9527

Chương 68



‘BẢO ANH VIẾT BẢN KIỂM ĐIỂM CHỨ CÓ BẢO ANH VIẾT THƯ TÌNH ĐÂU’
***
Mạnh Trường Phong không nghe ra ý đùa trong lời nói của Kiều Mộ, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt giết người của Tiêu Trì lia tới. Anh ta nuốt nước miếng theo bản năng, lời đến bên miệng như thể mắc kẹt trong cuống họng, không phun ra nổi.
Kiều Mộ đi rửa tay, bỗng quay người lại, khẽ bật cười: “Không nhớ được thì thôi, khả năng vốn chẳng có ý gì cả.”
“Có mà, có mà… Chẳng qua anh quên mất!” Mạnh Trường Phong toát một lớp mồ hôi nóng sau lưng. Anh ta hít sâu một hơi, ngoảnh đầu ngó Tiêu Trì: “Lấy số chưa?”
Kiều Mộ mở vòi nước, rửa tay sạch sẽ, trở vào kéo ghế ngồi xuống. Cô thư thái dựa vào lưng ghế, thản nhiên nhìn Tiêu Trì, ánh cười đong đầy trong mắt.
“Gì nhỉ, tụi tôi chỉ tới hỏi thăm! Bệnh viện chúng tôi đang nằm điều trị yêu cầu châm cứu, bác sĩ qua bên đó hay chúng tôi qua bên này?” Quan Công thừa tinh ý, gã kịp thời giải vây.
Kiều Mộ nghiêng đầu giả vờ xem màn hình máy tính, cô đưa tay che miệng cười, cố tình phớt lờ vẻ mặt thối hoắc của Tiêu Trì.
“Bình thường thì toàn là chúng tôi đến, tất nhiên bệnh nhân tự qua đây được cũng không sao cả.” Từng cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng Mạnh Trường Phong, giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần.
“Cảm ơn.” Quan Công không hề có ý muốn che giấu vẻ tươi rói rói trên mặt, gã đẩy Tiêu Trì rời đi.
Tiếng bước chân đi chưa xa, trong hành lang vọng lại một tràng tiếng cười ha hả, kèm theo tiếng quát bực tức của Tiêu Trì: “Im miệng!”
Kiều Mộ khom người, bò ra bàn lặng lẽ cười một chốc, đoạn cất bản kiểm điểm mới vào trong túi. Thời gian cũng suýt xoát, cô đứng dậy trở lại phòng trị liệu tiếp tục công việc.
Tầm 6 giờ, vừa vặn tiễn bệnh nhân cuối cùng.
Kiều Mộ cùng y tá thu dọn gọn gàng dụng cụ trong phòng trị liệu, rồi quay lại phòng làm việc chuẩn bị tan làm về nhà.
Hứa Thanh San vẫn lái chiếc Maybach bắt mắt đến đón Kiều Mộ. Mở cửa, ngồi vào trong xe, điện thoại của Tiêu Trì đúng lúc gọi tới.
Kiều Mộ hạ cửa kính, nghiêng đầu liếc về phía tầng lầu phòng bệnh nội trú khoa ngoại, cô nhếch khóe môi, vuốt phím nghe: “Dưỡng thương cho tử tế, viết kiểm điểm cho tử tế.”
“Không ở với anh thật à?” Giọng Tiêu Trì rất trong, đã không còn khàn như hôm qua nữa.
“Đợi em đọc xong bản kiểm điểm hẵng nói!” Ánh cười trong mắt Kiều Mộ không vơi bớt, cô để di động ra xa, ra hiệu cho Hứa Thanh San lái xe.
Hôm qua, Bành Văn Tu đến nhà họ Hứa nhận cha nuôi. Chưa nhận được nên hình như tối nay lại muốn tới.
Thời điểm này, nói thế nào Kiều Mộ cũng phải đi cùng, không thể để Hứa Thanh San hăng hái chiến đấu một mình. Chị cả và chị hai đã sớm từ bỏ, nghe nói Bành Văn Tu đến nhà thì điện thoại cũng chả buồn bắt máy.
Lúc ăn cơm trưa, ông nội bảo tối nay có người bầu bạn lại có cả Liệt Phong, không cần cô phải lo.
Sau lời nói kì thực còn có một tầng ý nghĩa khác… Cô nên đi chăm nom Tiêu Trì đi. Kiều Mộ cố tình giả vờ ngu ngơ không hiểu, khiến ông nội tức đến giậm chân.
“Anh nhớ em!” Giọng Tiêu Trì nhỏ đi, láng máng mang theo tiếng cười: “Mắt em có quầng thâm, tối qua ngủ không ngon à?”
Vẻ tươi cười trên mặt Kiều Mộ bỗng chốc cứng đờ, cô từ từ thở ra, “Hoàng Viện bảo canh mẹ Quan Công nấu ngon lắm. Anh uống nhiều vào, cố gắng sớm hồi phục!”
Tiêu Trì nghẹn lời, tiếp đó trong cổ họng tràn ra tràng cười vui sướng: “Anh đợi em!”
Kiều Mộ toan nói thêm gì nữa thì anh đã cúp máy luôn. Cô không khỏi nghiến răng.
“Gã Tiêu Trì thô thiển ấy tốt ở điểm nào chứ! Tao thấy cả con người mày cũng đã thay đổi rồi!” Hứa Thanh San chậc lưỡi: “Hệt cô gái nhỏ í.”
“Tốt hay không không quan trọng, quan trọng là hợp ấy.” Mặt Kiều Mộ ánh lên niềm vui, “Mày đã có mấy anh tiền nhiệm rồi, chắc hẳn càng hiểu đạo lý này chứ.”
“Để tao nói thì tụi mày không cần đối mặt với vấn đề thực tế, chẳng hạn như xe, nhà, tiền bạc nên mới cảm thấy ‘hợp cạ’.” Hứa Thanh San bĩu môi: “Đứng nói chuyện lo chả không đau lưng.”
“Đứng lâu sẽ đau thôi!” Kiều Mộ chếch đầu, tầm mắt dừng trên mặt cô bạn, mỉm cười chọc ghẹo: “Ngoài phải cưới đàn ông về ở rể, tương lai con cái theo họ mày, thì mày cũng không bị trói buộc. Mấu chốt là chớ xem bừa! Cái gọi là người trong số mệnh nôm na chẳng qua cũng chỉ là hai chữ ‘phù hợp’.”
Hứa Thanh San chớp chớp mi, đột nhiên vỡ lẽ: “Có lí! Lần sau tao không xem nữa! Đàn ông, cưới hay không không thành vấn đề, con cái tao có thể tự đẻ tự nuôi, dĩ nhiên theo họ tao.”
Khóe miệng Kiều Mộ giật giật, loáng thoáng có loại dự cảm xấu.
Liếc Kiều Mộ một cái, Hứa Thanh San nhếch môi: “Tương lai con cái nhất định mang họ của tao, bố đứa trẻ có thể qua một bên hóng mát. Sao trước kia tao không nghĩ tới điều này nhỉ.”
“Làm thật hả mày? Nếu chị cả với chị hai mà biết tao gợi ý cho mày thì sẽ oánh tao chết mất!” Kiều Mộ nhíu mày: “Mày… khẳng định tự nuôi được?”
Hứa Thanh San ném cho Kiều Mộ một cái nhìn chắc chắn, rồi quyết định đến Phẩm Thúy Trai ăn chay.
Kiều Mộ chỉ ‘ờ’ một tiếng, không ý kiến.
Phẩm Thúy Trai là nhà hàng lâu đời của Lâm Châu, tầng một bán đủ các loại trà sáng trưa chiều tối, tầng hai chỉ bán đồ chay, tầng ba là mặn chay đan xen. Bình thường, họ hay đến tầng một và tầng ba, thi thoảng cũng lên tầng hai ăn món chay, nhưng mà ít.
Hứa Thanh San xưa nay không có thịt không vui, phỏng chừng tức giận tới nỗi bị thương, lại còn muốn ăn chay.
Kiều Mộ vốn không định an ủi cô nàng. Người đàn ông định mệnh là do cô nàng tự bói ra, không liên quan đến ai cả.
Nói trắng ra, nếu không phải cô nàng ‘giăng lưới’ người ta trước thì đâu nên nông nỗi chọc phải miếng kẹo mè xửng dính chặt không thể ném đi nổi thế này.
Đáng sợ nhất là người ta không theo đuổi cô nàng mà ngày ngày chạy theo ông nội Hứa để cầu may.
Đến nơi, lên lầu, ngồi xuống. Hứa Thanh San lại rầu rĩ nằm bò trên bàn, cũng chẳng có hứng thú chuyện trò: “Mày với Tiêu Trì tốt đẹp như vậy, nhưng ông nội bảo mệnh hai người khắc nhau, tao nhìn sao cũng không thấy giống.”
“Cái này có chính xác 100% đâu” Kiều Mộ nhướng mày: “Sở trường của nhà họ Hứa đến mày xem như tụt dốc rồi!”
“Sao có thể. Các chị tao chả thèm nghiên cứu kia kìa.” Hứa Thanh San lườm Kiều Mộ: “Ngã một lần bớt dại! Lần nay đúng là tao vác đá đập chân mình. Ông nội cũng thật là, không giúp thì thôi còn bỏ thêm đá xuống giếng. Rốt cuộc tao có phải cháu ruột không vậy?”
Kiều Mộ lắc đầu bật cười: “Đáng đời mày!”
Tán gẫu một lúc thì các món đã gọi được bưng lên. Hứa Thanh San nhìn một bàn toàn món chay, gắng gượng xốc tinh thần, cùng Kiều Mộ đi rửa tay.
Ăn uống no nê, Kiều Mộ nhận được điện thoại của ông nội nói rằng tối nay Bành Văn Tu muốn ở lại nhà họ Hứa, hỏi cô có về không.
“Cháu không về đâu ạ! Tối nay Thanh San nó về nghỉ ở phòng cháu.” Kiều Mộ trả lời rất nhanh.
Ông nội hài lòng lắm, dặn dò đôi ba câu, sau đấy kết thúc cuộc gọi. Kiều Mộ cất di động, không nhịn nổi, lại cười: “Xe tao đưa đi phun sơn vẫn chưa lấy về. Tối mày cứ cất xe vào gara bên này là được, chốc nữa tao tự bắt xe quay lại bệnh viện.”
Hứa Thanh San chớp chớp mắt đầy mờ ám với Kiều Mộ, đưa chìa khóa xe cho cô một cách rất vô tư: “Phấn khởi không? Kích thích không?”
“Biến!” Vành tai Kiều Mộ thoáng nóng bừng, cô cầm chìa khóa xe xuống lầu trước để thanh toán.
Tối nay Hứa Thanh San có tiết mục phải chủ trì, nên có xe riêng đưa đón. Lúc sắp đi cô nàng còn không quên dặn Kiều Mộ, ghế ngồi có thể điều chỉnh tùy ý.
Lười phải tranh luận với cô bạn, Kiều Mộ lên xe làm quen một lúc mới nổ máy cho xe chạy.
Trở lại bệnh viện Đông y còn chưa đến 9 giờ tối. Cô ngồi trên xe dặm lại qua loa lớp trang điểm rồi tắt máy rút chìa khóa bước xuống, thong thả đi về phía khu nội trú.
Phòng bệnh của Tiêu Trì trên tầng 21. Phòng bệnh đơn nằm cuối hành lang sát nhà kho, buổi tối hầu như chẳng có ai qua lại.
Đi thang máy lên đến nơi, Kiều Mộ cố tình không gọi điện, không gửi tin nhắn cho anh mà đi thẳng tới phòng bệnh.
Cả tầng lầu im ắng, đã sắp đến giờ tắt đèn. Cửa phòng bệnh khép hờ, Tiêu Trì ngồi trên giường, Ngân Kiều thì đang đứng, không biết hai người nói gì, bầu không khí trong phòng khá kỳ lạ.
Kiều Mộ thu lại bước chân, khoanh tay dựa vào tường dỏng tai nghe.
“Cơ bản đã điều tra rõ vụ án mẹ Khương Bán Hạ bị giết, vụ án Dương Thiên Lộc vô tình chụp được cảnh chôn xác, bao gồm cái chết của Hoàng Linh và Khương Bán Hạ , cùng vụ án nữ sinh Đại học tự sát 1 năm trước. Trước mắt tạm thời không phát hiện thiếu sót.” Giọng Ngân Kiều khá nhỏ, tiếp đó nói đến vụ án điều chế ma túy.
Kiều Mộ đứng thẳng người, đưa tay gõ cửa.
Ngân Kiều có vẻ giật mình, ngoảnh đầu thấy là Kiều Mộ, sắc mặt cô ta vẫn khó coi như cũ.
“Đây là bệnh viện, người qua kẻ lại, công việc của các anh chẳng phải nên giữ bí mật sao.” Kiều Mộ cũng khó chịu ra mặt, ánh mắt nhìn Tiêu Trì lạnh băng.
Anh cũng là cảnh sát lâu năm, Ngân Kiều không hiểu chuyện, chẳng lẽ anh cũng không hiểu nốt.
“Tam Nhi không ở bên ngoài à?” Tiêu Trì cau mày. Lúc Ngân Kiều đến báo cáo thì Tam Nhi ở ngoài trông chừng mà.
“Không! Chuyện công việc cố gắng đừng nói ở bệnh viện, lắm người nhiều miệng.” Kiều Mộ khom mình kéo ghế ngồi xuống, tiện tay đặt túi xách lên tủ đầu giường: “Muộn lắm rồi, anh phải nghỉ ngơi thôi!”
“Em về trước đây! Tình hình cụ thể, khi nào em chỉnh sửa xong xuôi tài liệu sẽ gửi cho anh.” Ngân Kiều nhấp môi, đoạn quay bước, cúi đầu ủ rũ đi ra.
“Ngân Kiều, vụ này kết thúc về sau sẽ còn vụ án khác làm việc cùng nhau.” Tiêu Trì hờ hững cất lời.
Ngân Kiều dừng chân, chậm rãi xoay người lại, hai mắt lấp lánh: “Chị dâu, chị chăm sóc anh ấy cho tốt! Phải yêu quý tính mạng bản thân đấy nhé! Em đi đây!”
Nói rồi, không đợi Kiều Mộ phản ứng lại, Ngân Kiều chạy biến còn tiện tay đóng cửa giùm.
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Kiều Mộ đứng lên vòng sang bên trái Tiêu Trì cúi mình vén áo bệnh nhân của anh lên, xem kĩ vết thương một lúc, rồi ngồi xuống bắt mạch cho anh.
Đêm hôm trước ở bệnh viện bên kia, cô đã nhắc tới chuyện anh bị nội thương với bác sĩ mổ chính, bên đó cũng đã kê đơn thuốc, nhưng cô chưa đọc bệnh án chuyển viện.
“Anh gọi điện cho cửa hàng hoa rồi, bà chủ bảo hồng trắng lẫn hồng đỏ là hòa giải, ngoài ra còn có nghĩa là vui mừng hạnh phúc.” Tiêu Trì duỗi tay rút cây trâm trên tóc Kiều Mộ, nghiêng mình thơm lên đỉnh đầu cô, “Giường hơi nhỏ, anh chỉ có thể nằm nghiêng, vừa khéo ôm được em.”
“Tí nữa em qua khu hậu cần thuê giường gấp.” Kiều Mộ chẳng buồn ngẩng mặt, như thể không hiểu lời anh, “Em bảo rồi, không chữa cho người ‘tìm chết’, anh muốn làm người thứ nhất à?”
Nghe vậy, Tiêu Trì bật cười: “Chỉ ôm em thôi mà! Em nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ để anh quỳ trên vỏ sầu riêng hay bàn phím.” Giọng điệu Kiều Mộ thờ ơ. Cô lấy tay về, đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Điều hòa vẫn đang bật. Song, có lẽ lúc nhân viên vệ sinh đến quét dọn không đóng kín cửa sổ nên trong phòng chẳng mát tí nào.
Đóng cửa sổ lại cho cẩn thận xong, cô đi rửa tay. Đồng nghiệp khu nội trú bên này tới gõ cửa nhắc tắt đèn. Kiều Mộ đứng ở cửa hỏi chuyện thuê giường gấp, sau đấy đóng cửa trở vào.
Ngồi xổm xuống mở tủ đầu giường, thấy bên trong có bàn chải và khăn mặt mới, cô nghiêng đầu hỏi: “Đánh răng rửa mặt anh nhé?”
“Em đỡ anh phát!” Tiêu Trì đưa tay cho cô.
Kiều Mộ đáp ‘vâng’, đoạn cầm bàn chải và khăn mặt đứng lên, giơ chân đóng cửa tủ vào, một tay nắm lấy cánh tay anh, dìu anh xuống giường.
Phòng vệ sinh trong bệnh viện khá nhỏ, đỡ anh vào rồi, cô quay ra cầm dầu tẩy trang và sửa rửa mặt, đánh răng rửa mặt ở bồn rửa tay bên ngoài.
Bồn rửa tay đối diện cửa sổ. Cửa chớp chưa đóng hết, đưa mắt nhìn ra ngoài, xa xa ánh đèn nê ông nhạt nhòa, cả thành phố hệt đang chìm vào giấc ngủ, bình yên và tĩnh mịch.
Tiêu Trì mở cửa đi ra, có chút trầy trật đứng sau Kiều Mộ, ôm lấy eo cô bằng một cánh tay. Anh thấp đầu hôn xuống cổ cô: “Sáng nay khi tỉnh lại, thật sự hơi hối hận…”
Kiều Mộ đáp ‘ừm’, kế tiếp dừng động tác trên tay.
“Cảm thấy mình quá ích kỉ, không nên khiến em hoảng hốt lo sợ. Nhưng về sau nghĩ ví thử lặp lại tình huống ấy, anh vẫn sẽ chọn như vậy.” Tiêu Trì xiết chặt vòng ôm, vòm ngực dày rộng dán sát lưng cô, khít khao không một khe hở, “Bởi vì có em ở bên cạnh anh.”
Tim Kiều Mộ thắt lại, cô lặng thinh.
“Anh biết em sẽ không để anh gặp chuyện.” Tiêu Trì say đắm hôn cổ cô, giọng nói mập mờ: “Kiều Mộ à…”
Kiều Mộ không chịu nổi ngứa, cô thoáng nghiêng đầu né tránh, vặn vòi nước rửa sạch bọt trên mặt.
Sau đấy, cô lấy khăn lông lau sạch tay, từ từ xoay lại, kiễng chân hôn anh.
Kết thúc nụ hôn đắm đuối, Tiêu Trì choàng tay qua bả vai Kiều Mộ, giao cho cô trọng lượng của nửa cơ thể, chầm chậm đi về giường bệnh.
Giương bệnh đơn nằm một người thì hơi rộng, nằm hai người thì phải chen chúc. Tiêu Trì tạm thời không nằm thẳng được, chỉ có thể nằm nghiêng ôm chặt cô vào lòng.
Tắt đèn, bên ngoài dần im ắng, Kiều Mộ gối lên khuỷu tay Tiêu Trì, thiu thiu ngủ.
Nhưng Tiêu Trì chẳng buồn ngủ tí nào. Anh cọ cọ cằm lên đỉnh đầu cô, tay trái ra sức thò vào áo cô, lòng bản tay phủ lên một nơi mềm mại, anh khẽ cười: “Muốn viết bản kiểm điểm…”
Kiều Mộ khẽ run. Nhớ ra trong túi xách còn mấy trang mình vẫn chưa đọc, cô nhướng mày, chống khuỷu tay nhổm dậy, với cái túi để trên tủ đầu giường.
Lấy bản kiểm điểm ra, cô xé rách vỏ bao, đưa cho anh: “Đọc cho em nghe!”
“Ừ”, Tiêu Trì cầm lấy. Anh đặt một nụ hôn lên tóc cô, niềm vui lan tỏa: “Anh đọc cho em nghe.”
Kiều Mộ lật mình, duỗi tay ôm thắt lưng anh. Cô vểnh tai, nét cười đậm thêm.
Tiêu Trì bật đèn flash của di động, cúi đầu hôn cô, rồi anh bắt đầu đọc bằng chất giọng trầm bổng: ‘Buổi trưa thay thuốc xong, tay hơi đau, miệng vết thương cũng đau, không nhịn được lại nhớ đến em, nhớ đêm đó bị sốt, cùng Tam Nhi đến Nhân Tế Đường truyền dịch. Tay em dán lên trán anh, thật là lạnh, nhưng lửa lòng bỗng chốc bùng cháy.
Lúc ấy nghĩ nếu Tam Nhi không đi theo thì tốt, anh có thể ôm em, cởi sạch quần áo trên người em, truyền hơi ấm của cơ thể cho em, nồng nàn hôn mắt em, hôn môi em, hôn từng tấc da thịt của em… Muốn ngậm em trong miệng, muốn em van xin, để tim em từ đây có mình anh thôi.
Cuối cùng lại chỉ hôn em, chẳng làm được tí chuyện ‘nham nhở’ nào cả.
Lúc đi làm nhiệm vụ, Tam Nhi hỏi anh: Anh Trì này, nếu chúng ta hy sinh, anh có gì tiếc nuối không?
Anh trả lời cậu ấy là không, nhưng thâm tâm anh nghĩ, chuyện tiếc nuối nhất, không gì hơn chính là chưa nói được những lời ’em yêu dấu, anh từng đi qua trường Đại học của em, thậm chí đứng dưới ký túc xá của em. Hôm em ra nước ngoài, một mình anh xem quảng cáo trang sức ở sân bay và tưởng tượng em đang mặc áo cưới đi bên anh.’
Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, nhưng em lại bị nghi phạm đeo bám, nhìn thấy bức ảnh em hôn mê trên ghế, suýt nữa không kìm nổi mà lao tới. Trong đầu lặp đi lặp lại những suy nghĩ, nếu em có bề gì, thì anh chả thiết bộ đồng phục cảnh sát này nữa, cũng bắt đối phương trả cái giá xứng đáng.
May sao, em không để anh có cơ hội phạm sai lầm. Giây phút ôm em từ trên xe xuống, trong lòng cảm thấy cực kỳ thất bại, lại kiêu hãnh vô cùng. Cô gái yêu quý của anh, em khác biệt vậy đấy.
Thực ra tối hôm ấy, đúng là anh muốn ‘xử’ em, muốn dùng mọi tư thế để đánh thức em, rốt cuộc vẫn dằn lòng, ngủ trên sô pha…’
“Coi như anh qua cửa…” Kiều Mộ ngắt lời Tiêu Trì. Lấy đi bản kiểm điểm trên tay anh, cô nghiêng đầu hôn lên yết hầu gợi cảm của anh: “Buồn ngủ rồi…”
Giọng anh quả thật quyến rũ mê người, âm điệu trầm thấp, mỗi một chỗ dừng và âm cuối đều toát lên vẻ cuốn hút gợi cảm. Những lời đứng đắn nói qua miệng anh, nghe vào tai còn có ý tứ khác, huống chi nội dung buồn nôn thế này.
“Ngủ nào!” Tiêu Trì khàn giọng đáp, cúi xuống phủ kín môi cô.
Sau nụ hôn dài, hơi thở của cả hai đều gấp gáp, gió điều hòa thổi ra có vẻ cũng trở nên nóng hơn.
“Anh cố tình đúng không!” Kiều Mộ hổn hển, vùi đầu trước ngực Tiêu Trì, ôm chặt thắt lưng thon gầy nhưng mạnh mẽ của anh: “Bảo anh viết bản kiểm điểm chứ có bảo anh viết thư tình đâu.”
“Viết di thư cho em, em không thích nghe, đành viết thư tình thôi. Về sau viết cho em mỗi ngày nhé!” Tiêu Trì đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng thấp thoáng đanh lại.
Cô là thuốc độc, dính vào là sẽ tiêu đời.
“Án này thường phải giao cho viện kiểm sát anh nhỉ? Vấn đề về Trương Dương xử lí thế nào ạ? Tiền Trương Lương Nghiệp kiếm được chẳng đồng nào sạch sẽ.” Kiều Mộ chuyển chủ đề, dán vào ngực anh, yên tâm khép mi: “Số dư trong thẻ ngân hàng kia tận hơn mấy ngàn vạn.”
“Điều đó sẽ căn cứ vào tội trạng của lão để đưa ra mức phạt. Cuộc sống của Trương Dương chắc chắn sẽ có thay đổi, không thể sống ăn sung mặc sướng như trước kia nữa, nhưng cũng sẽ không nghèo khó túng quẫn. Những cái này bọn anh đều có cơ sở pháp lý.” Tiêu Trì thở dài: “Ngủ đi, mai em còn phải đi làm.”
“Dạ.” Kiều Mộ đáp, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, tỉnh dậy vừa đúng 6 giờ 30. Tiêu Trì vẫn say giấc, trước khi ngủ nằm tư thế gì thì sau một đêm vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Kiều Mộ ngửa đầu hôn cái cằm lún phún râu của anh, rồi sẽ sàng gỡ tay anh ra.
“Ôm thêm lúc nữa đi! 8 giờ y tá mới đến kiểm tra phòng.” Tiêu Trì vẫn nhắm mắt, nhưng lực cánh tay lặng yên xiết chặt hơn, không cho cô rời giường.
Kiều Mộ nhéo má anh, khóe môi vẽ nên nụ cười chế giễu: “Nghẹn chết anh luôn!”
“Không trị được em phải không…” Tiêu Trì lật người phủ lên mình Kiều Mộ, làm bộ sắp hôn cô, còn cố ý vén áo cô, hai chân anh đè chặt không cho cô chống cự: “Đã khó chịu thì cùng chịu đi!”
Đang nghịch thì Tam Nhi đến gõ cửa, nghe như là có việc gấp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.