9527

Chương 52



Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘ANH KHÔNG SỢ LỖ VỐN À?’
***
Ngân Kiều choáng với thái độ hùng hổ của Tần Bân. Sau khi sực tỉnh, cô ta không kiềm chế nổi cơn tức, nheo mắt nhìn chòng chọc Kiều Mộ, lạnh lùng xen ngang: “Ban nãy nghe tổng giám đốc Tần nói, đã chuẩn bị đám cưới, cô dâu không phải là bác sĩ Kiều đấy chứ?”
Kiều Mộ quay sang đón nhận ánh nhìn của Ngân Kiều, đôi mắt đen láy không mảy may xao động, chỉ khẽ nhấp môi, chẳng tiếp lời.
Cô sẽ không mất tỉnh táo thế đâu. Để có thể “tình cờ” gặp được mình và Tần Bân ở đây, Quách Bằng Hải ắt đã làm rất nhiều việc trước đó. Đương nhiên, công việc của tổ trọng án bọn họ cũng rất nhiều, bằng không sẽ chẳng chọn cách tiếp xúc trực diện.
Hiện tại, tuy Quách Bằng Hải đi rồi, nhưng không ai dám đảm bảo gã ta có để người lại, âm thầm quan sát hay không.
Sang Thiên sừng sững bao nhiêu năm, nay toàn bộ tầng lớp cấp cao của tập đoàn, kẻ chết thì đã chết, bị bắt thì đã bị bắt, riêng gã ta vẫn ung dung tự tại, có thể thấy được thủ đoạn của người này vô cùng tài giỏi. Cẩn thận bình tĩnh mới là thượng sách.
Nghĩ thế, Kiều Mộ kéo tay áo Tần Bân, cố tình dịu giọng: “Ông đang đợi ở nhà đấy! Em hiểu anh có lòng muốn tốt cho cô ấy, nhưng người ta là vợ chồng mà!”
Tần Bân nghe ra ẩn ý sâu xa trong lời Kiều Mộ, lồng ngực anh ta nghẹn lại, nhưng thái độ vẫn cứng rắn: “Chỉ nói hai câu thôi, hai em đợi ở đây đi!”
Ánh mắt Tiêu Trì dừng trên mặt Kiều Mộ một giây, rồi anh thoáng mím môi, bước thẳng xuống bậc thềm.
Đã có người đe dọa sự an toàn của cô và ông nội, nếu không bất ngờ thì kẻ này chắc là Quách Bằng Hải.
Đình nghỉ chân của Phẩm Thúy Trai được bài trí vô cùng yên tĩnh, những cây gạo cao ngất, những dãy bồn hoa san sát, hương thầm tỏa lan.
Đi xa hơn chút, nghe thấy tiếng bước chân của Tần Bân tới gần, Tiêu Trì tức tốc cất vẻ khó chịu, thong dong quay người: “Tổng giám đốc Tần muốn nói gì với tôi?”
Tần Bân nghiến răng, lửa giận trong lồng ngực cuồn cuồn phun trào. Anh ta áp sát, vẻ thù địch bao trùm trên mặt: “Tôi không quan tâm anh tiếp cận Kiều Mộ với mục đích gì. Nếu còn xảy ra chuyện như trưa này lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nể nang đâu!”
“Trưa nay đã có chuyện gì?” Tiêu Trì sửng sốt hỏi ngược lại, khóe miệng nhếch lên độ cong nhàn nhạt như cười như không, “Anh là bạn trai cô ấy chứ không phải tôi!”
Tân Bân nghẹn họng, túm lấy cổ áo của Tiêu Trì, trợn mắt: “Anh có ý gì?”
Tiêu Trì nhìn xuống cánh tay của Tần Bân trong giây lát, đoạn bình thản ngẩng đầu: “Tôi nói, anh là bạn trai cô ấy! Điều này có gì không đúng sao?”
Nhất định Kiều Mộ không mong tuồng kịch tối nay đã sắp hoàn thành lại bị hỏng. Giọng điệu này, anh nhịn.
Tần Bân hậm hực buông ra, khuôn mặt lạnh tanh, phất tay áo bỏ đi.
Trước cửa tiền sảnh, Ngân Kiều nom rõ cảnh tượng ấy. Cô ta giận dữ cảnh cáo Kiều Mộ: “Bác sĩ Kiều, cô muốn chơi cũng được nhưng đừng nhắm vào anh ấy! Bằng không chớ trách tôi không biết điều!”
“Cảm ơn đã nhắc nhở!” Kiều Mộ dửng dưng nhướng mày, tầm mắt liếc khuôn mặt Tần Bân một cái, xuyên qua ánh sáng mờ tỏ, lặng lẽ nhìn vào mắt Tiêu Trì. Đôi con ngươi hiện ra một nét cười chẳng dễ phát hiện. Thấy vậy, Ngân Kiều điên tiết đến suýt nghiến vỡ cả răng. Cô ta sải bước xuống bậc thềm, đi lấy xe.
Kiều Mộ khẽ cười, cũng theo sau, thong thả đi tới đón Tần Bân.
Hẳn là Tiêu Trì hiểu được dụng ý của cô. Về phần Ngân Kiều, cứ để cô ta nổi giận một lần cũng tốt.
Lên xe, cách kính cửa sổ, Kiều Mộ nhìn Tiêu Trì đang đi thẳng về phía bên này, cô thoáng bặm môi, nổ máy nhấn ga.
“Người ta cũng đã chuẩn bị đám cưới rồi, còn nhìn cái nỗi gì!” Ngân Kiều cười khẩy một tiếng, bật dụng cụ kiểm tra xem trên xe có bị gắn thiết bị nghe lén hay không.
Hai đầu lông mày trĩu xuống, tay Tiêu Trì xiết thành nắm đấm, rồi dần dần thả ra. Kiều Mộ không phải người như vậy, anh tin cô.
Có kết quả, cảnh báo được dỡ bỏ. Ngân Kiều tắt dụng cụ, khởi động, cho xe chạy, “Anh không sao chứ? Em đưa anh đến bệnh viện xử lí vết thương.”
“10 phút trước, một tên đàn em của Quách Bằng Hải đã chết trong khu vực Trương Lương Nghiệp đang ẩn náu. Tối nay, chúng ta tạm thời không tham gia hành động, tránh để lộ thân phận.” Tiêu Trì nghiến răng, “Thông báo cho đội điều tra hình sự 2, kiểm tra giám định ADN nghi phạm đã để lại trong vụ án giết người 15 năm trước với kẻ được tìm thấy tại hiện trường vụ án tối nay, xem có trùng khớp không. Vụ này rất quan trọng!”
Di thư của Khương Bán Hạ viết rõ ràng, nói rằng Trương Lương Nghiệp là hung thủ. Nhưng ADN của nghi phạm lưu lại khác hoàn toàn với kết quả giám định của Trương Dương. Thời gian này, Tiểu Cửu đã thu thập ADN của con cái một số nghi can khác đã chết, kết quả cũng không trùng khớp.
Nếu không phải Khương Bán Hạ trả thù sai đối tượng, thế thì hung thủ thật sự là Quách Bằng Hải chứ không phải Trương Lương Nghiệp.
“Rõ!” Ngần Kiều buồn bực đeo tai nghe lên. Lúc sau, cô ta quay sang nhìn anh và nói: “Không cứu nổi Dương Thiên Lộc, anh ta đã chết rồi!”
Tiêu Trì nhéo hai đầu lông mày, móc bao thuốc, anh rút một điếu đưa vào miệng, “Thông báo cho Tiểu Cửu, phân tích camera thật kỹ, xem xem ngoài Trương Lương Nghiệp, có phải Quách Bằng Hải cũng ở hiện trường lúc ấy không?”
Một nhà bốn người bị giết, trước đó hàng xóm đều không hay biết gia đình họ sắp di dân. Ai có thể ngờ được họ bị chặn trên đường ra sân bay, chết rồi còn bị đem chôn tại sau vườn ở quê nhà.
Người này có xích mích trong làm ăn với Quách Bằng Hải. Với sự ăn ý giữa Quách Bằng Hải và Trương Lương Nghiệp, gã ta chắc chắn sẽ có mặt ở hiện trường khi ấy, chỉ huy đàn em tiêu hủy chứng cứ.
“Quách Bằng Hải có tính cảnh giác rất cao. Muốn lấy được ADN của gã để giám định, khó ghê đi được.” Lửa giận của Ngân Kiều lại bốc lên, cô ta vòng về chủ đề cũ: “Anh Trì à, anh có thể tỉnh táo chút không hả? Cô ta chính là kẻ lừa gạt đùa giỡn tình cảm đó!”
“Bớt chõ mồm vào chuyện riêng của tôi đi!” Tiêu Trì đanh mặt, từ kẽ răng phun ra hai chữ chắc nịch: “Dừng xe!”
Ngân Kiều cứng họng, miễn cưỡng tấp xe vào lề đường: “Cô ta làm thế, em nói tí cũng không được à!”
Tiêu Trì chả buồn đoái hoài tới Ngân Kiều. Xuống xe, anh rảo bước chặn một chiếc taxi gần đấy, trở lại nhà hàng.
Thay bộ quần áo của nhân viên phục vụ, anh xuống lầu. Người của Quách Bằng Hải sai tới đang lượn lờ trong đại sảnh, rành rành là đang bám đuôi.
Theo lối cửa sau, Tiêu Trì ra ngoài, ngồi lên xe Thạch Đầu lái đến, xuất phát tới phòng chỉ huy tạm thời của tổ trọng án. Trương Lương Nghiệp đã giết người của Quách Bằng Hải cử đi, lần nữa chạy thoát ngay dưới mí mắt họ. Lão Lục tìm thấy ở chỗ Trương Lương Nghiệp ẩn náu một thẻ sim điện thoại, ngoài ra không thu được gì khác.
Chân đau đến nỗi khó chịu, thức đến nửa đêm, Tiêu Trì thực tình chống đỡ hết nổi, anh dặn dò Tam Nhi một tiếng, sau đấy cắn điếu thuốc, mở cửa rời đi.
Giờ này, Kiều Mộ đã ngủ. Đêm nay Tần Bân đương nhiên sẽ ở lại Nhân Tế Đường. Nhưng anh vẫn muốn gặp cô một lát, hỏi xem có đúng cô bị người ra uy hiếp không?
Lấy di động, còn chưa giở số của Kiều Mộ thì cửa nhỏ chợt mở ra, bóng dáng cô xuất hiện dưới ánh đèn, đi thẳng về phía này.
Tiêu Trì quan sát một lượt qua kính chiếu hậu, sau đó anh mở cửa bước xuống.
“Nửa đêm nửa hôm đến làm trộm hả?”Ngồi vào ghế lái, Kiều Mộ đóng cửa xe, để hộp cấp cứu lên ghế phụ, bình thản cho xe chạy.
Tiêu Trì đổ ập trên ghế sau, nở nụ cười nhàn nhạt: “Đến trộm người!”
Trong mắt Kiều Mộ nhuộm ánh cười, cô thoáng liếc anh qua gương chiếu hậu, nghiêm túc kể cho anh nghe chuyện Trương Lương Nghiệp nhờ Tần Bân trông nom Trương Dương.
“Bọn anh đã nắm được tình hình này trưa nay! Lão không ở thành phố C, sở dĩ nhờ Tần Bân, đại khái là hy vọng Trương Dương tránh xa khỏi tầm mắt của Quách Bằng Hải.” Tiêu Trì biếng nhác nằm ra ghế sau, lim dim mắt thư giãn: “Chuyện Trương Dương liên lạc với Trương Lương Nghiệp bằng Weibo, là Quan Công sắp xếp một cách có chủ ý, mục đích để khiến Quách Bằng Hải sinh nghi.”
Kiều Mộ lặng im, thầm cảm thấy may mắn không nói chuyện này lúc tối nay, “Mục đích của các anh đã đạt được. Ví thử buổi trưa, Trương Lương Nghiệp không nghe theo người nọ tự sát, cứ trốn thật kỹ thì sẽ không lo bị tóm được phải không anh?”
“Lão “cáo già” lắm! Bọn anh thông qua tín hiệu định vị cài đặt trong di động của lão, tóm hụt hai lần rồi!” Nói đến đây, Tiêu Trì cố ý ngừng một chốc mới nói tiếp, “Em cho rằng lần này Tần Bân tới, thật sự là vì em à?”
“Tất nhiên không phải, xưởng dược Sang Thiên đình công, công nhân đều om sòm sắp lật tung Trời!” Kiều Mộ khẽ cười “xùy” một tiếng, “Hiện tại các hoạt động của xưởng dược đã ngừng trệ hoàn toàn, nên nóng lòng tìm người tiếp quản sắp xếp ổn thỏa cho người lao động. Công ti của Tần Bân là đối tượng thu mua lí tưởng nhất, điều này khỏi phải nghi ngờ.”
Nếu chỉ xuất phát từ mục đích thăm dò, Quách Bằng Hải không nhất thiết phải tự mình ra mặt, mạo hiểm lớn như vậy. Tài khoản của Sang Thiên và tài khoản tư nhân của gã ta đã bị đóng băng, gã ta muốn trốn ra nước ngoài, thứ duy nhất thiếu chính là tiền. Tần Bân chạy ngay đến trước họng súng, đã trở thành con mồi đi săn của Quách Bằng Hải.
Tiêu Trì thoáng ngẩn người, từ cổ họng tràn ra tràng cười vui vẻ: “Nói thật, anh rất cảm ơn hắn đã đuổi sạch những tên yêu thích em mấy năm qua. Em thông minh thế này, ở lại bên anh là thích hợp nhất rồi!”
Kiều Mộ nhướng môi, không đáp lời.
“Bọn anh cũng đã khóa chặt điện thoại của Tần Bân. Địa hình khu vực Trương Lương Nghiệp đang trốn cực kỳ phức tạp, phải điều tra từ từ.” Tiêu Trì mở khóa di động, đọc tin tức vừa nhận được, đoạn anh nói tiếp: “Bọn anh đã triển khai bảo vệ Trương Dương. Hết đêm nay, chắc Quách Bằng Hải sẽ không nhắm vào em nữa đâu.”
Nhớ tới tin nhắn ban trưa, Kiều Mộ khẽ nhấp môi: “Sau khi Hoàng Viện tỉnh, em muốn để con bé tạm thời rời khỏi Lâm Châu, đợi vụ án này kết thúc hẳn, hẵng đón con bé về.”
“Để anh thu xếp việc này, em không phải bận lòng.” Tiêu Trì nhìn bên ngoài cửa sổ xe, chậm rãi ngồi dậy.
Đậu xe vào bãi đỗ của chung cư, Kiều Mộ đi xuống, lượn qua đầu xe, xách hộp cấp cứu trên ghế phụ, tiếp đó mở cửa ghế sau, chìa tay về phía anh: “Đưa tay cho em!”
Tiêu Trì mỉm cười, nắm lấy tay cô. Anh nhịn đau bước xuống. Lăn lộn cả một ngày, chân cũng sắp không phải của mình nữa rồi. Kiều Mộ không nén nổi, cũng cười: “Chẳng phải bảo không coi anh ta là đối thủ à! Gấp thế mà anh còn có thời gian thay quần áo.”
“Anh không thể để em mất mặt được.” Tiêu Trì choàng tay lên vai Kiều Mộ, giao cho cô trọng lượng của nửa cơ thể, “Nếu anh ăn mặc bừa bãi đến đó, có khi hi vọng của anh ta lại sống dậy thì sao.”
“Chống chế!” Kiều Mộ khóa xe, dìu anh chậm rãi lên lầu, “Đau lắm hả anh?”
“Vẫn ổn. Phải cái chân bị sưng, quần chật quá nên khó chịu.” Tiêu Trì nghiêng đầu hôn cô, khóe môi anh nhếch lên nụ cười xấu xa: “Anh mặc thế này nom đẹp trai lắm, đúng không!”
“Thường thôi!” Kiều Mộ đáp tỉnh bơ.
Thoáng sững sờ, rồi anh vui sướng cười ra tiếng: “Vậy em còn nuốt nước miếng.”
“Buồn nôn được chưa!” Kiều Mộ chẳng nể nang anh tí nào.
Tiêu Trì cười to. Lên lầu, anh đứng thẳng dậy, lấy chìa khóa mở cửa. Vào phòng, anh liền nhấn cô lên cánh cửa, híp mắt đầy nguy hiểm, “Lúc ở đội điều tra hình sự, là em sợ hay bởi lý do nào khác mà chủ động như vậy?”
Kiều Mộ ngước mặt, khẽ mỉm cười: “Sợ quá đấy…”
“Đã có ai cho em biết chưa, lúc em nói dối, mắt em đẹp cực kỳ!” Tiêu Trì cúi xuống hôn lên môi cô, cười bảo: “Không nói cho anh biết nguyên do thật là anh tự tìm đấy.”
Kiều Mộ giơ tay, thêm sức đẩy anh ra, “Thay thuốc trước đã, chân anh lại chảy máu rồi kìa!”
Nụ cười trên miệng Tiêu Trì dần đậm hơn. Anh tạm buông tha cô, lê chân vào phòng khách, ngồi xuống.
Không những chảy máu mà vết thương có lẽ đã nứt toác.
“Ống quần này nhỏ quá! Anh tháo dây lưng đi, em cởi quần cho anh!” Đặt hòm thuốc xuống, Kiều Mộ ngồi vào chiếc ghế nhỏ trước sô pha.
Tiêu Trì “Ờ” một tiếng, ngoan ngoãn làm theo. Cởi quần xong, tranh thủ lúc cô xử lí vết thương, anh khom người mở ngăn kéo bàn trà, lấy ra một cái hộp nhỏ để bên cạnh hòm thuốc.
Món quà này, vốn phải đem tặng khi cô thổi nến hôm ấy mới hợp cảnh, kết quả bỏ ở nhà, về rồi thì anh mệt quá, quên béng mất.
“Lần này là gì đây?” Kiều Mộ nghiêng mắt ngó quá, cất lời trêu chọc: “Anh không sợ lỗ vốn à?”
“Gan anh lớn, lỗ cũng cam tâm tình nguyện.” Tiêu Trì giật hai đầu lông mày, uể oải tựa vào gối dựa, khép hờ mắt nhìn cô: “Có chuyện gì cấp bách khiến em đợi đến nửa đêm không ngủ vậy?”
Kiều Mộ thoáng ngừng tay, thản nhiên đáp: “Trước khi chưa bắt được Quách Bằng Hải, thời gian này chúng ta đừng gặp nhau nhiều.”
“Có kẻ đe dọa em?” Phút chốc, nụ cười trên mặt Tiêu Trì tan biến, quả nhiên anh đoán không sai.
Kiều Mộ khẽ gật đầu:” Ông nội vô cùng quan trọng đối với em!”
“Anh nghe em!” Tiêu Trì từ từ ngồi lên, anh đưa tay vuốt ve má cô, gian nan mở miệng: “Đã có kết quả hóa nghiệm của Hoàng Viện!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.