9527

Chương 7



‘HƯ NHƯỢC LẮM HẢ?’
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***

Giờ phút này, chẳng cần nghĩ cũng biết người nằm ì lại đây không đi là ai.
Kiều Mộ cúi đầu xắn tay áo. Đến bên mép giường, cô lia mắt ngó chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường, hờ hững cất tiếng: “Ngài Trì à!”
Tiêu Trì mở mắt, gập khuỷu tay chống cằm, ngoảnh đầu toét miệng cười xấu xa, “Tiêu Trì. Tiêu trong tiêu sáo, Trì trong trì hoãn.”
“So với đũa được rồi đấy.” Kiều Mộ nói với giọng lạnh te, tầm mắt lướt qua đầu anh, đăm đăm nhìn chiếc đồng hồ báo thức.
Nét cười trên mặt Tiêu Trì bỗng chốc đông cứng.
Chốc lát, đồng hồ báo thức kêu ‘ring ring ring’ giòn giã. Kiều Mộ rút kim ra rồi giơ lên, chăm chú quan sát đầu kim và ngẫm nghĩ. Kim trên người anh là do ông nội châm cho, độ sâu khác với hôm qua cô châm xuống, chí ít phải sâu thêm nửa tấc.
Trên mặt cô có lẽ cũng thử châm sâu hơn để xem hiệu quả. Nghĩ đến đây, cô thu kim lại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trì, khẽ cau mày: “Nhìn ra hoa chưa?”
“Chưa.” Tiêu Trì nhướng mí mắt, nở nụ cười, đôi mắt đen sâu hun hút cong cong, đuôi mắt nhếch lên, chẳng có vẻ gì là nghiêm túc.
Kiều Mộ bình thản cất kim đã khử trùng vào trong bao, rồi đột ngột ra tay tập kích vào bên gáy anh: “Thấy chưa?”
Mắt Tiêu Trì nảy đom đóm, nụ cười dần cứng ngắc, rốt cuộc cũng phải trở nên ngoan ngoãn.
Vẩy vẩy bàn tay tê rần, như thể không có chuyện gì xảy ra, Kiều Mộ điềm nhiên làm xoa bóp bấm huyệt cho anh.
Lưng anh rất rộng, bắp thịt vạm vỡ. Cô dùng gần hết sức lực mới có thể nhấn vào được vị trí huyệt vị của anh. Ấn xong sau lưng, trên người cô cũng toát mồ hôi: mồ hôi phủ đầy chóp mũi, những lọn tóc rơi xuống dán vào cổ dính mồ hôi bết sang một bên, gò má cũng ửng hồng.
Kiều Mộ thở hổn hển, ra hiệu cho anh lật người lại. Lau mồ hôi để tránh rớt lên miệng vết thương trên bụng anh, cô bấm tiếp đằng trước.
Nhân Tế Đường hiếm khi kê đơn thuốc, đặc biệt là với khách đến bởi ngưỡng mộ danh tiếng. Và càng không kê đơn cho bệnh nhân nghĩ rằng bệnh nặng cứ uống thuốc sẽ khỏi ngay.
Sở trường nhất của phòng khám là châm cứu, cạo gió, giác hơi, bấm huyệt xoa bóp, dán thuốc cao. Hồi còn bé, Kiều Mộ đã giúp việc trong phòng thuốc, kỹ năng cơ bản của cô cũng xem như vững vàng.
Tiêu Trì nằm yên. Anh lim dim, ánh nhìn càn rỡ xuyên qua khe mắt không rời khỏi Kiều Mộ.
Bầu không khí tĩnh lặng, mùi thuốc trên cơ thể cô dần lan tỏa, xen lẫn mùi sữa tắm rất nhạt, như có như không vương vấn nơi chóp mũi.
Tay cô dời đến chân anh. Cách lớp vải vóc, đầu ngón tay nhấn xuống, lực nhấn mạnh đến nỗi anh nhăn mày. Qua một lát, anh mỉm miệng: “Khỏe phết nhỉ!”
“Nhẹ à?” Tay Kiều Mộ ấn xuống, cây trâm cài trên búi tóc lắc qua lắc lại khiến Tiêu Trì hoa cả mắt. Anh cười, đáp: “Vừa rồi!”
Kiều Mộ ngó lơ anh, xoa bóp xong một chân, cô vòng qua đuôi giường, sang phía bên kia để làm tiếp.
Tiêu Trì cảm nhận được lực trên tay cô có vẻ lại tăng thêm mấy phần, anh nhíu mày, từ kẽ răng nặn ra ba tiếng: “Dễ chịu thật…”
“Chỗ nào dễ chịu?” Kiều Mộ cụp mắt, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ như thường.
“Chân.”
“Chân nào dễ chịu?”
Tiêu Trì đen mặt, xém chút sặc nước bọt.
Tay Kiều Mộ không ngừng nghỉ. Đôi con người trong trẻo khiến người ta không thể dời mắt viết đầy vẻ châm chọc.
Đồ hâm.
Kết thúc việc xoa bóp bấm huyệt cho Tiêu Trì, Kiều Mộ cũng quá mất giờ cơm trưa. Dì Lưu đến gọi cô, tiện thể đi khóa cửa lớn của phòng khám.
Kiều Mộ xoa vai bước ra ngoài, thấy ông nội chắp tay sau lưng đi tới, cô thoáng cảm thấy chột dạ liền dừng chân: “Ông nội ăn cơm chưa ạ?”
“Đợi cháu đấy. Đồ ăn hãy còn nóng, đi thôi!” Ông cụ Kiều ló đầu liếc vào phòng trị liệu một cái rồi bảo: “Gọi Tiêu Trì qua ăn cùng luôn!”
Kiều Mộ đáp ‘vâng’. Trở lại phòng trị liệu, cô khoanh tay trước ngực, quay lưng về phía ông nội, cất tiếng: “Dậy đi!”
Tiêu Trì nhoẻn cười. Ngẩng đầu thấy ông cụ Kiều đứng bên ngoài, anh nuốt xuống những lời đã tới bên miệng, xoay cổ mấy cái, sau đấy chậm rãi ngồi dậy, lấy quần dài mặc vào ngay trước mặt cô.
“Ông giữ anh lại ăn trưa.” Kiều Mộ ném ra câu đó, đoạn buông cánh tay, nhấc chân đi thẳng ra khỏi cửa.
Hôm nay tâm tình rất tốt, ông bảo dì Lưu đem rượu tới mời Tiêu Trì uống cùng ông.
Đương lúc đẹp Trời, nắng ấm gió nhẹ, cây hoa quế vừa vặn tỏa bóng râm mát một khoảng.
Bàn cơm mau chóng được chuyển vào trong giếng Trời. Dì Lưu nấu ba mặn và một canh: thịt lợn xào ngồng tỏi, gà xào dứa, cải thìa chao dầu, canh vịt hầm bạch quả, còn đặc biệt chuẩn bị một đĩa lạc rang cho ông cụ nhắm rượu.
Kiều Mộ đơm cơm rồi ngồi xuống. Cô cầm đũa gắp một cọng ngồng tỏi đưa vào miệng, nhai từ từ, không phát ra một tẹo âm thanh nào, sau cùng mới và cơm. Lúc ăn thịt gà, cô chọn gắp miếng nhỏ ngay trước mặt mình, nhấm nháp từng miếng thịt, quai hàm hơi phồng lên, nét mặt chuyên chú, dáng vẻ yên lặng mà tao nhã.
Tiêu Trì ngồi cạnh Kiều Mộ. Trong khóe mắt anh là búi tóc vấn cao của cô, cây trâm cài trên búi tóc hơi cũ kỹ lỗi mốt. Nhìn xuống cần cổ mảnh mai, bàn tay trái của anh vô thức xoa xoa cái gáy hãy còn đau, anh chợt phì cười.
Nghe thấy tiếng cười của anh, Kiều Mộ vẫn dửng dưng, xem anh như không khí.
“Lâu rồi không có người uống rượu cùng ông. Thằng ranh cậu có lộc ăn nhé. Rượu này cất đã nhiều năm rồi đấy!” Ông cụ Kiều nâng chén rượu quý, thấp đầu khẽ ngửi mùi hương, “Hai ly Mao Đài đổi hai, ba cân trà Vũ Di Nham của cậu, không lỗ nhỉ!”
“Ông nói đùa ạ! Đây là cháu được món hời lớn thì có!” Tiêu Trì cúi đầu nâng chén rượu. Trông thấy bàn tay trắng nõn sạch sẽ của Kiều Mộ với những ngón tay thon dài, một dòng điện tê dại thoáng chạy qua xương cụt, yết hầu anh lăn lăn, ngửa đầu uống một hơi.
Mao Đài ủ lâu năm, sau khi vào trong cổ họng, mùi thơm phút chốc liền ngập tràn khoang miệng, men say mơ màng.
Dì Lưu ăn nhanh, nên đặt bát đứng dậy rời bàn trước.
Kiều Mộ đã no, thấy chén của ông nội hãy còn rượu, cô liếm môi dưới, biết ý đứng lên ra khỏi giếng Trời.
Mở cánh cửa phòng khám khép hờ, ánh Mặt Trời rọi thẳng vào, bục đá trắng như tuyết trước cửa sáng lấp lóa.
Ngây ngẩn nhìn một hồi, cơn mệt mỏi ùa tới, Kiều Mộ không nhịn được, gối lên cánh tay, nghiêng đầu đánh một giấc.
Đang lúc nửa mơ nửa tỉnh, có bóng dáng bất chợt từ ngoài cửa xông vào, hoảng hốt hét to: “Kiều Mộ ơi! Bà Ba bị ngã, mọi người không dám đỡ bà ấy. Cháu mau qua xem thế nào.”
Kiều Mộ giật mình choàng tỉnh, đầu đập vào cái bàn trước mặt, trán đau nhói. Tỉnh táo lại, cô lập tức xách hòm thuốc để cạnh chân, vội vã lượn qua quầy, đẩy cửa co cẳng chạy vào sâu trong ngõ.
Đến trước cửa nhà bà Ba, hàng xóm đã bu thành một vòng, đang chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Gọi cấp cứu chưa? Sao lại ngã?” Kiều Mộ ngồi xuống đưa tay thử kiểm tra mạch đập của bà Ba, cẩn thận đem bà cụ đang nằm sấp xoay thẳng lại, rồi gọi tạm hai người cùng cô khiêng bà cụ lên giường.
Mưa suốt một thời gian dài nên nền đất trong con ngõ ẩm ướt và lạnh lẽo. Bà Ba tuổi cũng đã cao, nằm lâu không có bệnh cũng thành bệnh mất.
Vén ống tay áo của bà lên, Kiều Mộ vừa thăm mạch, vừa điều chỉnh lực tay bóp chân cho bà.
Lúc đến, bà cụ vẫn đang nằm sấp, cũng có khả năng là gãy xương, đau quá vì vậy mới ngất đi.
Cô chạm khẽ vào hai chân bà cụ rồi lấy tay về, cúi đầu kiểm tra cẩn thận nhịp thở và đồng tử của bà. Khi đã chắc chắn không có vấn đề gì nghiêm trọng, cô bất giác thở phào: “Không đáng ngại, chẳng qua bị đau nên ngất xỉu thôi!”
“Bà Ba bị người ta đụng ngã đấy.” Một người trong đám đông lên tiếng, giọng điệu căm phẫn: “Chính là mấy thằng trộm vặt đợt trước tới đây ăn trộm, kết quả bị bà Ba trông thấy đó.”
Khi ấy, Kiều Mộ vẫn chưa về nước, do đó cô không rõ duyên cớ trong chuyện này. Nghe hàng xóm bàn tán xôn xao một hồi, cô thầm cau mày.
Qua một lát, xe cấp cứu hú còi chạy vào. Ông cụ Kiều đứng sau đám đông lùi sang bên, gọi Tiêu Trì ra về.
Con ngươi Tiêu Trì sẫm lại, ánh mắt quét qua cái cằm nhọn của Kiều Mộ, theo bản năng hầu kết lại lăn trượt vài cái.
Kiều Mộ thu dọn hòm thuốc, nói rõ tình hình một cách ngắn gọn cho bác sĩ và y tá theo xe cấp cứu. Đợi chiếc xe đưa bà Ba rời đi, bấy giờ cô mới từ từ cất bước.
Bà con lối xóm vẫn chưa giải tán mà tụ tập ở cổng đợi cảnh sát đến.
Về đến phòng khám đông y nhà mình, Kiều Mộ cất hòm thuốc lại chỗ cũ. Rốt cuộc bay sạch cả cơn buồn ngủ, cô cúi đầu rút quyển sổ ghi chép của Kiều Huy trong ngăn kéo ra xem.
Anh ấy cũng học y, nhưng là học tây y, hướng điều trị chủ yếu là uống thuốc và phẫu thuật, khác hẳn với cô.
Buổi chiều ít bệnh nhân, ông nội và Tiêu Trì chơi cờ trong viện. Hai người vừa uống vừa chơi, rất chi thảnh thơi.
Ông nội không cho cô tiếp xúc với hầu hết những bệnh nhân đến điều trị. Kiều Mộ đi vào đảo một vòng, lo Lí Thành An làm khó dễ, cô lại quay về phòng khám đọc tiếp ghi chép.
Gần 5 giờ chiều, một chiếc SUV màu trắng bỗng đâu dừng trước cửa. Kiều Mộ ló đầu nhìn, đáy mắt hiện lên nét cười nhàn nhạt.
Hứa Thanh San xuống xe, giơ tay đẩy gọng kính đen trên sống mũi, nhướng mày và không ngừng tặc lưỡi: “Đây chính là cuộc sống mày muốn ấy hả?”
“Làm sao?” Kiều Mộ đóng quyển sổ, ánh mắt biếng nhác: “Mỗi người một chí hướng.”
“Kiều đại gia có chí như vậy, tối này ngài có rảnh không, đi uống với tôi một li!” Hứa Thanh San thuận theo lời Kiều Mộ mà trêu chọc, rồi ngay lập tức trở nên nghiêm túc: “Dưỡng lão sớm thế này, hơi tiếc nhỉ?”
“Đúng thế!” Một tay Kiều Mộ nâng má, tay kia chỉ vào xe của cô bạn: “Mới mua à?”
“Ờ”, Hứa Thanh San đắc ý nhếch mày, cúi người ghé sát tai Kiều Mộ cười xấu xa: “Đoán xem tốn bao xiền?”
“Tặng không.” Kiều Mộ không lấy gì làm lạ, cô ngồi thẳng lưng uể oải duỗi eo: “Xem mồ mả cho người ta.”
“Phụt…” Hứa Thanh San bật cười, vỗ vỗ vai Kiều Mộ, quẳng cho cô bạn một ánh mắt “vẫn là mày hiểu tao.”
Nói chuyện một lúc thì Tiêu Trì từ trong đi ra, sắc mặt giống hệt ban sáng. Nếu không dính hơi men trên người, căn bản chẳng thể nhìn ra anh đã uống rượu.
Kiều Mộ thờ ơ liếc anh rồi dời tầm mắt nhìn phía ngoài cửa.
Một chiếc Volvo màu đen tấp vào đỗ lại, sau cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt một người phụ nữ xinh đẹp.
Đi ra đến cửa, hình như sực nhớ tới điều gì đó, Tiêu Trì bỗng thu bước chân ngoặt sang trước quầy thuốc. Anh chống hai tay lên quầy, khom lưng, dán mắt nhìn cô, cũng chẳng mở miệng.
Trong hơi thở, hơi rượu mạnh mẽ xộc tới, Kiều Mộ bình thản ngẩng đầu, giọng điệu đều đều: “Anh Tiêu còn có vấn đề gì?”
Tiêu Trì dịch sang bên, cố ý kéo giãn khoảng cách với Hứa Thanh San. Anh mỉm cười, lề mề lấy một điếu thuốc đưa lên miệng. Sau chừng 2, 3 phút, anh gác tay lên quầy, khẽ gõ gõ vài cái xuống mặt bàn, quẳng lại một ánh mắt nhiều ẩn ý rồi thẳng người bước ra khỏi cửa.
Chiếc Volvo màu đen lái đi, lại một chiếc nữa tới, cửa sổ xe mở hoàn toàn, Quan Công mặt đen nhẻm ngồi trong xe toét miệng cười với Kiều Mộ.
Kiều Mộ không chút phản ứng nào, chẳng đợi Hứa Thanh San hỏi, cô đã nói: “Bệnh nhân.”
“Hư nhược lắm hả?” Cái tay gác trên bàn của Hứa Thanh San động đậy, ngón trỏ chỉ vào bóng lưng của Tiêu Trì, ánh mắt đầy thâm ý.
“Ờ.” Kiều Mộ gật đầu, chẳng hề e sợ Tiêu Trì ở ngoài cửa nghe thấy: “Nói chuyện chính đây, làm cho tao mấy lá bùa dán lên cửa để đuổi tà đi mày!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.