‘ĐAU DÃ MAN ẤY…’
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Kiều Mộ đáp ‘vâng’ rồi quay lại bên phòng khám.
Lúc sau, gã đến hỏi khám bệnh đi ra ngoài, đỡ một người từ trên xe xuống. Người nọ cao và gầy, đeo khẩu trang nên không nhìn ra được tuổi tác, đôi mắt lạnh căm lia tới, thoạt trông hệt ma cà rồng đã lâu rồi chưa hút máu.
Kiều Mộ cảm thấy quen quen. Cô đứng lên, chờ họ vào thì đóng cửa lớn, tiếp đó đi theo giúp đỡ.
Ông nội đang bắt mạch cho người nọ. Thấy cô vào, ông cụ xua tay tỏ vẻ không vui: “Ở đây không cần cháu nhiều chuyện! Ra ngoài!”
Kiều Mộ hít một hơi thật sâu, cúi đầu lặng lẽ lui bước.
Trở lại phòng khám, Kiều Mộ ngồi xuống ghế, càng nghĩ càng thấy quái lạ, nhưng không dám tới nhìn trộm. Trong lòng cô như có vuốt mèo đang gãi gãi.
Lát sau, người đàn ông đi vào lúc trước cũng lui ra ngoài, gã im lặng ngồi xuống chiếc ghế đối diện quầy tiếp đón bệnh nhân.
Kiều Mộ ngẩng đầu thoáng đưa mắt rồi cúi xuống cất sự tò mò của mình đi. Cô lấy sổ ghi chép của Kiều Huy, đọc tiếp đoạn hôm qua.
Tuy không tìm ra được nguyên nhân tê liệt dây thần kinh, nhưng cô đã học cách của ông nội, dựa theo những đánh dấu trên ghi chép của Kiều Huy: Lúc châm kim ở mỗi huyệt vị khác nhau đã biết tăng độ sâu, điều chỉnh thời gian, cảm giác đau đã mãnh liệt hơn rất nhiều so với trước kia.
Nửa tiếng sau, gã đàn ông ngồi trước mặt đứng dậy sang phòng trị liệu. Kiều Mộ mất tập trung, liếc một cái, cất sổ ghi chép đi.
Hiếm khi đích thân tiễn bệnh nhân, ông nội đứng trước cửa dõi mắt nhìn chiếc xe chạy xa dần. Tay vẫn chắp sau lưng, cũng không hề ngoảnh đầu, ông nói: “Kiều Mộ!”
“Ông ơi!” Kiều Mộ ngơ ngác đứng dậy.
“Từ mai, ông không cho phép cháu giúp việc trong phòng khám nữa.” Ông nội bỏ lại câu này, đoạn nhấc chân qua ngưỡng cửa, đi thẳng.
Kiều Mộ nhanh chóng đuổi theo ông ra ngoài: “Ông ơi.”
Ông cụ Kiều càng rảo bước, hiển nhiên không định giải thích tại sao lại làm thế.
Kiều Mộ đứng ngoài cửa. Ánh nắng ban trưa chói chang chiếu xuống, hong da đầu cô nóng lên từng hồi.
Ông nội đi vào trong ngõ, bước chân nặng nề, bóng lưng gầy gầy xương xương dần dần ra khỏi tầm mắt, từ đầu chí cuối ông không hề quay đầu lại. Lau mồ hồi trên trán, Kiều Mộ vào phòng khám lấy hòm thuốc rồi đóng cửa, lái xe đến khu vực nội thành mới tìm Hứa Thanh San.
Hôm nay, cô nàng hẹn xem đường tình duyên cho một vị khách, đúng dịp quán rượu kiểm kể cuối tháng.
Kiều Mộ tỉ mỉ nhớ lại cách cư xử của mình trong quãng thời gian sau khi về nước, hình như đâu có xảy ra sai sót gì, ngoài việc bị gã lưu manh Tiêu Trì kia bám lấy.
Ngẫm rất lâu, vẫn không có manh mối. Hứa Thanh San cũng không nốt. Phân tích nửa ngày mà chẳng lý giải nổi.
“Hay mày đi làm trước đi! Ở bệnh viện tiếp xúc với đông bệnh nhân hơn, cũng nhiều ca bệnh hơn.” Hứa Thanh San đẩy tách cà phê qua, vẻ mặt đầy thông cảm, “Đừng buồn bực nữa, có phải lần đầu đâu.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Bả vai Kiều Mộ sụp xuống. Cô cúi đầu uống cà phê, lười biếng dựa vào lưng ghế.
Hai giờ chiều, Mắt Trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất rọi vào, rải đầy những đốm sáng trước mũi chân cô. Màu sắc của sàn nhà bằng gỗ bị chia làm hai. Ánh nắng trên cao khúc xạ chiếu lên mặt cô, khiến đôi mắt khó chịu phải nheo lại.
Nhéo nhéo hai đầu chân mày, Kiều Mộ nghiêng đầu tránh luồng sáng ấy, khẽ mím chặt môi, thẫn thờ nhìn dòng xe cộ ngược xuôi bên dưới.
Rốt cuộc đã sai chỗ nào nhỉ, sao bỗng dưng ông nội không cho cô giúp việc ở Nhân Tế Đường?
“Thật sự đừng nghĩ nữa mà!” Hứa Thanh San vỗ vỗ vai Kiều Mộ, cong khóe môi làm ra vẻ thần thần bí bí, “Dù gì cũng đã không cần trông nom phòng thuốc, chốc nữa bọn mình đi ngắm hoa đi! Tao xem đường tình duyên cho mày rồi, sẽ gặp được trong một hai ngày nay thôi.”
“Mày nghiêm túc?” Kiều Mộ ỉu xỉu.
“Đương nhiên.” Hứa Thanh San đắc ý nhướng mày.
Kiều Mộ chỉ khẽ nâng mí mắt, chẳng hé môi.
Hứa Thanh San nhấp ngụm cà phê, rồi cũng xoay đầu nhìn xuống con phố buôn bán dưới tầng theo Kiều Mộ. Nắng suốt hơn một tuần nay, lại đúng kỳ nghỉ lễ, trên đường toàn là đùi với ngực, bổ mắt cực kỳ.
“Í’, trông thấy người quen xuất hiện, Hứa Thanh San theo phản xạ khẽ đập vào Kiều Mộ: “Kiều Mộ, kia chẳng phải bạn học cùng khoa với mày à, cái tên hôm trước gặp ở quán rượu ấy. Sao hắn ta lại đi cùng Lí Thành An nhỉ?”
Kiều Mộ ngồi thẳng dậy nhìn theo ngón tay cô bạn chỉ.
Lí Thành An và Lư Triển Bằng bước xuống từ một chiếc Maybach màu đỏ rồi đi vào nhà hàng Xuân Bốn Mùa đối diện.
Hôm nay, Lí Thành An có vẻ cố ý ‘tỉa tót’, toàn thân trên dưới toàn hàng hiệu, quần tây màu đen, áo khoác mỏng màu be, tóc vuốt keo bóng lộn.
“Không nhìn ra tên bủn xỉn kia còn chịu chi gớm!” Hứa Thanh San khẽ ‘xùy’ một tiếng, bưng cà phê của mình lên, nhàn nhã ngả người ra sau ghế.
Kiều Mộ không nhìn họ nữa, cô cũng bưng cà phê, nói cho Hứa Thanh San biết Lí Thành An đã tặng mình một bộ mĩ phẩm, nhưng cô không nhận, hắn lại cầm đi.
Sau khi khinh bỉ một phen, Hứa Thanh San lấy di động mở khóa, vào trang web.
Qua một lúc, cô nàng ngẩng đầu nhìn về phía nhà hàng Xuân Bốn Mùa trước mặt: “Sang Thiên khởi nghiệp bằng việc cho vay nặng lãi, hiện tại chủ yếu phát triển mảng bất động sản, còn điều chế cả thuốc đông y. Tao cứ cảm giác có gì đó sai sai.”
Nghe cô bạn nói vậy, Kiều Mộ cũng thấy hình như sai sai ở đâu đó.
Nhân Tế Đường hầu như không kê đơn, trừ khi là bệnh nhân đặc biệt quan trọng hoặc bà con lối xóm thân thuộc.
Lư Triển Bằng tìm đến xin khám chữa cho ông chủ không thành, thay vào đó lại kết bạn với Lí Thành An. Điều này quá kỳ quái, hay trước đây hai người đã quen biết nhau?
“Phòng khám có ngày sinh tháng đẻ của Lí Thành An, về tao xem cho. Để coi tóm lại hắn đang làm cái trò mèo gì?” Sắc mặt Hứa Thanh San trở nên thâm trầm
Kiều Mộ ‘Ừ’ một tiếng, ánh cười đong đầy trong mắt.
Nói cứ như thể cô nàng là thầy bói đệ nhất thiện hạ, cái gì cũng có thể xem được ấy, rõ ràng chỉ biết đoán mò.
Thanh toán xong, hai người lên đường đến Garden Expo Park. Kiều Mộ lái xe. Hứa Thanh San ngồi ghế phụ, cầm di dộng lên mạng tra những nơi đang có hoa nở. Cô nàng bảo: gọi hoa đào nên phải tìm chỗ nhiều hoa.
“Mày không sợ ông nội Hứa đánh chết mày à.” Kiều Mộ cười nhạo cô bạn, chưa từng thấy gọi hoa đào nào mà gọi thế này.
“Sợ gì. Tao nói mày nghe, nếu không phải tao thua mạt chược bố tao với chị cả, chị hai thì sao có thể kế thừa cái này chứ.” Hứa Thành San trợn trắng mắt, tìm kiếm tiếp, “Tao chính là người kiên định với thuyết vô thần nhá.”
Kiều Mộ thoáng liếc cô nàng, cảm xúc buồn chán dần dần tiêu tan: “Ờ.”
Hứa Thanh San mặc kệ Kiều Mộ, tra xong những vườn có hoa nở, cô nàng bắt đầu quy hoạch tuyến đường.
Kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5, Garden Expo Park đông kinh khủng. Đã hơn 3 giờ chiều mà đình đỗ xe gần như chật cứng.
Hứa Thanh San tính hết, duy chỉ không tính được ông Trời sẽ đổi sắc mặt, hoa còn chưa ngắm xong thì đã ào ào đổ mưa.
Hai người ướt như chuột lột, bỏ cả ngắm hoa, ôm đầu chạy vào đình đỗ xe, lấy xe vội vàng về thành phố.
Lần này Hứa Thanh San cầm lái, cô nàng lải nhải suốt cả đường, chẳng khác gì một bà đồng.
Kiều Mộ vừa bực vừa buồn cười, kéo khóe môi nửa ngày vẫn không thể làm ra biểu cảm của nụ cười, bấy giờ mới thôi.
Tiến vào vành đai bốn, tầm nhìn mỗi lúc một kém, xe cộ trên đường cũng nhiều thêm. Hứa Thanh San giảm tốc độ, mí mắt giật giật liên hồi.
Qua cầu vượt, gần như không nhìn thấy nổi xe cộ trong vòng 5 mét. Xung quanh lại chẳng có chỗ đỗ xe tạm thời, xe đằng sau cứ bấm còi inh ỏi, phiền không thể tả.
Chạy về phía trước được khoảng 4 km nữa thì Hứa Thanh San bắt đầu tăng tốc. Ai dè, xe sau bất thình lình vượt lên lấn tuyến, đèn xi nhan cũng chẳng bật, cứ thế lao thẳng vào làn đường dành cho xe cấp cứu. Hứa Thanh San phanh gấp, nhưng vẫn đụng phải chiếc xe tải đằng trước.
Một tiếng ‘rầm’ cực lớn, trước mắt Hứa Thanh San tối sầm, cô nàng vô thức kêu thành tiếng: “Toi rồi!”
Chiếc xe đột ngột lấn đường cũng chẳng khá hơn, va vào hàng rào bảo vệ, khói của động cơ xe bốc lên dày đặc đến khiếp. Tiếng còi bốn phía xé rách màn mưa chừng như vang vọng tới tận chân Trời.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cảm giác choáng váng tan đi, Hứa Thanh San theo phản xạ nhìn sang ghế phụ: “Kiều Mộ?”
Kiều Mộ không có ở đấy.
Hứa Thanh San xì hơi túi khí, tầm mắt xuyên qua làn mưa, trông thấy Kiều Mộ đang quỳ trên mặt đất, làm cấp cứu cho lái xe, sau lưng có một người đứng che ô cho cô.
Các xe sau dừng lại cả, có người đội mưa giúp dựng cái ký hiệu cảnh báo.
Hứa Thanh San khẽ cử động liền phát hiện trên người đau ghê gớm. Không biết chỗ nào xảy ra vấn đề rồi, trán cô bạn toát mồ hôi lạnh, chẳng dám cựa quậy nữa.
Hồi lâu, Kiều Mộ bung ô, xách hòm thuốc, ướt lướt thướt trở lại. Cô gập ngón trỏ khẽ gõ vào cửa kính xe: “Mày sao rồi?”
Trước khi xuống xe, Kiều Mộ đã kiểm tra sơ qua cho Hứa Thanh San, có vẻ không bị thương cả trong lẫn ngoài.
Hứa Thanh San hạ cửa xe, khó nhọc lắc đầu: “Không biết bị thương ở đâu mà chỗ nào cũng đau.”
“Nhờ anh che ô dùm tôi một tẹo.” Kiều Mộ nói với giọng lịch sự mà xa cách, đưa ô cho Tần Bân đã đi cùng cô qua đây. Kế tiếp, cô mở cửa xe, khom người kiểm tra cho Hứa Thanh San.
Nhìn Hứa Thanh San trong xe, Tần Bân nghiêng ô về bên Kiều Mộ, còn mình lộ nửa người ngoài ô. Khuôn mặt anh ta lạnh lùng và nghiêm nghị, không nhìn ra được giận dữ hay vui buồn.
Khoảng 1 phút sau, Kiều Mộ vịn cửa xe đứng thẳng, thở phào một hơi như trút được gánh nặng: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị đụng nên đau thôi.”
Rồi cô quay đầu, cầm ô về, mở miệng lần nữa: “Anh Tần, phiền anh giúp tôi bế cô ấy ra ngoài với. Cảm ơn anh.”
Tần Bân khẽ đánh lưỡi vào răng, tiến lên cẩn thận ôm Hứa Thanh San ra ngoài rồi quay đầu đi về phía xe của mình. Cảnh sát giao thông vẫn chưa đến, Trời mưa nên tốc độ xe cũng chậm. Chủ của chiếc xe tăng tốc lấn đường kia cũng không bị thương nặng, bấy giờ đã tỉnh và đang ngồi trong xe anh ta.
Kiều Mộ đã ướt nhẹp, nước mưa dọc theo trán chảy xuống, ngấm vào mắt, vô cùng khó chịu.
Theo sau Tần Bân lên xe, Kiều Mộ lau nước mưa trên mặt. Nom Hứa Thanh San như đã ngốc đơ, run cầm cập vùi mình trong ghế. Kiều Mộ khẽ chạm vào cô bạn: “Đau lắm hả?”
“Đau dã man ấy…” Hứa Thanh San khẽ đáp, đôi mắt hoa đào hệt phủ một lớp sương mù nhàn nhạt, giọng điệu ảo não: “Về thể nào ông nội cũng phạt tao học thuộc lòng sách cho xem.”
Kiều Mộ vỗ nhẹ cô bạn, có hơi buồn cười. Khóe mắt lướt qua sườn mặt của Tần Bân, nét cười trong đáy mắt cô bỗng chốc lặn mất tăm.
“Mấy phút nữa cảnh sát giao thông mới tới, xe cứu thương cũng vậy.” Mở ngăn để đồ trước ghế phụ, Tần Bân rút một tấm thảm mỏng ra đưa cho Kiều Mộ, rồi ngồi thẳng lại. Anh ta châm một điếu thuốc và nhìn cô chằm chằm qua gương chiếu hậu.
Kiều Mộ nhận lấy thảm, nhưng quấn cho Hứa Thanh San, còn mình thì không cần.
Hứa Thanh San khó chịu, rên hừ hừ một hồi. Cô nàng cũng mở túi xách, lấy bao thuốc lá, đốt một điếu thuốc cho đỡ sợ.
Rít hai hơi, cả người cô nàng run rẩy dựa vào Kiều Mộ, nói chỉ đủ hai người nghe thấy: “Kiều Mộ à, ai đây? Sao tao bỗng có cảm giác kích động muốn tẩn anh ta á.”
“Tao cũng thế.” Kiều Mộ duỗi tay ôm lấy Hứa Thanh San. Cố tình coi nhẹ ánh mắt như có như không dán trên người mình, cô lấy di động gọi điện thoại cho công ti bảo hiểm.
Sau khi xử lý xong tai nạn, ăn cơm tối, về đến ngõ An Cư thì cũng đã rất muộn. Kiều Huy chợt gọi tới, điện thoại vừa kết nối anh liền hỏi: “Em không sao chứ?”
Xe đứng tên Kiều Huy, nên đoán chừng công ti bảo hiểm đã gọi cho anh ấy.
Kiều Mộ vào tới cửa, mệt nhoài ngồi bệt trên đất: “Ông không cho em giúp việc ở phòng khám nữa.”
“Không sao, em nghỉ ngơi hai ngày, vừa khéo giúp anh một việc.” Kiều Huy nói sơ qua tình hình. Kết thúc cuộc gọi, anh ấy gửi tài liệu và cách thức liên lạc qua.
Xem hết tài liệu, bàn tay cầm di động của Kiều Mộ khẽ run.