9527

Chương 59



Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘TRƯỚC KHÔNG TIN, GIỜ BỖNG NHIÊN TIN THÔI!’
***
Trương Lương Nghiệp vén mí mắt không đáp lời, lão nhìn Kiều Mộ chằm chằm, ánh mắt mang theo ẩn ý. Qua một lúc, lão mỉm cười, từ từ giơ súng lên, nhắm thẳng họng súng vào tim Kiều Mộ: “Cảnh sát Trì, anh muốn cô ta chết hay sống?”
Tiêu Trì nghiến răng, tóm lấy cánh tay Kiều Mộ, mượn sức để ngồi dậy. Anh bình thản đấu mắt với lão: “Giết chúng tôi, ông cũng chưa chắc thoát được.”
“Không đánh cuộc sao biết thắng hay thua.” Trương Lương Nghiệp lại cười. Mất máu quá nhiều, mặt lão ta trắng nhợt đến đáng sợ: “Bác sĩ Kiều, phiền cô tự mình đi đón Trương Dương. Còn về lý do, cô thông minh như vậy hẳn là có thể nghĩ ra thôi.”
Kiều Mộ nhấp môi, cảm giác được đầu gối Tiêu Trì đang khẽ thúc vào eo mình, cô dửng dưng đáp: “Tôi muốn ông phải đảm bảo sự an toàn của anh ấy, bằng không mọi thứ miễn bàn.”
Trương Lương Nghiệp lạnh lùng hừ một tiếng, móc ống giảm thanh trong túi quần ra, thong thả lắp vào, rồi lão nghiêng báng súng đập Kiều Mộ ngã nhào lên chiếc sô pha da màu đen.
Huyệt thái dương Tiêu Trì giật thình thịch, anh huých đầu gối vào eo Kiều Mộ lần nữa, ngầm ra hiệu cho cô đồng ý.
Mục đích của Trương Lương Nghiệp là dẫn Trương Dương trốn sang nước ngoài, nên lão thật sự sẽ không giết anh. Suy cho cùng, có anh làm con tin, khi sự tình bại lộ cũng dễ đưa ra điều kiện.
“Dù ông bắn hết đạn, điều kiện của tôi cũng không thay đổi.” Kiều Mộ giả vờ không biết dụng ý của Tiêu Trì, cong khóe môi vẽ nên một nụ cười mỉa mai nhàn nhạt: “Có điều, quên chưa nói với tổng giám đốc Trương, tối qua trong viện điều dưỡng, sau khi ông đi, Trương Dương và tôi đã chuyện trò khá lâu.”
Mặt Trương Lương Nghiệp hơi biến sắc, bàn tay cầm súng khẽ run run, lão không hé răng.
Kiều Mộ vẫn quan sát biểu hiện của lão ta suốt, cô chớp chớp mắt, nói tiếp: “Cậu ấy luôn thấy bố mình cực kỳ vĩ đại, tôn sùng ông như một anh hùng. Chẳng qua sau đó cậu ấy đột nhiên hỏi tôi, có phải ông là tội phạm không, có phải cảnh sát đang truy nã ông không?”
Nói đoạn, để ý thấy bàn tay của Trương Lương Nghiệp lại phát run, cô trầm lặng hẳn, đưa tay ra sau đụng vào chân Tiêu Trì, lặng lẽ gãi một cái.
Tiêu Trì cụp mắt, bàn tay xiết thành nắm đấm rồi từ từ buông lỏng
Chốc lát, không ai nói một lời, bầu không khí trở nên đông cứng.
Lâu sau, chính lúc Kiều Mộ đã chuẩn bị sẵn sàng thử mở miệng phản công, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân nện mạnh. Nghe ra chí ít phải có hai người.
Tiếng bước chân dừng chỗ không xa ngoài cửa, chưa tới gần, nhưng Kiều Mộ vẫn toát mồ hôi lạnh, kịp thời ghìm ý nghĩ chống đối lại. Cô khoanh tay thản nhiên nhìn Trương Lương Nghiệp đang không nhúc nhích.
Quách Bằng Hải bị tóm, tất cả hi vọng của lão đều gửi gắm ở việc bắt cóc Tiêu Trì để đổi lấy Trương Dương. Chắc chắn lão phải sắp xếp chuyện này rất cẩn thận, may mà cô chưa kích động.
“Trước khi chưa thấy được Trương Dương, tôi sẽ không giết anh ta. Cô có thể đến thay thuốc cho anh ta bất cứ lúc nào.” Khuôn mặt căng thẳng của Trương Lương Nghiệp dần dần dịu lại, nhưng giọng nói vẫn âm trầm lạnh tanh như cũ, “Không được mang theo con chó kia của cô, kẻo tôi cũng không ngại ăn thịt chó đâu.”
Mí mắt Kiều Mộ nhảy lên, cô gật đầu một cách lý trí: “Mong rằng tổng giám đốc Trương cũng giữ lời.”
Nói xong, cô quay người, hơi run rẩy cầm lấy bàn tay Tiêu Trì: “Đợi em!”
Cảm nhận được nỗi sợ của Kiều Mộ, anh nhéo má cô, ánh mắt thâm tình không nỡ rời xa: “Em đi đi!”
Kiều Mộ cắn môi, buông tay anh. Cô cúi xuống xách hộp cấp cứu, bình thản nhìn Trương Lương Nghiệp: “Có lẽ không thể dẫn cậu ấy ra ngoài ngay được. Ông cũng biết, Trương Dương hiện đang ở viện điều dưỡng, có người canh gác 24/ 24 giờ, dẫu đi cùng tôi cũng sẽ có người đặc biệt phụ trách đi theo.”
“Tôi có thời gian đợi. Khi nào nó tới khi đó tôi thả người.” Trương Lương Nghiệp ngả vào lưng ghế, họng súng lần nữa nhắm thẳng tim cô: “Trói anh ta lại, ngay lập tức.”
Kiều Mộ thở phù một hơi, khó nhọc đè nén lửa giận. Cô đặt hộp cấp cứu xuống, cầm lấy sợi dây trên ghế.
Nhịn đau, Tiêu Trì nhếch môi thấp thoáng nở nụ cười không dễ thấy, ý bảo cô làm đi.
Trương Lương Nghiệp đã ở vào tình thế được ăn cả ngã về không, Trương Dương là hi vọng cuối cùng của lão, lão sẽ không từ bỏ. Nếu trong lòng không còn vài phần áy náy với con trai thì ban nãy Kiều Mộ thử thăm dò đã khiến lão tức điên luôn rồi.
Kiều Mộ khom người, luồn tay qua dưới nách Tiêu Trì, đỡ anh đứng lên. Môi cô sượt qua vành tai lạnh giá của anh, khẽ nói: “Yên tâm, em có thể xử lý tốt.”
Tiêu Trì nghiêng đầu, nhanh chóng hôn má cô một cái, lặng lẽ gật gật, nhưng đáy lòng anh mềm nhũn đến độ rối tinh rối mù.
Đời này chỉ cần còn một hơi thở, anh cũng sẽ không buông tay cô.
Kiều Mộ bẻ quặt tay anh ra đằng sau, trói lại rồi thắt nút. Kế tiếp, cô cầm sợi dậy khác, trói cả hai chân anh, cũng thắt nút như vậy.
Trương Lương Nghiệp ngồi yên, tay cầm khẩu súng chơi đùa với Tiêu Trì, ánh mắt âm u: “Dẫn con chó của cô đi luôn đi, nhớ lấy lời tôi vừa nói đấy!”
Kiều Mộ quay lưng lại với lão, cô cúi xuống hôn lên môi Tiêu Trì rồi hít sâu một hơi, xoay gót xách hộp cấp cứu, mở cửa bước thẳng ra ngoài.
Trở vào trong xe, nom Liệt Phong vẫn ổn, thâm tâm cô nhẹ nhõm lạ lùng.
Trương Lương Nghiệp có đàn em đi theo, cô không thể không đồng ý với điều kiện của lão. Trên người Tiêu Trì bị thương, súng lại ở trong tay lão ta, làm liều chỉ có thể khiến đôi bên đều tổn hại, tuy rằng cô vẫn luôn muốn ra tay lắm.
Nổ máy cho xe chạy, niềm vui sướng khi biết Tiêu Trì chưa chết phai nhạt dần, lòng cô dâng lên nỗi phiền muộn.
Chẳng phải không có cách dẫn Trương Dương tới đây không để lộ dấu vết, mà là liệu sau này đàn em trong tay Trương Lương Nghiệp có giết luôn con tin không…
Lòng dạ rối bời về tới Nhân Tế Đường, Kiều Mộ nhéo hai đầu chân mày, tắt máy rút chìa khóa xuống xe.
Ông nội vẫn chưa ngủ. Ông nội Hứa và chị cả, chị hai ở bên này cùng ông suốt, bầu không khí trong phòng khách khá bức bối.
Kiều Mộ dừng ngoài cửa, vỗ nhẹ lên má rồi bình tĩnh bước vào: “Anh ấy vẫn còn sống. Tiin này không thể để lọt ra ngoài cho bất cứ ai kẻo sẽ có nguy hiểm thật ạ.”
Ông nội Kiều cả mừng, đứng phắt dậy, vừa vui vừa kinh ngạc: “Còn sống? Cháu gặp nó rồi!”
“Còn sống, nhưng bị nghi phạm bắt giữ, trên người bị thương, súng cũng bị cướp mất. Cháu đang nghĩ cách cứu anh ấy ra. Chuyện này không thể để lộ với bên ngoài, cũng không thể báo cảnh sát.” Kiều Mộ ngồi xuống, nét mặt nhẹ nhõm đi nhiều: “Ông lên lầu nghỉ ngơi đi thôi, anh ấy thực sự không sao ạ!”
Ông nội thở phào một hơi. Biết cô không nói dối, ông nắm tay ông nội Hứa, khẽ vỗ vỗ, hốc mắt hơi ươn ướt.
“Chúng ta cũng về nghỉ thôi! Chuyện gì cũng không gấp được, từ từ nghĩ cách cứu cậu ấy. Người còn sống là tốt rồi!” Chị cả Thanh Lam vỗ vai Kiều Mộ, khom người dìu ông nội Hứa đứng dậy.
Kiều Mộ gật đầu nở nụ cười, cô đỡ ông nội cùng họ ra ngoài.
Tiễn ông về phòng xong, cúi xuống thoáng nhìn Liệt Phong từ đầu chí cuối vẫn theo chân mình, Kiều Mộ không khỏi bật cười.
Dẫn Liệt Phong vào phòng, cô lấy đồ ăn cho cún từ trên tủ xuống, dốc vào lòng bàn tay cho nó ăn: “Ăn tối nào. Cả ngày nay mày cũng chưa ăn gì, anh ấy vẫn ổn! Mai tao còn đi thăm anh ấy nữa, mày yên tâm!”
Liệt Phong ve vẩy đuổi, cúi đầu ăn ngon lành.
Kiều Mộ xoa đầu nó. Nghĩ đến Tiêu Trì, lông mày cô lại cau chặt. Phải mang Trương Dương về, nhưng không phải hiện tại, ít nhất cũng phải đợi sau khi cậu ấy nhận được thông báo trúng tuyển.
Cậu ấy muốn làm cảnh sát, nếu Trương Lương Nghiệp còn chút lương tri, chưa biết chừng sẽ thành toàn cho con trai.
Trương Lương Nghiệp nói một câu rất hay, không đánh cược sao biết thắng thua.
Cô muốn Tiêu Trì bình an, lại hi vọng Trương Dương sẽ không phải chịu những ánh mắt lạnh lùng vì có người bố là tội phạm, yên ổn bên Hoàng Viện. Phải đánh cược thôi.
Tắm rửa xong, ngủ được mấy tiếng, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là gọi điện thoại cho lão Lục, hỏi cậu ta về tiến triển trong công tác tìm kiếm
“Vẫn đang tiếp tục ạ. Chị dâu đừng lo, anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!” Lão Lục chột dạ, nói đến câu sau, giọng rõ ràng yếu hẳn đi.
Kiều Mộ nhấp môi, ‘ừm’ một tiếng, rồi vén chăn xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, “Hôm nay tôi phải trực ban, không qua đó được. Có tin tức thì nhớ báo cho tôi nhé!”
“Em biết rồi!” Lão Lục đáp lời, đoạn cúp máy.
Mưa đã tạnh, những tia nắng ban mai ló dạng, bầu Trời trong xanh xiết bao.
Kiều Mộ đứng cạnh cửa sổ một chốc mới đi đánh răng rửa mặt, sau đó cùng ông nội dắt Liệt Phong đến công viên gần đấy tản bộ một vòng, vừa đúng 7 giờ.
Lúc về, cô đút hai tay trong túi quần, cúi đầu đá một viên sỏi trên đường, “Trong lòng ông, anh ấy còn quan trọng hơn cả anh trai cháu ạ? Ông chưa từng lo lắng cho anh cháu như thế.”
“Hai anh em cháu lại chẳng phải vào sinh ra tử.” Ông nội trừng mắt với cô, thở dài thườn thượt: “Nhân Tế Đường mở cửa đã bao nhiêu năm nay, nó ôm mục đích khác đến, sao ông không nhìn ra được cơ chứ. Bình thường hai đứa vắng nhà, hễ rảnh là nó đến chơi với ông. Mấy năm qua, những gì nó làm còn nhiều hơn cả cháu với Kiều Huy ấy, nói bảo cháu trai ruột cũng chẳng quá.”
Kiều Mộ bĩu môi, là cô sai, cô nhận.
Giờ nghỉ trưa, như thường lệ, cô gọi điện cho lão Lục hỏi thăm tin tức của Tiêu Trì, sau đấy lái xe đến lão Bách Hối. Cô đã nói với ông nội trưa nay không về ăn cơm, phải đi chăm sóc Tiêu Trì để ông yên lòng.
Kiều Mộ chưa bao giờ vào sân sau của nhà thờ lúc ban ngày. Hiện tại vừa nhìn thì lại không nhịn nổi cảm thấy may mắn đêm qua không kích động. Thời kỳ khánh chiến, nhà thờ thu nhận rất nhiều phụ nữ và trẻ em. Vì sự an toàn của họ, mỗi cánh cổng vòm sân sau hầu như đều lắp khóa.
Đêm qua tối thui, Trương Lương Nghiệp lại cố tình không bật đèn, cho nên không thấy rõ.
Tiêu Trì sốt cao, mặt anh đỏ phừng phừng. Đo nhiệt độ cho anh xong, Kiều Mộ tiêm cho anh một mũi hạ sốt, rồi ra ngoài theo lối cửa sau trở lại bệnh viện. Cô gọi điện cho Mạnh Trường Phong nhờ anh ta trực thay, và tới quầy thuốc mua mấy bịch truyền, bắt taxi quay về nhà thờ.
Đi qua cửa nhà thờ, bất chợt trông thấy bóng dáng của Tần Bân, Kiều Mộ nhíu mày, trả tiền bước xuống. “Sao anh lại ở đây?”
“Anh theo em một mạch từ bệnh viện.” Tần Bân nhấc chân đi vào. Anh ta híp mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng giá chữ thập phía trước: “Em xưa nay không tin quỷ thần, sao lại tới nơi này?”
“Trước không tin, giờ bỗng nhiên tin thôi!” Kiều Mộ đặt túi xuống, ngồi cạnh anh ta: “Không cần khuyên em. Cho dù anh ấy không về, em cũng không chọn anh đâu.”
Tần Bân bật cười: “Anh đã nói sẽ không quấn lấy em nữa, thì sẽ không làm như vậy thật mà.”
Trên mặt Kiều Mộ không một chút cảm xúc, không mang theo tí xíu đùa giỡn nào: “Vậy là tốt nhất. Em mệt lắm, để em yên tĩnh được chứ?”
Tần Bân mấp máy miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, im lặng đứng lên. Cơm trưa cũng chưa ăn, cô đã đến đây ngay, sau đó lại về bệnh viện, dáng vẻ đầy ắp tâm sự, khỏi nghĩ cũng biết chắc chắn liên quan đến Tiêu Trì.
15 năm, Tần Bân luôn đứng ở ví trị người quan sát trong cuộc đời cô, chẳng hề dịch chuyển tí nào. Tiêu Trì đúng là quá may mắn, thời gian chỉ có mấy tháng đã cầm tù được trái tim cô. Nói chúc phúc là giả, anh ta thực sự rất không cam tâm.
Tuy nhiên, Tần Bân quá hiểu Kiều Mộ, dầu rằng hết thảy đều không cam lòng, anh ta cũng hi vọng những điều tốt đẹp đến với cô.
Kiều Mộ thấp đầu, khom lưng, bực bội không sao giải thích nổi, cứ nhìn chăm chăm từng tấc đất trước mặt.
Tín đồ đến cầu nguyện buổi sáng đã giải tán, chỉ còn 3 nhân viên làm việc trong nhà thờ đang quét dọn vệ sinh.
Tiếng bước chân của Tần Bân khác biệt với tiếng bước chân của 3 người kia, đi xa dần, không còn nghe thấy nữa.
Ngồi thẳng lên, Kiều Mộ ngoảnh đầu dõi mắt nhìn xe anh ta hòa vào dòng xe cộ. Cô xách túi đứng dậy, đi đến dãy ghế hàng trên cùng rồi ngồi xuống. Cô chắp tay, không nghĩ tới bất cứ điều gì hết.
Một phút sau, quay người lần nữa, thấy không có ai chú ý đến mình, Kiều Mộ cất bước vào sân sau.
Tiêu Trì vẫn chưa hạ sốt, trên người cũng không đổ mồ hôi.
Cởi dây trói trên tay, chân Tiêu Trì, cô cắm dịch truyền cho cho anh. Đôi lông mày nhíu chặt, không nhìn Trương Lương Nghiệp canh giữ trong phòng, cô mở miệng: “Nếu anh ấy chết, Trương Dương tuyệt đối sẽ không xuất hiện đâu! Con trai của tội phạm, năm chữ này cũng sẽ theo cậu ấy một đời, mãi mãi không gột sạch.”
Trương Lương Nghiệp đập tay xuống bàn, gã cầm súng lên, chĩa thẳng vào gáy cô, thở hổn hển: “Cô nói gì!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.