9527

Chương 24



Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘TÌM ĐÂU ĐƯỢC CẬU CHÀNG NON TƠ NÀY ĐẤY?’
****
Ánh mắt Trương Lương Nghiệp lộ vẻ khen ngợi. Lão nho nhã tỏ rõ mục đích của mình: “Tổng giám đốc Tần là một người bận rộn, kẻ hèn đã hẹn mấy lần mà không gặp được! Hi vọng bác sĩ Kiều bắc giúp cho cây cầu.”
Cô gái này không đơn giản, đôi mắt nhìn người hệt tia X quang, soi thấu cả trong lẫn ngoài.
Lão vốn định mượn danh nghĩa con trai cảm ơn cô, giả bộ trùng hợp, dần dần thắt chặt quan hệ, không ngờ bị cô nhìn thấu ngay tức thì.
Trương Lương Nghiệp nhấc tách trà, cúi đầu khẽ ngửi mùi hương, tay trái gõ nhẹ vài cái lên bàn, khóe mắt quét qua khuôn mặt cậu con trai đang lơ ngơ. Lão mỉm cười che đậy sự gượng gạo của bản thân.
“E rằng phải khiến tổng giám đốc Trương thất vọng rồi. Quan hệ giữa chúng tôi bình thường lắm, còn không tính là quen thân.” Kiều Mộ từ chối một cách rõ ràng.
Ngay cả mặt Tần Bân, cô còn chả muốn thấy, nên sẽ càng không xen vào chuyện công việc của anh ta. Đối với Kiều Mộ, anh ta chỉ là một bệnh nhân từng dưỡng bệnh ở nhà cô, không hơn.
“Không sao, không sao!” Mặt Trương Lương Nghiệp toát ra vẻ ‘nằm trong dự liệu’, tuy nhiên cặp mắt lại sắc nhọn hệt mắt chim ưng.
Lí Thành An không nói thế. Hắn ta bảo vị tổng giám đốc Tần kia và cô là thanh mai trúc mã, bằng không sẽ chẳng để cô tham gia bữa tiệc và trao đổi chuyện bàn bạc hợp tác với cô không hề kiêng dè.
Có điều, cũng không thể trách việc cô từ chối được.
Suy cho cùng, hai người vẫn chưa kết hôn, trên còn có cha mẹ chồng, nhúng tay sớm như vậy rốt cuộc sẽ tạo nên ấn tượng xấu.
“Trương Dương đã bình phục rồi nhỉ!” Kiều Mộ chuyển chủ đề, cô quay sang nhìn Trương Dương hãy còn rất căng thẳng.
Cặp cha con này thú vị thật đấy, đều muốn tìm đến cô nhờ tìm giúp người. Trương Lương Nghiệp muốn gặp Tần Bân, Trương Dương muốn biết tin tức của Hoàng Viện.
Tiếc rằng, cô chẳng giúp được ai hết.
“Cháu nằm một ngày thì xuất viện. May có bác sĩ Kiều cấp cứu kịp thời.” Trương Lương Nghiệp thoáng liếc con trai, đoạn lấy ra một cái hộp được gói đẹp đẽ từ chiếc ghế cạnh bên. “Ơn cứu mạng, một bữa trà sáng cảm tạ thật sự chẳng bõ bèn. Mong bác sĩ Kiều nhận cho chút quà nhỏ này.”
Kiều Mộ từ chối: “Tôi là bác sĩ, cứu cậu ấy là trách nhiệm của tôi! Tổng giám đốc Trương khách sáo rồi!”
Trương Lương Nghiệp nở nụ cười, đặt món đồ lên bàn. Nom thái độ khiêm tốn kì thực lại cứng rắn của cô, lão bảo: “Bác sĩ Kiều nói vậy là cảm thấy quà này của kẻ hèn quá nhẹ rồi chăng.”
“Tôi không có ý đó! Nhân Tế Đường có quy tắc, chữa bệnh cứu người chỉ thu tiền khám, và sẽ không nhận quà tặng cảm ơn.” Dáng vẻ Kiều Mộ thơ ơ, tuy nhiên lại tỏ rõ sự kiên quyết.
Logo trên chiếc hộp là một nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng cô mua được, không cần người ngoài phải tặng, nhất là bệnh nhân.
Trương Lương Nghiệp toan nói gì đó nữa thì đúng lúc có điện thoại gọi tới, lão đứng dậy ra ngoài nghe máy.
Kiều Mộ thả lỏng, bình thản nhìn sang Trương Dương: “Chị cũng chưa tìm được cô bé. Chị tưởng em có cách liên lạc với nó.”
Trương Dương lắc đầu: “Di động của cô ấy bị mất vẫn chưa mua. Bên trường nói cô ấy đã xin nghỉ học một tuần.”
“Các em sống chung à?” Kiều Mộ nhíu mày. Cô đã trông thấy rất nhiều bao cao su chưa bóc vỏ trong nhà Hoàng Viện.
Trương Dương đỏ bừng mặt, liếc nhanh bóng dáng đang đứng nói chuyện điện thoại ngoài quán trà, cậu xấu hổ vò đầu: “Vừa tính sống chung thì bị chị gái kia biết.”
“Cô bé vẫn chưa trưởng thành.” Kiều Mộ gập ngón tay, khẽ gõ lên mặt bàn: “Cho dù tự nguyện hay không cũng là phạm pháp.”
Trương Dương quẫn đến nỗi hận không có lỗ nẻ nào để chui.
Kiều Mộ quan sát nét mặt Trương Dương. Một lúc sau, cô cất lời mời cậu ấy ăn điểm tâm.
Cậu trai này không nói dối.
Ngoài cửa sổ sát đất, Trương Lương Nghiệp ngoảnh đầu lia mắt ngó Kiều Mộ rồi đi xa hơn, “Anh ra mặt? Thử chút cũng được. Thăm dò ý của đối phương, nhân tiện cũng bày tỏ ý của tổng giám đốc Quách về việc nóng lòng bán ra xưởng dược.”
Kết thúc cuộc gọi, Trương Lương Nghiệp vẫn cầm di động, híp mắt nhìn về phía Nhân Tế Đường.
Tên Lí Thành An này, đã hơn một năm mà không có tí tiến triển gì, chuyện cỏn con rắm thối cũng làm không xong, vớ vẩn gì đâu không. Thế mà Quách Bằng Hải vẫn cứ ‘nâng niu’ hắn ta.
Quay vào quán trà, thấy Kiều Mộ và con trai chuyện trò rất vui vẻ, lại tán gẫu đến cả nguyện vọng thi đại học, lão khẽ nhíu mày.
“Em muốn làm cảnh sát hình sự, hơn nữa phải là một nhà điều tra tài ba.” Đôi mắt Trương Dương tỏa sáng, khắp người toát ra sức sống căng tràn của tuổi trẻ.
“Vậy, nhà điều tra tài ba tương lai ơi, có phải em nên trở lại lớp học thêm không, còn mấy ngày nữa là thi đại học rồi.” Kiều Mộ thản nhiên trao đổi một ánh nhìn với Trương Dương. Sau đấy, cô đứng lên và nói: “Ngại quá, tổng giám đốc Trương, ông nội tôi gọi điện thoại, tôi phải về trông phòng khám! Cảm ơn bữa trà sáng của ông.”
Trương Lương Nghiệp mỉm cười, lịch sự giơ tay, khẽ hất cằm về phía hộp quà trên bàn: “Bác sĩ Kiều không nể mặt nhận cho chút quà mọn này sao?”
“Không theo quy tắc không thể thành phép tắc. Để ngài tốn kém, thật sự áy náy.” Kiều Mộ bắt tay lão một cái, rồi tạm biệt, rời khỏi quán trà.
Trở lại Nhân Tế Đường, ông nội vẫn chưa về. Trái lại, Lí Thành An lần đầu tiên trong đời đã có mặt, bảo là không có chỗ để đi, chi bằng đi làm cho thảnh thơi.
Kiều Mộ cau mày, cầm sổ bệnh án đến phòng khám ngồi trông.
Lí Thành An vào Nhân Tế Đường đã 4 năm, xưa nay chưa bao giờ đến phòng khám vào thứ Bảy. Đúng là tự cho rằng mình che dấu rất giỏi.
9 giờ hơn, ông nội về. Đi cùng ông là Tần Bân vận trang phục thoải mái. Kiều Mộ ngẩng đầu khỏi quyển bệnh án. Nom Lí Thành An vác bộ mặt nồng nhiệt ra đón, cô cố ý bảo Tần Bân: “Đi ra đây tí đi?”
Tần Bân ngẩn tò te. Lấy lại tinh thần, anh ta liền nở nụ cười, gật đầu: “Được.”
Trả bệnh án về phòng trị liệu, Kiều Mộ báo với ông nội một tiếng. Cô cầm di động, tay trái đút túi quần thể thao, gọi Tần Bân đi cùng.
Mới đổ trận mưa to nên trên khắp đường phố toàn là nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp rác thải. Kiều Mộ đứng ngoài cửa nhìn bao quát một lượt, rồi ra hiệu cho anh ta đi lấy xe.
“Em muốn đi đâu?” Tần Bân mở khóa xe, ân cần bước tới mở cửa cho cô.
“Bờ sông.” Kiều Mộ ngồi vào ghế phụ, cúi đầu thắt dây an toàn.
Ngước mắt, vô tình lướt qua món đồ trang trí trước kính chắn gió, Kiều Mộ chậm rãi quay sang nhìn sườn mặt Tần Bân, “Tần Bân, anh đã làm chuyện gì trái với lương tâm phải không?”
Anh ta ấy thế mà đem tấm ảnh trước khi cô chưa bị thương để trên xe, còn cắt mất cả Kiều Huy nữa chứ.
“Ảnh là anh trộm.” Tần Bân khởi động xe, thừa nhận không chút e dè.
Kiều Mộ cạn lời. Cô tìm bức ảnh này đã rất lâu, kết quả bị anh ta biến thành như vậy đây.
Cô im lặng, Tần Bân cũng không biết nói gì. Trước mặt cô, sự tồn tại của anh ta cũng là sai lầm.
Suốt đường đến bờ sông, không ai hé môi. Tần Bân cho xe vào bãi đổ, mới vừa dừng lại thì Kiều Mộ đã mở cửa đi xuống. Ngồi trên xe, Tần Bân mệt mỏi nhúm hai đầu lông mày rồi tắt máy rút chìa khóa bước xuống.
Kiều Mộ nheo mắt nhìn nước sông vẩn đục, “Lí Thành An bảo anh đến Nhân Tế Đường à?”
Tần Bân thu lại cảm giác khó chịu như bị thẩm vấn, môi mím thành một đường thẳng, đưa mắt về phía mặt nước.
Không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận.
Kiều Mộ cúi nhìn ngón chân của mình. Hai tay cô đút túi quần, đi dọc theo bờ sông.
Trương Lương Nghiệp tìm mình để thăm dò ý tứ của Tần Bân, quay đầu thì Lí Thanh An đã tìm người tới, ở giữa còn có một Lư Triển Bằng, đều có liên quan với Sang Thiên.
“Kiều Mộ.” Tần Bân bắt kịp, sóng vai đi cạnh cô.
Kiều Mộ nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát anh ta: “Anh định nói gì?”
“Bố mẹ anh đến Lâm Châu chắc chắn sẽ đi gặp ông nội Kiều.” Tần Bân cụp mắt, nhếch khóe môi tự giễu: “Không tới Nhân Tế Đường, ra ngoài ăn bữa cơm được chứ?”
Kiều Mộ trầm lặng, gật đầu đồng ý.
Bố mẹ Tần Bân là bạn học cùng đại học với bố mẹ Kiều Mộ. Họ đến Lâm Châu, dù thế nào chăng nữa cũng sẽ đến nhà thăm hỏi. Cô cũng không muốn khiến mọi việc quá khó coi. Trừ đeo bám cô ra, Tần Bân cũng chưa làm chuyện gì tổn thương tới cô.
Tần Bân thở phào một hơi hệt trút được gánh nặng. Anh ta hạ bớt thái độ của mình: “Anh mong chúng ta có thể làm bạn, từ nay về sau anh tuyệt đối sẽ không quấn lấy em nữa.”
“Thế là tốt nhất.” Kiều Mộ nhướng mày.
Việc này đã quyết định, thương lượng xong xuôi hôm sau sẽ dùng bữa tối ở nhà hàng nào, cô và anh ta chẳng còn gì hay để nói tiếp.
Trên đường về, nhớ ra áo phông của Tiêu Trì bị mình ném vào thùng rác, Kiều Mộ bảo Tần Bân dừng xe, mua cho Tiêu Trì một cái mới.
Đến nhà, xuống xe, Lí Thành An đang trông coi phòng khám.
Trông thấy Tần Bân, hắn liền cười he he ra ngoài cửa nghênh đón.
Kiều Mộ lười chẳng buồn nói. Cô vào trong viện rửa trái cây, sau đấy ra khỏi viện bằng cửa ngách, tính toán thời gian và đi vào trong ngõ.
Trương Dương tới rất nhanh. Hai người gặp nhau rồi cùng đến chỗ nhà trọ của Hoàng Viện. Lên tầng, thấy Hoàng Viện vẫn chưa về, tổng hợp lại những nơi ngày thường cô bé thường tới, họ bắt đầu đi tìm cô bé từ đó.
Tìm mấy hiệu sách và quán net có thể ở lại qua đêm, vẫn không thấy người, Trương Dương sực nhớ hôm qua Hoàng Viện đã liên lạc với cậu ấy bằng điện thoại công cộng, bảo rằng hôm nay muốn đến nhà một anh trai, bàn bạc chuyện sẽ đến ở nhà anh ta.
Kiều Mộ nhíu mày, hỏi Trương Dương nhà anh trai đó cách đây có xa không.
“Không xa lắm ạ, em từng đi với cô ấy một lần.”
Trương Dương nhìn khắp một vòng, cậu ấy hỏi Kiều Mộ biết đi xe đạp không.
“Khinh chị hả.” Kiều Mộ nhếch mày. Ra khỏi con ngõ, tới điểm để xe đạp công cộng gần đấy, cô quét mã vạch lấy một chiếc, nhấn pê – đan. Hai chị em lần nữa lên đường.
Đâu phải không xa lắm, rõ ràng rất xa thì có.
Đạp xe được 20 phút, hai người dừng trước cửa một ngôi nhà hai tầng có khoảng sân nhỏ, đầu đã nhễ nhại mồ hôi.
Mặt Trời mới ló ra một nửa mà mặt đất đã bị hong khô giòn. Chung quanh con ngõ hầu như không có người qua lại. Không khí nóng dấp dính trên người, cực kỳ khó chịu. Kiều Mộ đạp xe đi xa hơn mua hai chai nước đem về, một chai cho Trương Dương, một chai cho mình. Cô vặn nắp uống liền một hơi, rồi tiến lên gõ cửa.
Trong nhà có người nhưng sống chết không mở cửa.
Trương Dương dán tai vào cửa lớn nghe ngóng một chốc, sắc mặt dần dần trở nên xấu đi, “Chị Kiều, Hoàng Viện ở trong này ạ.”
Tim Kiều Mộ đập thình thịch, cô ngó bức tường vây cao cao: “Em trèo lên được không?”
Dứt lời, Tiêu Trì không biết từ nơi nào chui ra. Anh duỗi tay kéo ngay cô lại, nửa thật nữa giả trêu chọc: “Tìm đâu được cậu chàng non tơ* này đấy?”
(*Nguyên văn là tiểu thịt tươi)
“Bạn trai của Hoàng Viện, bọn em đến tìm con bé!” Kiều Mộ chỉ chỉ cửa lớn: “Trong nhà có người, cơ mà không ra mở.”
“Tụi anh cũng tới tìm con bé.” Tiêu Trì quay đầu nháy mắt với Tam Nhi, kế tiếp anh tóm lấy cánh tay cô, kéo dịch qua một bên để Tam Nhi ‘giải quyết’.
Tam Nhi đi tới, gã móc trong túi một cái ngoái tai, xoay hai ba cái đã mở được cửa, đen mặt vọt vào nhà.
Hoàng Viện đúng thật đang ở đây, cảnh tượng khá hỗn loạn.
Tiêu Trì lao vào như một con báo, một phát đá bay thằng khốn nạn đang gắng dở trò mất dạy. Tam Nhi cũng không rảnh, xông lên đấm cho tên đó một trận.
Mặt Trương Dương xám ngoét, cậu ấy nhào tới, ra tay rất tàn nhẫn.
Hoàng Viện run lẩy bẩy ôm cánh tay, co rúm trong một góc sô pha, tím bầm khắp mặt, cổ họng khản đặc nói không nên lời. Kiều Mộ đi qua nhặt đồng phục dưới đất, phủ lên cơ thể Hoàng Viện. Ánh mắt cô tối lại.
Đánh vài phút, Tiêu Trì và Tam Nhi ngừng tay và ngăn Trương Dương. Sau đấy còng tay cái thằng nhãi toan làm trò đồi bại với Hoàng Viện.
“Em đừng sợ. Không có chuyện gì nữa rồi.” Cơn tức giận còn sót của Trương Dương vẫn chưa tiêu tan. Cậu ấy cúi xuống bế cô bé gầy gò nhỏ nhắn lên, đi ra ngoài với vẻ mặt lạnh lẽo.
“Đợi đã!” Kiều Mộ gọi cậu ấy lại. Cô quay sang Tiêu Trì: “Cởi áo của anh cho em!”
Tiêu Trì khẽ nhấp môi, cởi chiếc áo phông đang mặc, đưa cho cô.
Kiều Mộ bắt kịp Trương Dương, chùm chiếc áo lên người Hoàng Viện, đi cùng cậu ấy. Ra khỏi cửa lớn, con ngõ vẫn yên ắng như trước, không ai biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì.
Tam Nhi đánh xe qua đây, dẫn thằng khốn kia, Trương Dương và Hoàng Viện đến đồn công an gần nhất. Kiều Mộ với Tiêu Trì đi trả xe đạp công cộng.
Dọc đường, cô không mở miệng nói một lời, cứ thấp đầu đạp xe như bay.
Tiêu Trì lẳng lặng theo sau cô. Trả xe xong, thấy cô vẫn rất lạ, anh túm lấy cô và bấm số gọi cho Tam Nhi.
Lát sau, Tiêu Trì để máy sát tai Kiều Mộ.
Nghe thấy Hoàng Viện chưa bị ‘xâm phạm’, lòng Kiều Mộ mới thoáng nhẹ nhõm. Cô bỏ chai nước khoáng vào túi, chậm rãi rảo bước về nhà.
Tiêu Trì mình trần, rút bao thuốc lá trong túi quần ra châm một điếu. Anh rít một hơi, rũ mi đăm đăm nhìn sườn mặt giá băng của cô, “Tim em làm bằng đậu hũ à?”
Kiều Mộ ngoảnh đầu. Tiêu Trì bỗng ôm lấy cô, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu, mập mờ nói: “Hôm nay anh nghỉ phép…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.