9527

Chương 3



‘ĐÂY LÀ…?’
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Lưng Kiều Mộ đụng vào tường, cô lạnh mặt, nghiêng đầu, chẳng mảy may do dự, thúc đầu gối chống cự.
Tiêu Trì sớm đã đề phòng chân cô. Nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân tới gần, anh bèn dứt khoát đã làm thì làm cho trót, nắm chặt lấy hai cổ tay của Kiều Mộ, bẻ quặt ra sau lưng cô, tay kia ôm lấy eo cô, kéo vào lồng ngực của mình. Ánh nhìn cảnh cáo, chiếu vào mắt Kiều Mộ với khoảng cách thật gần.
Lông mày của cô rất nhạt, chải một lớp macara màu nâu đậm. Đôi mắt vừa vặn, thon dài, đuôi mắt hơi cong, hàng mi dày, mũi cao và thẳng, viền môi cực đẹp, gò má phớt cao, cái cằm nhòn nhọn.
Kết hợp cùng với nhau, chân mày khóe mắt đều có thứ cảm giác lạnh lùng không thể diễn tả. Chết tiệt, lại cứ xinh đẹp đến mê người.
Đặc biệt là dáng vẻ trước mắt, rõ ràng tức đến nỗi muốn giết người nhưng vẫn dửng dưng, khiến máu huyết con người ta sôi sục nhất.
Ngẫm nghĩ kỹ, biết cô 3 năm, nhưng hình như biểu cảm trên khuôn mặt này chẳng hề thay đổi.
Tiếng bước chân từ xa đã tới gần, dừng lại sau chậu cây phát tài, giọng đàn ông vang lên: “Trông con chó cũng không xong, tao nuôi đám chúng mày làm quái gì.”
Sau một loạt những tiếng chửi mắng thô tục, gã đàn ông cúp máy, vác bộ mặt tức tối lượn qua chậu cây phát tài đi đến. Trông thấy hai người họ, hắn có vẻ thoáng sửng sốt, tiếp đó liền huýt sáo, mở cửa toilet nam, bước vào.
Là một trong số hai vị khách của bàn hai người đàn ông trung niên.
Đầu Kiều Mộ dán lên tường hơi ngửa ra sau, cánh tay bị đè sau lưng khẽ cử động, ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng đối diện với Tiêu Trì: “Buông ra!”
“Được!” Tiêu Trì cụp mắt, mau chóng nhấc người: “Cảm ơn sự giúp đỡ!”
Nói đoạn, hoàn toàn không cho Kiều Mộ có cơ hội phản ứng, anh bỏ tay, quay đầu nghênh ngang đi về hướng nhà bếp phía sau. Hỗn hợp mùi thuốc lá và mùi cơ thể nam giới tản đi. Cơn gió anh mang theo phất qua lá cây phát tài, khe khẽ lay động.
Cảm ơn ông nội mi! Kiều Mộ cúi đầu nhìn tay mình, cổ tay ửng đỏ từng vệt, đôi mắt sáng lạnh bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Bĩnh tĩnh lại, Kiều Mộ gắng gượng đứng thẳng dậy, rảo chân vòng qua cây phát tài, vỗ vỗ ngực, rồi quay về chiếc bàn Mạnh Trường Phong đang đợi như chưa có chuyện gì xảy ra, kéo ghế ngồi xuống.
Đứng sau cánh cửa bếp, Tiêu Trì nghe thấy tiếng nói truyền tới tai nghe, tầm mắt dừng trên người Kiều Mộ, anh hờ hững đáp: “Ra ngay đây!”
Tắt tai nghe, anh cởi bộ quần áo đầu bếp, vỗ vỗ vai bếp trưởng, rồi theo lối cửa sau dùng để mua đồ, rời đi thẳng một mạch.
Bên ngoài, một chiếc xe Ford màu đen đang đậu trong vạch đỗ xe tạm thời, những bông hoa gạo rụng đầy trên xe. Xem ra có vẻ nó đã dừng ở đây khá lâu.
Tiêu Trì lên xe, Quan Công phụ trách lái híp mắt hất cằm về phía nhà hàng, trên mặt lộ nụ cười ý vị sâu xa: “Cô nàng đã ôm ở quán rượu tối hôm trước hả? Thích người ta chứ gì?”
“Biến!” Tiêu Trì tháo tai nghe, cầm máy tính bảng để trước kính chắn gió lên: “Bọn Tam Nhi đã đi theo tín hiệu, hai tên kia sắp ra rồi, để mắt vào!”
Quan Công cười hê hê, chẳng giữ cho anh tí thể diện nào, “Không thích mà ông còn ấn người ta lên tường?”
Tiêu Trì liếc xéo gã một cái. Anh dựa vào lưng ghế, cà lơ phơ phất gác chân, rút một điếu thuốc đưa lên miệng châm.
Anh mở hé cửa sổ xe, khói thuốc trắng xanh trên miệng anh tản ra ngoài, hòa vào không khí theo gió bay xa. Bàn tay để trên đùi vô thức búng vài phát. Nhớ lại dáng vẻ vô cảm của Kiều Mộ, đôi con ngươi anh dần chìm xuống.
Kiều Mộ tán gẫu với Mạnh Trường Phong chừng 10 phút thì những món chính được bưng lên, nom rất ngon. Lúc cô cầm dao nĩa, bóng hình một người đàn ông mặc quần áo đầu bếp lóe qua trước mắt, tự dưng mất hết cả ngon.
“Có chuyện gì à?” Nhận thấy điều khác lạ trong ánh mắt của Kiều Mộ, Mạnh Trường Phong không khỏi quan tâm.
Sau khi cô đi rửa tay quay lại vẫn luôn mang dáng vẻ lơ đãng, cứ ngẩn người suốt.
Kiều Mộ siết chặt dao nĩa, bình thản lắc đầu: “2 năm nay ăn ngấy đồ ăn ở nước ngoài rồi cho nên không có khẩu vị.”
Bên cạnh cô rất ít Hoa kiều, vì vậy bình thường toàn ăn uống theo trào lưu, chưa từng một mình nấu một bữa món Trung cho đã thèm.
“Là lỗi của anh.” Vẻ mặt Mạnh Trường Phong thoáng ngại ngùng: “Thấy mọi người khen nhà hàng này được lắm, nghĩ chúng ta 2 năm chưa gặp, thế nào cũng phải ăn ngon một bữa!”
“Không sao ạ.” Kiều Mộ ngẩng đầu, khóe mắt hơi cong cong, coi miếng bít tết trong đĩa là cái tên lưu manh ban nãy, tức giận cắt xé.
Lặng yên dùng xong bữa, Mạnh Trường Phong phải vội về sửa soạn để chuẩn bị buổi tối lái xe về quê tế tổ. Kiều Mộ tiễn anh ta rồi uể oải chạy xe về nhà.
 
Đến cửa, đúng lúc đụng phải Hứa Thanh San vừa từ bên ngoài trở về, theo phản xạ cô nàng liền gọi Kiều Mộ lại.
“Vừa định gọi điện cho mày, đi với tao gặp một người đi.” Hứa Thành San cất di động, vác gương mặt trang điểm đẹp đẽ, ủ rũ lon ton chạy tới, “Đối phương ra giá rất cao, tạo e có gian trá.”
“Ông nội Hứa bảo sao? Yên tâm cho mày đi thật à?” Kiều Mộ nghiêng người mở cửa xe bên ghế lái phụ, “Ông không lo mày bị người ta vung đao lung tung chém chết hả?”
“Miệng quạ đen.” Hứa Thanh San lườm Kiều Mộ. Ngồi vào trong xe, cô nàng cúi đầu rút bao thuốc trong túi xách, châm một điếu hút.
Kiều Mộ hạ cửa sổ xuống, quay xe: “Đi đâu?”
Hứa Thanh San báo địa chỉ, yếu ớt ngả người trên ghế, lải nhải chuyện bồi thường quán rượu còn phải đưa ra tòa, may mà kinh doanh ‘sạch sẽ’, hơn nữa còn nghiêm chỉnh, bằng không đóng cửa rồi mở cửa cũng một phen chạy chọt giấy tờ, lại phải tốn khá khá.
Kiều Mộ nín thinh lắng nghe, không cho ý kiến. Lời của Hứa Thanh San, trước giờ cô đều chỉ tin một nửa, nửa kia thì cứ suy nghĩ theo hướng ngược lại, như vậy mới có thể đảm bảo bình an.
Quán rượu chẳng phải có mỗi Hứa Thanh San là chủ, hơn nữa cô nàng cũng không đứng tư cách pháp nhân. Nếu có vấn đề, cùng lắm cô nàng chỉ bị liên lụy thôi. Dựa vào sự tháo vát và kiên quyết của Hứa Thanh San, không có khả năng cô nàng để bản thân dính vào đâu.
Lảm nhảm xong, Hứa Thanh San dụi tắt điếu thuốc, tiện tay lấy chai nước, vặn nắp, ngửa đầu uống một hớp rồi nói: “Mày bảo có phải tao gặp năm hạn không, cũng chẳng phải năm tuổi, sao mà nhọ thế chứ?”
“Không phải mày có năng lực của Toy poodle* à?” Tạ Kiều Mộ thản nhiên.
(*Ngôn ngữ trên mạng, bởi vì giống chó này đụng phải thứ gì, thậm chí là không khí thôi nó cũng có thể giận dữ, nên bị dân mạng trêu chọc là một điển hình cho sự ngang ngược quá đỗi trong thời đại mới; táo bạo và có tính thách thức với mọi sự vật, sự việc.)
“Đấy gọi là bản tính trời sinh!” Hứa Thanh San bị sặc nước bọt, đóng nắp chai nước khoáng, mệt mỏi khép mi, “Người biết đoán mệnh không thể xem cho mình, kẻo sẽ gặp phải bất trắc.”
“Xem cho tao cũng chả thấy mày xem chuẩn bao giờ.”Nhìn đèn đỏ phía trước, Kiều Mộ chầm chậm dừng xe.
Ví thử ngày thường, chắc chắn Hứa Thanh San sẽ phản bác một hồi, từ kinh dịch cho tới thuật tướng số, lên lớp tử tế cho Kiều Mộ. Nhưng hôm nay thực sự chả còn hơi sức, cô nàng dứt khoát im thít.
Hứa Thanh San đã nghe ngóng được một số thông tin về người nhờ mình: ông xã gặp tai nạn xe cộ, trước mắt đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, muốn hỏi có thể qua khỏi thanh minh không?
Ngày mai là thanh minh rồi nhưng Hứa Thanh San vẫn chưa nghĩ xong có qua khỏi hay không.
Kỳ thực, loại chuyện này nên hỏi Kiều Mộ chứ không phải hỏi thầy bói là cô nàng.
Hai người không nói gì nữa cho tới khi đến nơi, Kiều Mộ đánh xe vào khu vực bãi đỗ trước cửa trước phòng trà, tắt máy quay sang Hứa Thanh San: “Quy tắc cũ à?”
“Quy tắc cũ.” Hứa Thanh San huơ huơ di động, cởi dây an toàn rồi đeo túi xách mở cửa xe, bước xuống.
Kiều Mộ nhún vai, nhàm chán nằm bò trên vô lăng, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Thời tiết trong lành, Trời cũng trở nên xanh hơn, hoàng hôn rọi xuống qua khe hở của những tòa nhà cao tầng, nhuộm hồng công viên chỗ không xa. Hoa gạo nở đỏ rực như lửa phản chiếu ánh tà dương, ken giữa màu xanh lá, ấy thế mà có vài phần tình thơ ý họa đến bất ngờ.
Đang ngắm say sưa thì di động bỏ trong túi xách phát ra tiếng ong kêu rì rì rì.
Mở túi xách lấy di động nhận cuộc gọi, Kiều Mộ nghiêng đầu liếc mắt nhìn phòng trà, nói lời xin lỗi: “Để mấy hôm nữa nhé, giờ đang đi công chuyện với bạn. Ngày mai phải đến nghĩa trang viếng mộ bố mẹ!”
Đối phương thoáng trầm lặng, cúp máy với vẻ hơi thất vọng.
Kiều Mộ quẳng di động, rầu rĩ nhắm mắt. Đây là người được một dì hay đến phòng khám đông y châm cứu giới thiệu, tán gẫu trên Wechat mấy lần, về sau cô ra nước ngoài thì không liên lạc nữa. Có lẽ ông nội đã kể chuyện cô về nhà, nên đối phương lại muốn gặp mặt.
Cô biết suy nghĩ của ông nội. Gả cô đi rồi, cho dù Kiều Huy không bằng lòng cũng phải tiếp nhận Nhân Tế Đường.
Ngồi thẳng dậy, đang nhéo nhéo hai đầu lông mày thì Hứa Thanh San vội vàng mở cửa xe ngồi vào, sắc mặt khó coi: “Đi mau!”
Đáy mắt Kiều Mộ dâng lên ánh cười nhàn nhạt, thong thả khởi động xe.
“Kiều Mộ, mày trông tao giống phường giang hồ lừa đảo không, giống không?” Hứa Thanh San cực kỳ tức giận, bật bật lửa mấy lần mà không châm được thuốc.
“Đúng rồi còn gì.” Kiều Mộ làm cô bạn nghẹn họng, “Không phải ai cũng như tao, bị mày rung lắc mười mấy năm vẫn tin tưởng sâu đậm, không hề hoài nghi đâu.”
“Dẹp…” Hứa Thanh San phun khói thuốc, hết cả bực, biếng nhác tựa vào lưng ghế, đôi mắt hoa đào quyến rũ đắc ý híp lại: “Nói chuyện nghiêm túc đây, hoa đào của mày chuyển động thật rồi, hơn nữa còn không ít nhé. Đáng tiếc toàn hoa thối.”
“Ờ”, Kiều Mộ nhếch môi, chẳng có hứng thú đối với chủ đề này.
Hôm sau, Kiều Mộ thức giấc khi Trời tang tảng sáng. Không khí mang theo hơi nước ẩm ướt, còn trong phòng hơi bí.
Cô đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu. Kiều Huy đang luyện công ở sân trước, ông nội hãy còn chưa dậy. Kiều Mộ khởi động tay chân, bình tĩnh tiến lên.
“Còn mấy ngày nghỉ nữa hả anh?”
“Tối nay phải đi rồi, ở đây giao cho em đấy!” Kiều Huy đột ngột ra tay với sức lực kinh người: “Lần sau bị người ta bắt nạt, thoát thân quan trọng hơn, đừng có ngẩn ra đấy.”
Kiều Mộ hoảng, chật vật né tránh, “Em không bị bắt nạt ở quán rượu mà, không cần thử em đâu.”
Kiều Huy không nói gì, những những đòn trên tay mỗi lúc một nhanh, dáng vẻ muốn buộc cô phải ‘tiếp chiêu’. Né được mấy chiêu, Kiều Mộ thực sự hết đường lui lui nên đành nghênh chiến. Luyện chừng nửa tiếng, tiếng ho của ông nội truyền tới, hai anh em đồng loạt thu tay chào hỏi.
Ông nội gật đầu, bảo Kiều Mộ đi chuẩn bị cơm sáng, đoạn mang vẻ mặt sầm sì, ông lệnh cho Kiều Huy tập luyện cùng mình.
Kiều Mộ hít một hơi thật sâu, trao cho Kiều Huy một ánh mắt an ủi. Cánh tay run run tê dại, cô quay người đi vào bếp.
Đệ tử ông nội đã thu nhận về quê tế tổ 2 ngày nay, phải qua lễ thanh minh mới trở lại. Dì lưu phụ trách nấu cơm, quét dọn cũng về nhà, chỉ có thể đến tay Kiều Mộ mà thôi.
Ăn xong thu dọn một lượt, Kiều Huy bỏ đồ đạc vào cốp sau, đánh xe khỏi gara, lên đường tới nghĩa trang.
Xe của nhà Hứa Thanh San vẫn đỗ ở ngoài ngõ, chẳng thấy gấp gáp tí nào, năm nào cũng như vậy. Ông nội Hứa bảo tế tố cũng phải xem giờ, giờ xấu không ra khỏi cửa, đến nay Kiều mộ vẫn nhớ.
Khu nghĩa trang Lâm Châu. Ba ông cháu xuất phát sớm lắm rồi thế mà lúc lên núi vẫn bị tắc đường.
Ông nội chê đợi trong xe không thoải mái, liền gọi Kiều Mộ xuống đi bộ với ông. Kiều Mộ đáp vâng, nhận lệnh xuống xe mở cốp sau, lấy hết nến hương tiền vàng ra, xách trên tay cùng ông chậm chậm lên núi.
Phỏng chừng đều đang vội, cả trăm chiếc xe ô tô đang kẹt cứng. Không xuống xe có khi đến lúc Trời tối cũng chẳng vào nổi nghĩa trang.
Đi về trước được một đoạn thì đằng sau chợt có giọng nói tỉnh bơ quen thuộc: “Ông nội Kiều.”
Kiều Mộ nghiến răng, không ngoảnh đầu.
Song, ông nội dừng bước, nhìn về phía Tiêu Trì đã đi tới gần trước mặt, giọng điệu không vui: “Ông tướng, tháng trước chết dí ở đâu hử? Cậu không đến châm cứu nữa, hôm nào bị người ta đưa đến đây cũng đừng oán ta.”
“Mấy hôm này cháu sẽ đến ạ!” Tiêu Trì nghiêng mắt nhìn sang Kiều Mộ, đầu lưỡi cuộn lại theo bản năng, nhẹ nhàng quét qua răng cửa hàm dưới, khẽ cười ra tiếng: “Đây là?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.