‘TÔI KHÔNG TỰ NGƯỢC NHƯ VẬY.’
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Tiêu Trì nói chuyện điện thoại bằng cái giọng yếu xìu một lúc thì lấy cớ đi y tá đang tới xử lí vết thương cho mình để cúp máy.
Ngồi thẳng dậy, vô tình chạm vào ánh mắt sâu xa của Quan Công, anh sầm mặt: “Nhìn gì mà nhìn?”
“Điện thoại của bác sĩ Kiều hả!” Đầu Quan Công vẫn đang quấn đầy băng gạc, đau đến nhe cả răng, “Có phải lại trêu người ta không? Ông đừng làm người ta bay mất đấy!”
Tiêu Trì móc bao thuốc lá trong túi, nghĩ một tẹo lại nhét vào. Anh híp đôi mắt đen nhánh sâu thẳm mang theo vẻ nguy hiểm: “Không bay được đâu.”
Quan Công thở hào hển một hồi rồi nói với giọng nghiêm túc: “Cô ấy là bác sĩ, ông tưởng cô ấy không nghe ra ông đang giả vờ sao?”
Tiêu Trì lấy di động, nhẹ nhàng mở bức ảnh chụp bóng lưng ra xem kĩ một chốc, doạn xóa bỏ, “Chẳng phải cậu nên ngất đi rồi à?”
Quan Công đờ mặt, lần nữa ‘shhhh…’ một tiếng. Thuốc tê của gã vừa hết, còn tiêm mấy mũi vào đùi, đau chết đi được, ngất cái lông gà ấy.
Tiêu Trì lặng thinh. Anh hơi nhếch mày, tay phải để trên đùi chốc chốc lại đánh nhịp. Mùi vị cảnh cáo trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
Quan Công bị anh nhìn chằm chằm mà toàn thân cũng mất tự nhiên, gã thở dài một hơi, gắng sức nhắm mắt lại.
Chừng 10 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Trì trừng mắt lườm Quan Công đang lặng lẽ vén mi, tiếp đó anh đứng dậy mở cửa. Thấy là Kiều Mộ tới, anh nghiêng mình đi ra, tiện thể đóng cửa vào.
Kiều Mộ khoanh tay nhìn anh, đáy mắt đen láy của cô bừng lên ngọn lửa: “Chưa chết?”
Trong điện thoại, anh bảo cô rằng bị đâm một dao vào ngực, không biết có thể sống được bao lâu nữa. Cô nghĩ suốt dọc đường, bị thương ở ngực hẳn là đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt chứ không phải phòng bệnh thông thường, trực giác mách bảo anh đang nói dối. Quả nhiên…
“Dọa em rồi hả?” Tiêu Trì cợt nhả gác tay lên vai cô, cơ mà vừa chạm vào liền bị hất ra với sức lực ghê gớm.
Buông tay xuống, vết thương sau lưng bị kéo căng, anh đau đến gập cả người, hít một ngụm khí lạnh.
“Còn vờ vịt.” Kiều Mộ lùi lại. Nhân lúc anh đứng thẳng dậy, cô giơ một tay tóm lấy bả vai anh, buộc anh quay qua, tay kia nhanh chóng vén áo phông của anh lên.
Mình mẩy anh toàn mùi máu, quần áo cũng nhuốm đầy máu. Kéo cao chiếc áo, lưng anh dày đặc những vết thương có nông, có sâu. Miệng một số vết thương còn lẫn cả mảnh kính vỡ.
Thời gian chảy máu đã lâu, vết thương dính vào vải áo, vén lên thế này, Tiêu Trì lại hít sâu một hơi. Anh quay đầu ghé sát tai cô, cười bảo: “Không lừa em thật mà!”
Kiều Mộ thả tay, cúi đầu lấy phong thư chuyển phát nhanh trong túi, chậm rãi nhét vào tay anh, tiếp đó cất bước toan rời đi.
Cầm được phong thư, Tiêu Trì mau lẹ tóm lấy cánh tay Kiều Mộ, kéo cô lại. “Đến cũng đến rồi, dẫu sao cũng phải ngó Quan Công cái chứ! Trước đây cậu ta đã giúp em việc lớn còn gì.”
Va vào lồng ngực Tiêu Trì, Kiều Mộ thoáng nhăn mày. Cô gỡ tay anh, quay lưng đẩy cửa phòng bệnh.
Quan Công đang nằm trên giường, bị băng bó thành xác ướp. Bên giường bày đầy dụng cụ theo dõi.
Tiêu Trì hắng giọng, cất vẻ vui đùa đi, lời nói đượm mùi trầm trọng: “Quan Công bị thương nặng lắm, vẫn đang trong tình trạng hôn mê.”
Hôn mê cái tiên sư nhà ông!…. Trên giường bệnh, Quan Công chửi thầm. Nào có ai lợi dụng anh em thế hử, gã chỉ bị gãy xương thôi.
Kiều Mộ ‘ờ’ một tiếng, dịu giọng hẳn, “Chưa đưa đến phòng bệnh đặc biệt chứng tỏ tình trạng vẫn ổn. Chốc nữa hết thuốc tê, anh ấy đau cũng sẽ tỉnh lại.”
“Vậy thì để cậu ta ngủ tiếp!” Giọng Tiêu Trì lộ rõ sự ‘nhắc nhở’: “Đi đi, ra ngoài nói chuyện chính!”
Kiều Mộ khẽ cắn môi dưới. Ra khỏi phòng bệnh, cô túm tay anh đi về phía thang máy.
Mắt Tiêu Trì lóe sáng, cúi nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang nắm cổ tay mình, khóe môi anh vểnh lên. Đến phòng cấp cứu xử lý xong vết thương đi ra, cái áo phông của Tiêu Trì bị Kiều Mộ vứt vào thùng rác, anh chỉ có thể cởi trần theo cô tới bãi đỗ xe.
Đóng cửa xe, Kiều Mộ mở nắp chai nước, uống một hớp rồi ngả vào lưng ghế, “Tóm lại là sao?”
Tiêu Trì cúi đầu mở bao chuyển phát nhanh, lấy lá thư ra đọc. Biết cô đang hỏi chuyện vết thương, anh lại không nhịn nổi trêu chọc cô: “Đau lòng thì cứ nói thẳng, quanh co vòng vèo làm gì.”
“Cả nghĩ quá!” Kiều Mộ bỏ chai nước vào hộc để đồ. Đợi anh đọc xong thư, cô nhìn đồng hồ đeo tay, “Thi thể của Khương Bán Hạ sẽ xử lí thế nào?”
“Còn chưa liên lạc với người thân của cô ấy. Vẫn để trong nhà tang lễ.” Tiêu Trì cất lá thư vào lại trong bao chuyển phát nhanh, ” Đi ăn cơm đi! Anh đói rồi!”
Kiều Mộ khẽ nhấp môi, cho xe chạy khỏi bệnh viện: “Tối qua anh không ngủ à?”
“Không chợp mắt suốt từ lúc rời Nhân Tế Đường về đến Cục.” Lưng Tiêu Trì nóng rát, anh nhăn mày.
Gần bệnh viện khá nhiều quán cơm, Kiều Mộ cho xe chạy được vài phút, liếc thấy anh ngồi thẳng tắp, không dám dựa ra sau, cô hơi buồn cười!
Đáng đời!
Lái về phía trước một quãng nữa, Kiều Mộ dừng xe trong phần đường qui định. Cô tắt máy, rút chìa khóa, bước xuống.
Tiêu Trì ngắm biển hiệu của quán ăn ngoài Trời. Lấy bao thuốc trong túi quần, anh châm một điếu, rít một hơi thật sâu, theo sau cô đi vào.
Kiều Mộ lấy chỗ rồi ngồi xuống, giở thực đơn hỏi anh ăn gì.
“Anh gì cũng được.” Tiêu Trì quay sang đỡ ấm trà nhân viên phục vụ đưa tới, anh mở bộ đồ ăn đã khử độc bọc trong màng bao, rót cho cô một tách.
“Một đĩa thịt bò mướp đắng, một đĩa trứng gà xào mướp đắng, một bát canh cải nấu ngao.” Kiều Mộ để thực đơn xuống. Thấy khóe môi Tiêu Trì thoáng co rút, cô cố ý hỏi: “Không thích à?”
“Không phải.” Trực giác Tiêu Trì cho anh biết cô đang cố tình.
Cho dù ‘gì cũng được’, cũng không thể gọi hai món đều là mướp đắng chứ…
Ngồi một lát thì món ăn được bưng lên. Kiều Mộ cầm đũa gắp miếng mướp đắng vào bát, hờ hững nói: “Tiêu hỏa.”
Tiêu Trì nghiêng người qua, nheo mắt nhìn cô: “Em tiêu cho anh!”
Kiều Mộ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, “Giác hơi hoặc cạo gió, chọn cái nào cũng được.”
“Em làm là được rồi, anh không chọn đâu.” Tiêu Trì đùa cô. Thu hết tất cả nét mặt lạnh giá như băng ấy vào trong mắt, anh mỉm cười cầm đũa vùi đầu ăn cơm.
Đêm qua đến giờ, anh chưa có hạt cơm vào bụng, quả thực đói dã man.
Ăn xong, Kiều Mộ đặt bát đũa xuống và múc cho anh bát canh. “Lần đầu tiên đi gặp Khương Bán Hạ, trên người cô ấy đã bị thương.”
“Thi thể chị em kia của cô ấy cũng có dấu vết bị đánh đập. Tiếc rằng hư thối quá nặng nên không thể suy đoán được thời gian bị thương.” Nhận lấy bát canh cô đưa cho, Tiêu Trì lại mỉm cười, “Bọn anh nhất định sẽ điều tra rõ vụ án này.”
Sau một thoáng ngần ngừ, Kiều Mộ nói tiếp: “Không phải tôi nói những vết bầm tím đó.”
Tiêu Trì nhướng mày: “Không phải vết bầm tím?”
“Vùng kín bị xé rách nghiêm trọng. Hồi ở nước ngoài, tôi đã từng gặp bệnh nhân bị như vậy. Nhưng họ là bị xâm hại tình dục.” Kiều Mộ gập ngón tay, vô thức búng búng trên bàn, “Hết rồi! Có chuyện gì, tôi sẽ gọi điện cho anh.”
Uống sạch canh trong bát, Tiêu Trì nhíu mày chìa tay ra: “Đưa điện thoại cho anh!”
Kiều Mộ mở khóa di động, đưa cho Tiêu Trì, cũng không hỏi anh muốn làm gì.
Sau khi cài đặt một chương trình vào máy cô, anh trả máy trả lại: “Anh phải về cục ngay, em tự quay lại đi làm nhé! Lúc lái xe, chú ý chút!”
Kiều Mộ ngước mi, chăm chú nhìn vào mắt anh. Cô gật đầu.
Tiêu Trì đứng dậy thanh toán, sau đó ra ngoài bắt taxi, còn Kiều Mộ đi lấy xe. Cô nhìn gương chiếu hậu một lúc mới lái xe về bệnh viện làm việc.
Hôm sau, bão đổ bộ, mưa tầm tã. Bầu Trời chẳng khác gì tấm lụa nhuộm màu đen, khắp nơi trong thành phố đều ngập giữa biển nước.
Buổi chiều tan làm, Kiều Mộ gọi điện thoại cho ông nội. Ra khỏi bệnh viện, cô đến thẳng Phẩm Thúy Trai gặp Tần Bân.
Anh ta đã về nhà một chuyến, sáng nay mới trở lại Lâm Châu.
Dùng bữa với một người hoàn toàn chẳng có thiện cảm, rõ thật là một việc quá tra tấn con người ta. Hơn nữa còn cực kỳ mất khẩu vị.
Nhất là kẻ này mắm muối không ăn, bất kể nói thế nào cũng cứ bám tiết lấy mình.
Kiều Mộ không sao nuốt nổi. Cô buông đũa, chống tay trái lên tay vịn ghế đơn, thoải mái nghiêng mình làm ổ trên ghế, ánh mắt thờ ơ.
Tân Bần ăn uống no nê, đặt đũa xuống, tao nhã cầm khăn ăn lau khóe miệng, từ từ ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: “Bố mẹ anh chỉ đến du dịch thôi. Họ đã lên lịch trình xong xuôi, bay chuyến cùng ngày với Kiều Huy.”
“Tần Bân, anh biết tôi ghét nhất anh ở điểm gì không?” Kiều Mộ mở miệng, giọng điệu thoáng cất cao,”Tự cho mình là đúng.”
“Anh không hề tự cho mình là đúng.” Tần Bân cau mày, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn thấp thoáng hiện ra vẻ khổ não: “Tại sao em chọn hắn ta?”
Kiều Mộ ngồi thẳng dậy. Cô bưng tách trà, cúi đầu nhấp một ngụm cho nhuận họng: “Quan hệ của chúng ta hình như còn chưa tốt đến độ có thể thảo luận về vấn đề này nhỉ.”
Mặt Tần Bân biến sắc, nhưng mau chóng khôi phục, “Thích một người không sai.”
“Có nghĩa lí gì không. Anh thế này khác gì bọn bắt cóc hả?” Thất bại, Kiều Mộ tức nghiến răng.
Tần Bân từ từ thẳng người, ánh mắt khó dò: “Anh không có ý bắt cóc em, chỉ là hi vọng em cho anh một cơ hội.”
“Tôi không có tự ngược như vậy.” Kiều Mộ lười phải lãng phí thêm thời gian với anh ta, cô xách túi đứng dậy đi luôn.
Về đến Nhân Tế Đường, Trời vẫn mưa to, ông nội sang nhà Hứa Thanh San ăn cơm chưa về, chắc ăn xong còn chơi mạt chược tiếp.
Kiều Mộ lái xe vào gara. Đi ra, thấy nước mưa sắp ngập tới hành lang gấp khúc, cô rẽ vào phòng thuốc mặc áo mưa, bung ô đi khơi thông cống thoát nước.
Làm xong lộn lại phòng thuốc, phòng khám bên kia đột nhiên có người gõ cửa. Nghe tiếng gõ này rõ ràng là dùng chân chứ không phải tay.
Kiều Mộ cởi áo mưa, ra mở cửa. Hai học sinh vẫn đang mặc đồng phục chân bước không vững, qua ngưỡng cửa liền ngã nhào.
Kiều Mộ khẽ nhíu mày. Cô đóng cửa, đỡ họ dậy. “Chuyện gì đây?”
“Chị ơi, chị cứu Trương Dương với! Anh ấy hình như không ổn rồi!” Hoàng Viện túm lấy cánh tay cô, vừa khóc vừa gào. Chẳng phân biệt nổi là nước mắt hay nước mưa đang chảy xuống trên mặt cô bé.
“Nếu chị cứu được, chị nhất định sẽ cứu cậu ấy.” Kiều Mộ gỡ tay cô bé ra, bình tĩnh nhắc nhở, “Giúp chị khiêng cậu ta vào trong.”
Hoàng Viện gật đầu thật mạnh. Cô bé đi tới nhấc chân Trương Dương, cùng Kiều Mộ khiêng cậu ta vào phòng trị liệu.
Đặt Trương Dương lên giường, Kiều Mộ thử kiểm tra động mạch chủ trên cổ và hỏi Hoàng Viện tiền sử các bệnh có liên quan của cậu ta, buổi tối đã ăn gì. Cô nhíu mày sang phòng khám mang hòm thuốc qua đây, nhanh chóng pha một cốc thuốc nước gây nôn, đỡ cậu ta dậy rót vào cổ họng.
“Chị ơi, anh ấy sẽ không chết đúng không chị?” Hoàng Viện nhoài người bên giường bệnh, run lẩy bẩy nắm chặt tay Trương Dương, ” Anh ấy sắp phải thi đại học rồi. Chị ơi, xin chị hãy cứu anh ấy với!”
“Mang thùng rác đến đây hộ chị!” Kiều Mộ gập ngón tay, nhấn vài cái trên lưng Trương Dương, rồi dặn Hoàng Viên: “Đỡ cậu ấy cẩn thận, chị đi pha thuốc luôn!”
Hoàng Viện gật đầu lia lịa, run rẩy đỡ Trương Dương cho vững.
Kiều Mộ chuẩn bị xong thuốc tiêm vào tĩnh mạch, thấy Trương Dưỡng vẫn chưa có phản ứng, cô lấy di động, mở loa ngoài gọi cho cấp cứu.
Hoàng Viện thình lình lao tới, ngắt luôn điện thoại, cô bé vỡ òa: “Chị ơi, chị không thể gọi cho cấp cứu!”