Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘ĐẸP KHÔNG?’
***
Điều hòa để ở nhiệt độ thấp, gió mát thổi qua, dáng vẻ nghiêm túc khi anh nói chuyện như pha thêm một tầng khí lạnh.
Kiều Mộ dừng động tác trên tay, cô từ từ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Đôi con ngươi đen sẫm hệt phủ một lớp sương mù, không thấy rõ được cảm xúc của anh. Hồi lâu, cô hờ hững mở miệng: “Muốn em cho anh mọc cả đống sừng không?”
Tiêu Trì mất một giây kinh ngạc, giây tiếp theo anh nở nụ cười: “Cái đó đương nhiên là tốt rồi!”
Khóe môi Kiều Mộ giần giật, cô túm băng gạc trên chân anh, thình lình xé toạc một phát thật mạnh!
“Shhhh…” Tiêu Trì hít một hơi, vừa tức vừa buồn cười: “Lại dùng việc công báo thù riêng.”
Lông chân quá rậm, băng gạc quấn nhiều vòng, cô giật mạnh ra thế này chẳng khác gì nhổ cả lông chân, đau chết đi được!
Kiều Mộ bực bội chẹn họng anh: “Đáng đời!”
Tiêu Trì nheo mắt, chậm rãi ngồi lên. Cúi xuống nhìn đỉnh đầu cô, anh khẽ cười: “Vô lương tâm…”
“Anh có chắc. Không phục thì nín! Vết thương chảy máu rồi đây này!” Kiều Mộ lạnh giọng, thấp đầu tỉ mỉ làm sạch vết thương cho anh.
Lòng bàn tay thô ráp của Tiêu Trì rơi trên má Kiều Mộ. Bụng ngón vuốt ve khuôn mặt cô, anh không nhịn nổi cười: “Trước lúc ăn cơm, em bảo anh là người đàn ông của em! Chuyện này phải giữ lời nhé! Anh lấy thân báo đáp thật đấy!”
Tim Kiều Mộ đập rộn, khẽ nhấp môi. Gạt tay anh ra, cô đứng lên, nhào tới, áp anh vào sô pha. Ánh mắt ngẫm ngợi: “Sao em nghe ra mùi tủi thân thế?”
“Không tủi thân! Em chạm vào, vui sướng không để đâu cho hết ấy chứ!” Nắm tay lấy cô, tay Tiêu Trì tăng thêm lực, nhấn lên vị trí trái tim mình, nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ, vẻ đứng đắn đã biến sạch khỏi gương mặt: “Cảm giác chạm vào tốt nhỉ!”
“Thối còn không biết xấu hổ!” Kiều Mộ cúi xuống bất ngờ thơm “chụt” vào môi anh: “Còn mệt không anh?”
“Hơi hơi!” Tiêu Trì ôm lấy Kiều Mộ, thò tay vào trong áo sơ mi của cô: “Mấy ngày không chợp mắt, thấy em mới có thêm tinh thần!”
“Anh nằm đi!” Kiều Mộ nhấc người ra. Ngồi lại chiếc ghế nhỏ, cô tiếp tục rửa vết thương cho anh.
“Nghe em!” Tiêu Trì kéo gối dựa tới, thở hổn hển, “Trước khi đi, ông đã dạy anh mấy đòn bảo vệ tính mạng.”
Kiều Mộ ngước mặt thoáng nhìn anh. Cô không tiếp lời. Ông nội thật lòng coi anh là cháu rể, đưa cho anh chìa khóa nhà lúc nào mà cô cũng chẳng hay, chưa biết chừng hai hôm nữa đưa nốt cả hộ khẩu mất thôi.
“Tên này có súng. Trước kia, hắn cầm đầu đội xiết nợ của Quách Bằng Hải, về sau tách ra làm riêng. Đấm đá cũng chẳng phải diện vừa. Bọn anh đuổi theo lên núi, bị thương 6, 7 người mới bắt được hắn. Sở cảnh sát địa phương có một anh em bị chém đứt gân tay, suýt rơi xuống núi.” Tiêu Trì cầm bao thuốc lá trên bàn trà, gõ gõ vào lòng bàn tay, rút một điếu đưa vào ngậm trong miệng, không châm.
Kiều Mộ “vâng” một tiếng. Cô dốc thuốc bột dành cho vết thương bị dao chém ra nắp lọ, chấm bông tăm, cẩn thận bôi lên miệng vết thương, “Thuốc này phải thay hàng ngày! Bọn Tam Nhi cũng bị thương phải không anh? Về anh mang cho họ một ít nhé!”
“Anh biết rồi!” Tiêu Trì thấp đầu xem cô lưu loát băng bó vết thương. Anh nhịn đau không kêu ra miệng.
Vừa vặn cô ngẩng lên. Nom bộ dạng của anh, Kiều Mộ bực bội lại xen lẫn buồn cười: “Đau mà anh không biết kêu hả?”
“Chẳng phải em bảo anh nín à. Hơn nữa anh kêu, em cũng chả xót!” Tiêu Trì lại cười, anh vòng tay sau gáy cô, khẽ nhéo: “Em đi tắm đi! Anh vào bật điều hòa phòng ngủ!”
Kiều Mộ nhướng mày. Cô thu dọn gọn gàng hộp cấp cứu, lấy quần áo ngủ trong túi xách, đứng lên đi tắm.
Tiêu Trì nối gót. Trước cửa phòng tắm, anh hôn cô một cái, rồi rẽ sang phòng ngủ. Đóng cửa, trông thấy hộp Durex siêu mỏng trên bồn rửa tay, Kiều Mộ lại toát mồ hôi lạnh. Là chiếc hộp lần trước anh mang đến Nhân Tế Đường, vỏ ngoài hơi móp, rất dễ nhận ra.
Chung quy, đã có chứng cứ xác thực nên anh mới ‘thẩm vấn’ cô.
Tắm xong, Kiều Mộ mặc đồ ngủ đi ra. Có lẽ Tiêu Trì đã buồn ngủ quá, anh dựa vào đầu giường ngáy ngon lành, khăn tắm vứt trên tủ đầu giường, di động chỉnh chế độ yên lặng. Đúng lúc có điện thoại. Kiều Mộ ngồi xuống, cúi đầu ngó màn hình, thấy là Ngân Kiều, cô khẽ mím môi, gọi anh dậy.
Tiêu Trì lơ mơ đáp lời, cầm lấy di động cô đưa, anh vuốt phím nghe, tiện thể mở loa ngoài: “Nói!”
“Em mang thuốc với băng gạc từ bệnh viện về, đang ở cửa nhà anh đây! Anh mở cửa, em giúp anh thay thuốc!” Giọng nói đầy quan tâm của Ngân Kiều truyền tới: “Tam Nhi bảo lưỡi dao mà chém sâu một phân nữa thôi thì anh không trở lại được nữa rồi.”
Kiều Mộ híp mắt, nhàn nhã nhìn anh.
Tiêu Trì lúng túng ho khan hai tiếng, đáp: “Nghe cậu ta nói linh linh cái gì, tôi không sao hết. Dẫu có sao, chị dâu cô cũng khắc lo cho tôi!”
“Anh Trì…” Ngân Kiều sững lại, lời nói trở nên gay gắt: “Chị ta hoàn toàn không thật lòng với anh!”
Giọng điệu cực kỳ khó chịu khi Tiêu Trì không chịu tiếp thu, xuyên qua màn hình di động tràn ra ngoài, chua loét cả phòng.
Tiêu Trì cau mày, liếc thấy Kiều Mộ đang cười, anh sầm mặt: “Cô chớ nhúng mũi vào chuyện riêng của tôi! Dù cô ấy có mười tám gã bạn trai, miễn chưa kết hôn với ai thì tôi vẫn luôn tin cô ấy.”
“Anh Trì!” Ngân Kiều nổi điên: “Em thừa nhận mình không bằng cô ta, nhưng em sẽ không trơ mắt nhìn cô ta đùa giỡn với tình cảm của anh đâu!”
“Tôi lặp lại một lần nữa. Tôi tin cô ấy!” Tiêu Trì cáu tiết, cúp máy luôn. Anh ngồi thẳng lên, thở gấp: “Ai tập cho cô ta quen cái thói này không biết!”
Nhịn cười, Kiều Mộ duỗi tay, bụng ngón trỏ dừng trên ngực anh, chọc mạnh một cái: “Cô ấy bảo em đùa giỡn anh kìa!”
“Anh vui là được.” Tiêu Trì cất đi lửa giận, tóm lấy tay Kiều Mộ, kéo cô qua, phủ kín môi cô.
Đang hôn đến không thể tách rời, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Vừa nghe đã cảm nhận được cơn giận không hề nhỏ.
Kiều Mộ đẩy Tiêu Trì, nằm nhoài trên ngực anh, cất giọng mát mẻ, trêu chọc: “Anh hay em đi mở cửa?”
“Không ai đi hết!” Tiêu Trì véo hông cô. Lấy di động quẳng trên tủ đầu giường, anh lật dãy số của Ngân Kiều, gọi cho cô ta. Điện thoại vừa kết nối, anh liền nói: “Tôi với chị dâu cô muốn nghỉ ngơi, cô có thể đừng quấy rối không hả!”
Bên tai yên lặng hẳn, kèm theo đó là tiếng “tút, tút”, cuộc gọi bị ngắt.
Tiêu Trì quẳng di động, vặn nhỏ đèn bàn, ôm lấy Kiều Mộ. Yết hầu anh không ngừng trượt trượt, “Mai anh chuyển đến Nhân Tế Đường ở nhé?”
“Lấy di thư của anh đọc cho em nghe một lượt đã!” Kiều Mộ dịch người xuống, cố gắng không chạm vào chân đau của Tiêu Trì. Họ vào núi bắt tội phạm, lúc bị chém vào động mạch chủ, đúng là không cầm máu kịp thì có khả năng anh sẽ không trở về.
Nhớ tới giọng nói nhẹ tênh “không sao, chỉ khâu có ba mũi”, trong lòng Kiều Mộ vô cùng khó chịu, bức bối kinh khủng.
Tiêu Trì rũ mi, anh nhìn rõ vẻ kiên trì trong đáy mắt cô. Lặng một chốc, anh ôm cô, dịch người lên, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy di thư ra, khàn giọng bắt đầu đọc.
Cả đời làm hình cảnh của ông già nhà anh, đã viết cho mẹ anh hàng chục di thư. Lúc còn chưa hiểu chuyện, anh cảm thấy ông bày vẽ quá, có lời gì không giáp mặt nói với nhau được chứ.
Về sau, ông bị thương hết lần này tới lần khác, lần nào cũng mười ngày nửa tháng chẳng thấy bóng dáng. Khi nhớ ông, Tiêu Trì lần lượt đọc những bức di thư ấy, đọc tới đoạn ông sắp xếp ổn thỏa chuyện hậu sự của bản thân, anh chợt hiểu ra nỗi khó xử của ông.
Đến lượt mình, cái cảm giác có lời nhưng không thể nói ra càng nghẹn đến phát sợ.
Anh một thân một mình, đi thì đi thôi, sẽ có người lo liệu cho anh. Điều anh không thể buông xuống được nhất chính là Kiều Mộ. Dẫu đi rồi, anh cũng muốn cô sống thật tốt, tìm một người có thể bên cô đến khi bạc đầu, cùng cô già đi.
“Sau này đừng viết nữa!” Nghe anh đọc được một đoạn, Kiều Mộ lấy lá thư, gấp lại để trên tủ đầu giường, chặn di động lên. “Em không thích đọc, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đổi người.”
“Thế thì không đổi nữa!” Tiêu Trì khẽ cười, lòng bàn tay áp trên eo cô trượt xuống. Không gặp phải ngăn cản, cổ họng anh nháy mắt xiết chặt, “Kỳ an toàn thật à?”
Anh đã tìm thấy thứ cô giấu trong ngăn kéo phòng cô, còn mạnh miệng chối sao.
“Chưa hết, vẫn…”Má Kiều Mộ nóng ran, vừa ngượng vừa tức, cô cúi đầu phủ kín môi anh.
Ngày mới.
Khi Kiều Mộ thức giấc, Tiêu Trì đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Đánh răng rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo, ngồi vào bàn, cô híp mắt hít hà, vểnh khóe môi: “Sáng sớm, anh mua tào phớ ở đâu vậy?”
“Trong ngõ đối diện, quầy cháo của lão Tam. Biết hầu hết người trong cục bọn anh toàn cú đêm, nên cứ đúng 5 giờ sáng hàng ngày thì mở cửa. Lâu năm phết rồi đấy!” Tiêu Trì đẩy cốc sữa về phía Kiều Mộ và hỏi cô về tình hình của Dương Thiên Lộc.
Từ núi xuống, nghe Ngân Kiều nói nhờ sự hỗ trợ của cô mới tìm được chứng cứ Dương Thiên Lộc cung cấp, anh cảm thấy bình thường hơn là bất ngờ.
Kiều Mộ học khoa học tự nhiên, tính cách lạnh lùng, cô quan sát mọi thứ rất kỹ, hơn nữa còn cực kỳ nhạy cảm.
“Lúc làm phẫu thuật xử lý vết thương cho anh ta, anh ta có tỉnh lại, chắc hẳn đã nhận ra em. Sau đó, em đến phòng chăm sóc đặc biệt thăm anh ta, anh ta bảo em thông báo để anh bắt người.” Kiều Mộ múc một thìa tào phớ đưa vào mồm: “Em nghĩ chuyện này có liên quan đến vụ bắt giữ con tin trước cửa Le Perie, bèn báo cho Ngân Kiều.”
Tào phớ vẫn ấm, đường đỏ có vị ngọt không ngấy, vào miệng liền tan ngay.
Đã rất lâu cô không ăn món này.
Được mấy thìa, cô liếm môi đầy thỏa mãn. Ngẩng đầu đụng phải ánh nhìn lưu luyến của anh, tim Kiều Mộ nhảy nhót. Cô nói tiếp: “Anh ta mượn cớ tìm mộ cho cụ bà để lừa Hứa Thanh San, chắc chắn cũng đã lợi dụng cụ bà làm ối vụ khác.”
“Hứa Thanh San không phải là người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng bị lừa. Chẳng qua, hắn quả thực thích mang cụ bà đã mất nhà mình ra để lừa bịp lắm!” Tiêu Trì nhếch mày, lùa hai, ba miếng đã xơi hết bát của mình. Anh cầm đũa bắt đầu ăn mì xào, “Không chỉ lừa tiền mà còn lừa tình. Nạn nhân trong tay hắn khá nhiều, nhưng người bị hại không báo cảnh sát, bọn anh cũng chẳng thể xử lí hắn.”
Nhớ tới chuyện Hứa Thanh San tí nữa thì bị đánh, Kiều Mộ nhíu mày: “Không một ai báo cảnh sát?”
“Không luôn!” Tiêu Trì cười khổ, “Hễ có một người báo cảnh sát thì chưa biết chừng hắn còn sống được thêm mấy năm. Nước mình vẫn phản đối các hoạt động mê tín dị đoan. Báo cảnh sát thật, đôi bên đều lôi thôi. Đối phương lại là phái nữ, chỉ cần khẽ dọa, da mặt mỏng liền im tịt, nhịn cho xong.”
Kiều Mộ cạn lời.
Ăn xong, Tiêu Trì dặn cô nhớ uống sữa. Anh đứng dậy vào bếp bưng dĩa dưa ngọt đã cắt tử tế ra, đặt cạnh tay cô, “Tối đợi anh đến đón em!”
Kiều Mộ đáp “vâng”. Nếm thử một miếng dưa ngọt, cô chớp chớp mắt, dịch cái đĩa tới trước mặt.
Tiêu Trì không nhịn nổi cười, anh kéo ghế ngồi xuống bên cô, nhìn cô ăn hết đĩa dưa.
“Đẹp không?” Bị anh nhìn chăm chú đến nỗi mất tự nhiên, cô hỏi.
“Đẹp cực!” Tiêu Trì rướn người qua, bất ngờ môi áp môi.
Sau nụ hôn, Kiều Mộ thay thuốc cho Tiêu Trì rồi cùng nhau xuống lầu.
Đến gần bệnh viện, thấy tiệm rửa xe đã mở cửa, tiện đường, cô đem xe Hứa Thanh San qua đó rửa, rồi cuốc bộ tới bệnh viện làm việc.
9 giờ hơn, Trương Dương bỗng nhiên gọi điện thoại cho Kiều Mộ, vừa bắt máy đã nghe cậu ấy nói: “Chị Kiều ơi, không thấy Hoàng Viện đâu nữa! Chị mau về đi ạ!”