Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘KHÔNG NHẬN’
***
Kiều Mộ không rõ là chuyện gì, cô cầm lấy di động của Hoàng Viện, cúi đầu nhìn màn hình.
Trong bóng đêm tối om, ánh đèn đường bên ngoài rọi vào có hạn nên không thấy rõ được mặt người đến. Nhưng có thể nhìn ra kẻ này to khỏe hơn hai tên lần trước khá nhiều.
Liệt Phong không sủa một tiếng, nó nhào tới cắn chặt cánh tay kẻ nọ, đè y xuống đất. Xem thôi mà tim cũng nhảy vọt lên.
“Ông biết không?” Trả di động cho Hoàng Viện, Kiều Mộ chau mày hỏi: “Khoảng mấy giờ?”
Lúc đến nhà Tiêu Trì, dọc đường anh luôn chú ý, không phát hiện thấy có người bám theo.
“Hơn 2 giờ sáng, làm xong bài tập, em đi vệ sinh. Liệt Phong từ phòng ông đi ra chạy xuống lầu. Em theo sau nó đến cuối cầu thang, thấy có người lẻn vào, em bèn lấy di động quay lại.” Hoàng Viện thấp giọng, cơ thể khẽ run rẩy, “Hình như ông không biết.”
“Không sao, em đừng nghĩ nhiều! Yên tâm ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi đi!” Kiều Mộ xua xua tay, đứng dậy sang phòng thuốc xem camera.
Hình ảnh camera quay được toàn diện hơn đoạn clip trong di động của Hoàng Viện. Kẻ nọ cầm chìa khóa đi vào chứ không phải cậy cửa. Nếu chẳng phải Hoàng Viện gọi Liệt Phong lại thì e rằng tay y cũng sắp bị cắn đứt.
Chăm chú nhìn màn hình một lúc, Kiều Mộ nhớ ra hai tên trộm ranh trước đó có vẻ cũng mang theo chìa khóa tới. Cô thoáng mím môi, lấy điện thoại gọi cho Quan Công. Kể xong tình hình tối qua với gã, cô gọi một cuộc nữa cho cửa hàng bán khóa, bảo họ đưa khóa mật khẩu dùng vân tay đến.
Sau khi Quan Công qua, đem băng ghi hình đi, chẳng mấy chốc nhân viên của hàng khóa cũng tới. Kiều Mộ yêu cầu hai bộ, thay hết cả cửa lớn và cửa ngách.
Ông nội không nói gì, sắc mặt vẫn như thường.
Đổi khóa xong xuôi, bệnh nhân lục tục đến phòng khám. Ông nội dẫn theo Liệt Phong, hệt dạy một đứa trẻ, vừa chỉ cho nó kim trong tay là kim gì, vừa châm cứu cho bệnh nhân.
Kiều Mộ buồn cười lại xót xa.
Kiều Huy và Nhiếp Lan không có ý định sinh con trong 2 năm tới, ông nội muốn bế chắt, chẳng biết phải đợi đến khi nào.
Còn như cô… sinh một bé, tự mình nuôi cũng đơn giản thôi.
Nghĩ vậy, Kiều Mộ không khỏi nhíu mày, âm thầm lên kế hoạch.
Chắc bởi thời gian đóng cửa quá lâu, bệnh nhân hôm nay đông cực kỳ. Quá giờ cơm trưa vẫn còn mấy người chưa châm cứu xong.
Kiều Mộ thay ông nội, để ông dắt Liệt Phong đi ăn cơm.
“Gần nửa tiếng nữa thôi, ông cháu mình cùng ăn!” Ông dừng tay, ngồi sang bên, bưng tách trà lên uống, đoạn lấy mấy viên thức ăn của cún trong túi áo ra, đùa Liệt Phong.
Kiều Mộ buồn cười, khẽ lắc đầu, càng lúc càng cảm thấy ông giống trẻ con. Thực tế, hồi cô và Kiều Huy còn nhỏ, chẳng đứa nào hoạt bát như vậy.
Chiều, công ti chuyên cung cấp thiết bị cho người tàn tật cử nhân viên tới, rải một lối đi ‘bằng phẳng’ trong viện. Ông nội Hứa vui không thể tả, vừa nhìn vừa trêu Liệt Phong, còn không quên ‘đấu võ mồm’ với ông nội Kiều.
Kiều Mộ vẫn châm cứu cho bệnh nhân trong phòng trị liệu. Làm hết bài tập, Hoàng Viện lanh lợi qua giúp cô.
Bình yên và bận rộn đến thứ Tư, sáng sớm Tiêu Trì gửi tin nhắn, bảo rằng buổi tối anh rảnh, tới lúc đó sẽ gọi điện thoại cho cô.
Kiều Mộ nhắn lại một tin. Giờ nghỉ trưa, cô kéo Hứa Thanh San đến điểm giao dịch của nhà mạng di động, làm một thẻ sim mới bằng chứng minh thư của cô nàng, lắp vào điện thoại cũ.
Trước đây không để Tiêu Trì gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho mình là lo lắng lúc đi gặp Trương Lương Nghiệp sẽ phát sinh chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát.
Thực tế chứng minh, điều cô lo lắng không hề thừa.
Đổi sim xong, Kiều Mộ gửi một tin nhắn cho Tiêu Trì, sau đó cùng Hứa Thanh San đi ăn trưa rồi về bệnh viện trực ban tiếp.
Khoa cấp cứu khác với khoa châm cứu bên kia, ở đây phải có người trực mọi lúc.
Mấy ngày nay, hôm nào đài khí tượng cũng phát cảnh báo nhiệt độ tăng cao, lên mức màu cam. Bởi lẽ đó, rất nhiều bệnh nhân cảm nắng được đưa đến cấp cứu. Tất bật tới khi Trời tối, tan làm về nhà, ông nội đã dẫn Liệt Phong ra ngoài, trong nhà chẳng có ai.
Kiều Mộ cho thức ăn còn lại vào lò vi sóng, mở TV bật kênh ‘đời sống Lâm Châu’, bưng bát đến phòng khách vừa ăn vừa xem.
TV vẫn tiếp tục đưa tin về vụ án xưởng dược dưới trướng Sang Thiên, mối quan tâm trước mắt phần lớn là nên làm thế nào với những công nhân của nhà máy dược phẩm.
Xem đến đoạn người dẫn chương trình nói hi vọng mau chóng thu xếp ổn thỏa cho công nhân, Kiều Mộ cau mày.
Buổi chiều, xe cứu thương đến khu sinh hoạt của công nhân nhà máy dược Sang Thiên, tiếp nhận một người nhà công nhân tự sát. Nguyên nhân tự sát là trượt Đại học, nhưng coi tin tức lại trở thành: hoang mang lo cha mình sẽ không thể tiếp tục cuộc sống, lấy đâu ra chi phí học Đại học.
Lẳng lặng ăn xong bữa cơm, dọn dẹp sạch sẽ, Tiêu Trì vẫn chưa chưa thấy tăm hơi. Kiều Mộ không yên tâm lắm, ngẫm một tẹo, cô gạt bỏ ý định gọi điện thoại cho anh.
Tuy đã tóm được không ít đối tượng, nhưng cấp dưới của Trương Lương Nghiệp vẫn bằng lòng bán mạng cho lão, cứ cẩn tắc vô ưu.
Xem hết một chương trình gameshow, ông nội dắt Liệt Phong về. Thắng mạt chược nên ông rất vui vẻ, bước tới pha trà.
Kiều Mộ đun nước. Nom Liệt Phong ngoan ngoãn nằm bò cạnh chân ông, cô càng lo lắng cho Tiêu Trì.
“Mặt mày ủ ê cái gì? Ông thà nhìn bộ dạng hàng ngày của cháu còn hơn.” Ông nội bật bếp từ rửa dụng cụ pha trà, nheo mắt nhìn cô. “Ban ngày, Tần Bân gọi điện thoại tới bảo mai phải đến phối hợp điều tra vụ án Sang Thiên.”
“Anh ta đến là chuyện của anh ta, liên quan gì với cháu.” Kiều Mộ lấy cái kẹp gắp chén trà ra, để sang một bên. Cô nghiêng đầu liếc Liệt Phong, chuyển chủ đề: “Hôm nay cháu đã đăng thông tin tuyển dụng trên trang ‘nhân tài Lâm Châu’. Ông muốn nhận học việc nam hay nữ ạ?”
“Không nhận nữa, đợi thời gian thử việc của cháu kết thúc thì về trông Nhân Tế Đường. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Ông nội ngả người vào lưng ghế, nói với giọng buồn bực: “Thằng nhãi Tần Bân này thiếu trách nhiệm lắm. May cháu không thích nó, bằng không cháu có hận chết ông, ông cũng không cho hai đứa bên nhau.”
“Ông đã sớm biết quả bóng là do anh ta ném ạ?” Kiều Mộ ngạc nhiên.
Ông biết hết cả, xong rồi còn nhận trà ngon, rượu ngon người ta đưa biếu hàng năm.
“Cái này phải học hỏi. Có một số nhược điểm, dùng đúng lúc sẽ là vũ khí sắc bén, dùng lung tung hại người hại mình đấy.” Ông nội hừm một tiếng, không nói gì thêm.
Thấy nước sôi, Kiều Mộ rửa kĩ tách trà, xách ấm trà lên, tráng qua lá trà rồi rót ngập nước vào.
Uống hết một ấm trà, ông nội dẫn Liệt Phong lên lầu, Kiều Mộ dọn dẹp ấm chén sạch sẽ. Cuối cùng, di động cũng báo có tin nhắn.
Tiêu Trì đang ở ngoài, vì chìa khóa ông nội đưa không mở được cửa.
Kiều Mộ tắt đèn, ra mở cửa cho anh, tiện thể ghi dấu vân tay của anh vào khóa vân tay, và cho anh biết mật khẩu để mở cửa.
Tiêu Trì nhớ kĩ mật khẩu. Anh đóng cửa, duỗi tay kéo cô vào vòng ôm: “Bọn anh giấu Trương Dương đi rồi. Giờ, Trương Lương Nghiệp với Quách Bằng Hải đều đang cử người tìm cậu ấy.”
“Cậu ấy tự nguyện đi cùng cách anh hay phải dùng thủ đoạn. Coi chừng bị trả đũa!” Kiều Mộ đưa tay chống lên ngực anh, cô nhíu mày: “Tố chất tâm lý của Trương Lương Nghiệp rắn lắm. Với mức độ trung thành của lão, chỉ cần Quách Bằng Hải không nghi ngờ, thì xếp đặt của các anh là vô dụng.”
“Quan Công dẫn chúng tham gia cuộc thi nhiếp ảnh tự động. Tự nguyện đi.” Tiêu Trì giải thích một câu, cực kỳ đồng ý với suy nghĩ của cô.
Họ không chỉ giấu Trương Dương đi mà còn có cả con gái của Quách Bằng Hải.
Có thể khiến hai kẻ này nghi ngờ lẫn nhau hay không nằm ở lần hành động này.
“Thời kỳ đầu thành lập Sang Thiên, hai người bọn chúng một sáng một tối chống đỡ cho nhau. Con cái mất tích cùng lúc, là thử nghiệm cũng là chất xúc tác. Kẻ nào ích kỉ hơn, kẻ đó thua.” Kiều Mộ giơ ngón trỏ gãi gãi lồng ngực anh, hơi nhướng mày: “Anh lén chuồn ra hả?”
“Tối nay đến phiên anh nghỉ. Mai phải đi công tác một thời gian, vừa phát hiện một đầu mối rất quan trọng.” Tiêu Trì cong khóe môi, khom người bế cô, tắt đèn nhẹ bước lên lầu.
Ông nội hãy còn thức, vẫn nghe được tiếng hát tuồng trên radio ở trong phòng.
Tiêu Trì chẳng khác gì kẻ trộm, rón rén đi về phía phòng cô. Kiều Mộ ôm cổ anh, ra sức cắn môi đề phòng mình cười thành tiếng.
Giả vờ như thật ấy.
Ông nội cũng đã đưa cả chìa khóa nhà cho anh, điều này còn chưa nói rõ vấn đề sao?
Vào phòng rồi thì phòng ông nội bỗng nhiên bật đèn, Liệt Phong lao tới cào cào cánh cửa, phát ra những tiếng ‘kin kít’.
Kiều Mộ nhịn cười, đi mở cửa cho nó vào.
Vừa vào phòng, Liệt Phong liền nhào lên người Tiêu Trì, cái đuôi lớn hệt lắp động cơ, không ngừng ve vẩy.
“Em đi tắm!” Kiều Mộ cầm đồ ngủ, mỉm cười bước ra ngoài.
Tiêu Trì ôm Liệt Phong mà quẫn vô cùng. Nó chạy tới thế này, chắc chắn ông nội đã biết anh đến. Nhân khi Kiều Mộ tắm rửa, anh đứng dậy, mang theo tâm tình phức tạp dẫn Liệt Phong sang chào ông.
Ông nội nằm trên ghế bập bênh, lim dim mắt, rung đùi gật gù ngâm nga theo radio.
Tiêu Trì nề nếp ngồi xuống, lại có phần bồn chồn: “Ông ơi…”
“Đến rồi hả?” Ông nội mở mắt liếc anh một cái, lại lim dim như cũ, cố ý bảo: “Nhân Tế Đường không kén rể nhá!”
“Cháu biết.” Trán Tiêu Trì toát mồ hôi hột, anh xoa đầu Nhạc Phong: “Cháu cưới cô ấy ạ.”
Mặt ông nội lộ vẻ tươi cười, ông mở bừng mắt, chậm rãi ngồi dậy: “Chuyện này nói với ông cũng vô dụng, cậu phải hỏi Kiều Mộ ấy.”
Tiêu Trì thở phào nhẹ nhõm, vô thức ngó về phía đối diện.
Hẳn là cô ấy… sẽ đồng ý nhỉ?
Nói chuyện với ông nội một lúc, thấy ông đã mệt, anh lo cho ông đi nằm rồi dẫn Liệt Phong rời khỏi phòng ông.
Kiều Mộ gội đầu, đang khom người trước bàn trang điểm sấy tóc. Cô mặc bộ đồ ngủ kiểu dáng thể thao màu trắng, hai chân thon dài, trắng nõn.
Tiêu Trì đi tới, cầm lấy máy sấy trên tay cô, bảo cô ngồi xuống: “Ông nội biết anh đến rồi!”
Kiều Mộ chỉ ‘vâng’ một tiếng. Không biết mới là lạ ấy! Suy cho cùng Liệt Phong đã được huấn luyện như thể thành tinh, ngửi thấy mùi trên người anh sẽ nhảy tới ngay.
“Ông bảo, Nhân Tế Đường không kén rể.” Tiêu Trì khẽ bật cười: “Không bán được rồi, hay em thu nhận anh nhá?”
“Không nhận!” Kiều Mộ dịu dàng nhìn anh qua gương soi.
Tiêu Tri nhướng mí mắt, quyến luyến ánh nhìn của cô trong tấm gương, nụ cười trên môi anh dần lan rộng: “Không nhận cũng phải nhận! Mạng là của em, người cũng là của em, gì cũng là của em tất.”
“Vô lại!” Kiều Mộ không nén nổi, khẽ nhoẻn cười.
“Chỉ (ỷ) lại mỗi em thôi!” Tiêu Trì cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Kiều Mộ, lại tỉ mẩn sấy tóc cho cô.
Sấy xong, anh đi tắm. Lúc anh mặc cái áo phông trở ra, phòng ông nội đã tắt đèn, Liệt Phong thảnh thơi nằm bò trên sàn ngủ ngon lành, gió điều hòa mát rượi.
Tiêu Trì đóng cửa, phát mệnh lệnh bảo nó ra ngoài đợi.
Kiều Mộ đặt bệnh án xuống, ngoảnh đầu buồn cười nhìn bộ dạng Liệt Phong miễn cưỡng bò dậy khỏi sàn, cụp đuôi đi ra.
Ra khỏi cửa, nó ngóng vào phòng, cái mặt nom đáng thương làm sao.
“Để nó trong phòng cũng được mà!” Kiều Mộ gác khuỷu tay lên lưng ghế, nhoài người qua, gối cằm trên cánh tay, cô chớp chớp mắt nhìn anh: “Ngoài ấy nóng lắm!”
“Không được!” Tiêu Trì đóng cửa, tiện tay tắt đèn, giọng điệu rõ ràng không vui: “Trừ anh ra, không ai được nhìn hết!”
Kiều Mộ không nín nổi cười, cô ngồi thẳng dậy, thêm cái kẹp sách vào quyển bệnh án, vặn nhỏ đèn ngủ.
Tiêu Trì cởi áo phông, lục quần dài. Cùng lúc di động có cuộc gọi, anh cau mày nghe máy: “Làm sao?”