cùng tấm măng tô dầy và nặng, Enderby thầm nghĩ, nếu về đây, Emily biết anh đã không thực hiện lời hứa, hẳn cô ta sẽ giận lắm…
Nhưng điều mà Emily phỏng đoán sẽ diễn ra ở chỗ nào? Enderby không thể cùng một lúc có mặt ở mọi chỗ. Lỡ chuyện đó diễn ra bên trong lâu đài thì sao? Nếu như thế, Enderby phải chịu một đêm giá rét mà không thấy được gì hết.
– Đúng là đàn bà – anh ta lẩm bẩm khó chịu – Cô ta nhởn nhơ dạo chơi ngoài thị xã Exter, giao cho mình cái công việc khốn khổ này.
Nhưng giọng nói du dương của Emily lại văng vẳng bên tai, khiến Enderby không còn than vãn gì nữa.
Mặc đầy đủ quần áo xong, chàng nhà báo kín đáo ra khỏi biệt thự.
Trời đêm còn giá lạnh và tăm tối hơn anh ta nghĩ.
Liệu Emily có biết lòng tận tụy và nỗi vất vả này của mình không?
Hết sức thận trọng, Enderby lách vào khu vực lâu đài Sittaford. Phu nhân Willett không có chó giữ nhà nên anh thấy không cần lo mặt đó. Ngôi nhà nhỏ của người làm vườn ở phía sau sáng ánh đèn, nghĩa là có người đang ở trong đó. Toàn bộ tòa lâu đài tạo thành một khối đen xì, chỉ một ô cửa sổ trên tầng hai sáng đèn.
Enderby thầm nghĩ: “Cả tòa nhà đồ sộ này mà chỉ có mỗi hai phụ nữ ở trong. Vậy mà họ không sợ nhỉ”? Cứ cho rằng Emily nghe thấy câu “Mong sao cho chóng đến tối!” thật, nhưng chắc đâu câu đó có ý nghĩa gì quan trọng? Mình không tin. Nhưng dù thế nào đi nữa thì Enderby này cũng làm đúng như lời cô em căn dặn.”
Sương mù đày đặc. Enderby rón rén đi vòng quanh tòa nhà mà không lo có ai nhìn thấy. Anh cảm thấy hoàn toàn không có gì lạ. Quan sát kỹ, anh thấy các cửa đều khóa.
“Liệu có chuyện gì sẽ xảy ra không?” chàng nhà báo thầm nghĩ, cảm thấy thời gian trôi quá chậm chạp. Anh ta lấy trong túi áo ra chai rượu whisky nhỏ cẩn thận mang theo, uống một ngụm nhỏ cho ấm người.
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Enderby thấy mới mười hai giờ kém hai mươi, vậy mà anh tưởng đã gần sáng.
Một tiếng động khác thường khiến Enderby chú ý. Đó là tiếng mở khóa cửa sau lâu đài. Anh rón rén đi tới. Anh không đoán lầm: cánh cửa sau từ từ mở. Bóng một phụ nữ hiện ra trong đêm tối. Người phụ nữ có vẻ lo lắng chăm chú nhìn vào bóng tối ngoài vườn.
“Không biết bà mẹ hay cô con gái?” Enderby thầm tự hỏi.
Một phút sau, bóng đen ra khỏi cửa, khẽ đóng lại rồi rón rén đi ra xa dần, theo lối mòn chạy từ phía sau lâu đài, qua một vườn cây to, ra sườn núi hoang vu trống trải.
Người phụ nữ đi sát bụi cây chàng nhà báo nấp khiến anh ta nhận ra đó chính là cô con gái, mà anh biết tên là Violette. Cô ta khoác tấm áo măng tô màu xám, đội mũ nồi.
Chàng nhà báo rón rén theo sau cô ta. Trời đêm rất tối, cô ta không thể nhìn thấy, nhưng rất có thể nghe thấy tiếng chân, cho nên Enderby phải hết sức cẩn thận, cố không gây một tiếng động nào dù rất nhỏ.
Cô Violette đã đi trước Enderby khá xa, và anh đang lo không đuổi kịp cô. May thay lúc anh đi hết khu vườn cây, bắt đầu vào con đường mòn dẫn ra chỗ đất trống, anh thấy cô gái đứng lại bên trong hàng rào sắt bao quanh tòa lâu đài. Cô ta đứng lại đó tỳ tay lên hàng rào, có vẻ chờ ai.
Chàng nhà báo rón rén bước đến gần thêm.
Violette lấy đèn phí trong túi áo, bấm soi và đồng hồ đeo tay, rồi tắt ngay đèn, tiếp tục đứng vị hàng rào chờ.
Đột nhiên Enderby thấy tiếng huýt sáo rất khẽ. Cô gái rùng mình, dướn người thêm về phía trước, rồi cũng chụm môi huýt sáo đáp lại.
Đúng lúc đó, một khuôn mặt hiện lên trong bóng đêm. Violette cố nén tiếng thét suýt bật ra khỏi miệng. Cô lùi lại, nhích ra chỗ cổng sắt, mở cánh cổng. Một bóng nam giới bước nhanh đến gặp cô. Cô gái nói một câu lí nhí, Enderby không nghe rõ cô ta nói gì. Anh táo bạo tiến lại gần. Vô tình anh ta giẫm lên một cành cây khô. Nghe tiếng động, bóng người nam giới quay phắt đầu lại.
– Ai thế? – y hỏi.
Y nhìn thấy Enderby đang chạy.
– Đứng lại, ông là ai?
Y lao đuổi theo chàng nhà báo. Enderby quay lại ôm chặt người lạ. Họ vật lộn trên đám cỏ. Đối phương của Enderby to khỏe, chỉ lát sau đã đè được anh và quặt hai tay anh kéo lên.
– Violette, em soi đèn pin, xem kẻ nào đây?
Cô gái đã hết cơn kinh hoàng, bước lên soi đèn vào mặt chàng nhà báo Enderby.
– Hẳn ông nhà báo đến nghỉ trong xóm này – cô nói.
– Nhà báo? Loại người này tôi ghét nhất trên đời? Tại sao anh đến đây dò la chúng tôi? Ai cho anh cái quyền lọt vào nhà tư của người khác thế này?
Ngọn đèn run run rẩy trong tay cô gái. Lần đầu tiên Enderby nhìn kỹ được người lạ. Mới cách đây vài phút anh vẫn còn ôm ý nghĩ dớ dẩn đây hẳn là tên tù vượt ngục. Nhưng chỉ nhìn qua, Enderby lập tức biết mình đoán sai.
Chàng trai này chỉ khoảng hai mươi tư hai mươi nhăm tuổi, cao lớn, thân hình cân đối, lực lưỡng, vẻ mặt quyết đoán, không ra vẻ một kẻ trốn chạy chút nào.
– Tên anh là gì?
– Enderby, Charles Enderby. Còn anh?
– Anh không cần biết.
Đột nhiên một ý nghĩ lướt qua trong đầu chàng nhà báo. Vậy là nột lần nữa linh cảm đã cứu anh. Trong trường hợp này, tốt nhất là để mặc cho số phận đưa đẩy.
– Tôi đoán ra anh là ai rồi – Enderby điềm tĩnh.
– Anh thử đoán xem nào? – người lạ ngạc nhiên hỏi.
– Có phải anh là Biran Pearson, từ Australia về đây không?
Họ im lặng một lúc lâu. Enderby có cảm giác mình đã lấy lại được thế chủ động.
– Sao anh biết? – cuối cùng người lạ nói – Anh đoán đúng, tôi là Biran Pearson.
Enderby nói:
– Nếu vậy, anh có muốn hai chúng ta làm quen với nhau và trò chuyện một lúc không?