9527

Chương 9



‘ANH CŨNG CÓ CỨNG ĐÂU.’

Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Hành lang vắng tanh, đèn chỗ khu nghỉ chân ấm áp tỏa sáng, một chậu hoa con con đổ trên sàn, đâu còn bóng dáng của Tiêu Trì.
Kiều Mộ cắn môi quành lại, cô nhoài lên thành lan can, ngó xuống. Ánh đèn thưa thớt, hoa đỗ quyên và hoa trà bốn mùa nở đầy sân, duy chỉ không thấy người.
Tầng ba được thiết kế hoàn toàn bằng gỗ, tuy tầng lầu không cao, nhưng nhảy thẳng từ đây xuống vẫn rất nguy hiểm. Kiều Mộ thu lại tầm mắt, sau lưng thình lình vang lên tiếng bước chân, hơi thở trầm lắng của nam giới trộn lẫn với mùi khói thuốc trùm lấy cô.
Đang định ngoảnh đầu lại, bàn tay anh đã đặt lên vai cô với sức lực lớn đến dọa người. Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ không đứng đắn của anh: “Bác sĩ Kiều lo lắng cho tôi kìa.”
Một câu khẳng định.
“Giàu trí tưởng bở!” Kiều Mộ gạt anh ra, đoạn thản nhiên lùi lại, quay đầu đạp ngay cho anh một phát vào cẳng chân trái: “Đồ dở hơi!”
Tiêu Trì nhăn mày, không dám cợt nhả nữa. Anh kéo lê cái chân ngồi xuống sô pha bên cạnh: “Chân khá đấy!”
Kiều Mộ liếc xéo anh rồi đi xa hơn. Điện thoại chợt có tin nhắn, cô dừng bước cúi đầu vuốt mở màn hình để trả lời.
Loáng cái, cuộc gọi được kết nối, Kiều Mộ xoay người ghé vào lan can, lẳng lặng ngắm sân vườn dưới tầng, nhỏ nhẹ tán gẫu với đối phương.
Tiêu Trì đeo lại dây lưng tử tế, nâng cái chân bị cô đá đau, kéo ống quần lên xem. Anh nghiến răng, tầm mắt lại dừng ở Kiều Mộ, dần dần nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện của cô.
Cô nói tạm thời không tham gia hoạt động nào tiếp theo, gia đình bên này còn có việc chưa xử lý, hoan nghênh họ khi nào tới Trung Quốc đến nhà cô làm khách.
Cô còn bảo:..
Khu nghỉ chân rất yên ắng, giọng cô chẳng có chút ngữ điệu trầm bổng, cứ như thể đọc văn vậy, uốn lưỡi, thẳng lưỡi rõ ràng, ấy vậy mà dễ nghe chết đi được.
Lấy bao thuốc ra nghịch nghịch trên tay, Tiêu Trì nghiêng đầu ngó sang chỗ khác.
Kết thúc cuộc gọi, Kiều Mộ vẫn giữ tư thế khom người, kiễng mũi chân trái, vô thức đung đưa, cúi xuống tiếp tiếp tục gửi tin nhắn.
Có cơn gió thổi qua mang theo từng làn từng làn hơi thở trên người cô bay tới. Hoa gạo trước tòa nhà rơi rụng, sắc hoa đỏ chót phản chiếu ánh vàng ấm áp trên đỉnh đầu, tĩnh lặng lạ thường.
Mấy giây sau, Kiều Mộ đứng thẳng lên, cất di động, nhếch môi đi về phòng bao.
Tiếng đôi giày đế bằng gõ trên sàn gỗ mỗi lúc một xa dần. Tiêu Trì rút một điếu thuốc trong bao, đưa lên miệng, châm vài lần không được, anh cũng chẳng hút nữa, đứng dậy trở lại phòng bao với bước chân nặng nề.
Hai ông cụ đã ăn uống no say, đang chuẩn bị giải tán để về nhà.
Tiêu Trì dựa cửa, nghe thấy Kiều Mộ nói với Hứa Thanh San: “Hôm khác đi. Tao bị phạt quỳ mày có giúp tao đâu.”
“Chịu mày rồi!” Hứa Thanh San mỉm cười, ngoảnh đầu liếc Tiêu Trì một cái rồi bảo: “Hoa đào nát!”
“Biết rồi!” Giọng Kiều Mộ không lấy gì làm mặn mà. Nói đoạn, cô đeo balo, đứng sau lưng hai ông cụ.
Tiêu Trì nhường đường, lại nghe thấy tiếng của Kiều Mộ: “Còn chưa hát xong bài ‘Tôi có tội’ lần trước đâu đấy.”
Hứa Thanh San khẽ quát: “Tao nợ!”
Kiều Mộ yên lặng hẳn đi. Tiêu Trì nghiêng đầu, vừa vặn trông thấy ánh cười không thể giấu nổi trong mắt cô. Đôi mắt lấp lánh như tráng một lớp men, khiến anh sững sờ mất một giây mới dời tầm nhìn, khóe môi anh cong lên ngẫm ngợi.
Hôm sau, sáng sớm bỗng đổ cơn mưa nhỏ. Ông nội thức dậy nhìn Trời một lúc rồi về phòng nghe đài.
Nghe thấy tiếng động, Kiều Mộ tính thời gian, lại tra tấn mặt mình một hồi.
Mưa suốt hai ngày, đến thứ Năm thì hửng nắng, mới hơn 6 giờ mà Trời đã sáng bảnh.
Thấy tâm tình ông nội vui vẻ, thu dọn xong, Kiều Mộ xuống nhà luyện quyền cùng ông. Ông cụ đi nửa bài quyền rồi đột nhiên hỏi cô gần đây đã xem mắt nhiều người như vậy, có nhìn trúng ai không?
“Không ạ.” Kiều Mộ đáp rất dứt khoát, nhưng trong lòng hơi khó chịu.
“Không vội!” Ông nội có vẻ chẳng bận tâm đến chuyện này. Nom chân tay cô yếu xìu, mềm như bông, ông cụ thoắt cái liền nổi đóa, hung dữ dạy bảo.
Kiều Mộ căng da đầu nghiêm chỉnh luyện tập với cọc gỗ đủ nửa tiếng, cánh tay đau mỏi suýt không nhấc lên nổi.
Ăn xong bữa sáng, có hàng xóm yêu cầu khám bệnh tại nhà, Kiều Mộ sửa soạn một lượt, chưa đến 8 giờ rưỡi đã đeo hòm thuốc ra khỏi cửa.
Lúc Tiêu Trì đến phòng khám, cô đã đi được khoảng nửa tiếng. Châm kim ở chân xong thì có điện thoại gọi tới, anh nhận cuộc gọi, nói dăm ba câu rồi cúp máy giải thích tình hình với ông nội Kiều, tiếp đấy mặc quần dài chạy luôn.
“Thằng oắt con chộp được trên camera lại xuất hiện. Vết thương của anh còn chưa khỏi, không cần xoắn!” Tam Nhi đưa cho Tiêu Trì điếu thuốc, một tay gã đút túi quần, nheo mắt nhìn về phía sâu trong ngõ. “Mấy thằng ôn này gần đây liên tục có hành động, là một nhóm. To gan phết!”
“Ờ”, Tiêu Trì châm thuốc, anh híp mắt rít một hơi, nhấc chân đi vào trong ngõ :”Đi xem thử tí!”
Hôm nay hình như Kiều Mộ ra ngoài khám bệnh trong ngõ này.
9 giờ hơn, ánh nắng rọi vào con ngõ, giữa đường khô ráo sáng sủa, hai bên ẩm ướt lầy lội bởi nước mưa đọng lại. Mặt tiền các nhà trong ngõ đều quét dọn sạch sẽ, những hộ buôn bán đã sớm mở hàng, dọn ghế ngồi ra trước cửa nghịch di động và phơi nắng.
Những hộ không kinh doanh cũng mở cửa cho thoáng. Đâu đâu trong không khí cũng ngập tràn hơi thở biếng nhác tự tại.
Tiêu Trì và Tam Nhi một trước một sau đi cách nhau khoảng 3, 4 mét, cả hai đều bước chậm rì rì. Ánh Mặt Trời chiếu xuống thân hình khỏe khoắn, cường tráng của Tiêu Trì, cái bóng đổ dài trên mặt đất. Gương mặt màu nâu rịn một lớp mồ hôi mỏng, điệu bộ nghiêng đầu hút thuốc của anh y chang đám côn đồ vô lại hay lảng vảng quanh đấy.
Gần đến cuối ngõ, Tam Nhi ném đầu mẩu thuốc vào thùng rác, đột ngột co cẳng chạy.
Tiêu Trì dịch sang bên, dụi điếu thuốc vào thùng rác, hai mắt híp lại đầy nguy hiểm. Bốn tên, nom tuổi tác cũng không lớn, thằng nào thằng nấy để kiểu đầu rất mốt, tóc xanh tóc vàng, hệt bảy sắc cầu vồng.
Tam Nhi ra tay cực nhanh, loáng cái đã tóm gọn một tên trong số đó. Hai trong ba thằng còn lại thì chạy về phía Tiêu Trì, đứa kia chạy vào cuối ngõ.
Tiêu Trì liếm môi, lúc hai tên ấy lao tới, anh bất ngờ duỗi chân, đồng thời hành động nhanh như chớp, bắt lấy kẻ chưa ngã, hơi dùng sức bẻ quặt hai tay hắn ra sau lưng, tháo dây trói để trong túi áo hoodie, cột chặt hai tay y lại.
Tên kia vừa lồm cồm bò dậy vẫn còn muốn chạy, cái chân dài của Tiêu Trì duỗi một phát, khiến hắn ngã nhào lần nữa, rồi cũng lấy dây trói chặt.
Tất cả diễn ra quá nhanh, xóm giềng bừng tỉnh, nhận ra kẻ bị bắt chính là mấy tên trộm vặt thường xuyên tới làm loạn, liền ào ào xúm đến hỗ trợ.
Túm lấy dây trói trên cổ tay hai thằng nhãi đó, Tiêu Trì nhanh chân đến tụ họp với Tam Nhi.
Tam Nhi lùi từng bước, trong tay vẫn giữ chặt tên trộm đã bắt được đầu tiên.
Tiêu Trì chếch đầu, chưa nhìn thấy gì thì bên tai truyền tới một giọng nói thô và khàn, còn lộ rõ vẻ non nớt: “Thả hết người ra, bằng không tao giết con này!”
5 giây trôi qua, dáng vẻ bình thản của Kiều Mộ nằm gọn trong tầm mắt Tiêu Trì, trên tay cô xách một hòm thuốc, tay phải giơ cao, làm động tác đầu hàng.
Nắng chiếu lên mặt cô, khuôn mặt trắng trẻo không trang điểm tỏa sáng.
Cô bước chầm chậm, trên người mặc bộ đồ y tá màu trắng, dưới chân là đôi giày vải màu đen, để lộ cẳng chân trắng nõn cân xứng, vẻ mặt không gợn sóng, trái ngược hẳn với khuôn mặt viết đầy sợ hãi của thằng nhãi sau lưng cô.
Tiêu Trì thò tay vào túi, chưa mò được điếu thuốc thì tên kẹp chặt Kiều Mộ hét toáng như điên: “Không được nổ súng, bằng không tao giết con này.”
Giọng nói run run lộ vẻ hoảng loạn và căng thẳng.
Bàn tay đút trong túi của Tiêu Trì bất động, hàng lông mày đen như mực dần dần trĩu xuống, đầu lưỡi vô thức cuộn lên. Ba năm trước, cách xa hàng ngàn dặm cũng trong cảnh tượng thế này, anh phán đoán sai, suýt nữa ném súng, còn cô làm con tin lại bình tĩnh hệt một… nữ vương.
Hôm nay nhóm này hãy còn non lắm, nhưng bắt giữ con tin chính là tội nặng rồi…
“Shhhh….” trong đám người phát ra tiếng hít vào qua kẽ răng, tiếp đó yên lặng lùi về sau.
Tam Nhi quay đầu trao đổi với Tiêu Trì bằng một ánh mắt, rồi mỉm cười: “Trộm vặt bị nhốt nhiều lắm là mười lăm ngày đến vài năm. Bắt giữ con tin, giết người, thằng nhãi cậu đã vào thì đừng mong trở ra, nghĩ cho kỹ đi!”
“Thả người!” Tên đó dừng lại, ló đầu ra từ sau lưng Kiều Mộ, nhìn về phía đồng bọn của mình: “Chạy mau!”
Chạy vào đâu? Tiêu Trì và Tam Nhi đứng trấn hệt hai ngọn núi rồi. Ba thằng trộm vặt nhìn nhau, khóc không ra nước mắt.
“Cậu đứng ở chỗ đất trống, lỡ tay súng bắn tỉa tới, há chẳng phải muốn bị headshot à.” Kiều Mộ bỗng mở miệng, giọng điệu thờ ơ: “Tôi không muốn chết, chắc cậu cũng không muốn nhỉ.”
“Câm mồm!” Tên nhãi khống chế Kiều Mộ run run, ngó quanh một lượt rồi nắm bả vai cô từ từ lùi lại.
Ngõ hẹp, cửa lớn nhà phía sau đúng lúc vẫn đang mở.
Kiều Mộ nhíu mày, nom cái bóng khẽ run rẩy trên đất, một thoáng nhẹ nhõm lướt qua đáy mắt trong veo.
Tiêu Trì bỗng mỉm cười, khép hờ hai mắt: “Tay làm sao mà run dữ thế kia?”
Kiều Mộ làm như không nghe thấy. Chẳng hề để bụng, Tiêu Trì lại nói: “Chân thì không tệ, tay vẫn còn kém tí!”
“Ý kiến gì?” Kiều Mộ cất giọng đều đều.
Tam Nhi như lọt vào trong đám sương mù, hết nhìn người này lại nhìn người kia, không hiểu bọn họ đang chơi cái trò bí hiểm gì. Đang buồn bực, cuối ngõ lại lao ra hai thằng chíp choai ăn vận gần giống đám 4 thằng kia, lăm lăm dao trên tay, ngông nga ngông nghênh chạy về phía Kiều Mộ và tên đó.
“Ý kiến thì không có! Xoay mạnh gáy một cái, dùng chân.”
Tiêu Trì cất nụ cười đi, lời nói thêm phần đứng đắn: “Làm được không?”
Kiều Mộ khẽ gật đầu không dễ nhìn ra. Tiêu Trì vừa thấy liền nở nụ cười, nghiêng đầu sang nói Tam Nhi: “Lên!”
Dứt lời, anh lao lên, còn Kiều Mộ cũng nhân lúc thằng nhãi kia mất tập trung, vùng thoát khỏi con dao kề sau eo, hòm thuốc trên tay đập mạnh vào đầu y.
Hai thằng chạy tới chi viện thấy tình hình không ổn, một đứa phanh ‘két’, quay đầu lủi về phía cuối ngõ.
Tiêu Trì và Tam Nhi đuổi kịp, nhoáng cái đã tóm gọn, lấy dây trói chặt.
Quay đầu, thấy tên khống chế Kiều Mộ thế mà còn bò dậy được, vung dao hòng chạy trốn. Hòm thuốc của Kiều Mộ để trên đất, cánh tay cô run rẩy.
Quẳng người lại cho Tam Nhi, Tiêu Trì vọt tới. Anh bất ngờ đánh úp từ phía sau, đoạt lấy con dao của tên đó, dí y xuống đất, vừa buộc dây vừa hỏi: “Tay sao vậy, mềm oặt như thể múa thế.”
Đánh anh mạnh lắm mà.
“Anh cũng có cứng đâu!” Kiều Mộ khom người xách hòm thuốc lên, rồi quay lưng toan nhấc bước.
“Muốn thử không?” Tiêu Trì nở nụ cười nham nhở.
Kiều Mộ lại lên tiếng: “Tôi nói là nói nắm đấm.”
“Bác sĩ Kiều à.” Ý cười nhàn nhạt phảng phất trên mặt Tiêu Trì, anh gọi cô lại, ngữ điệu lành lạnh: “Em không thể đi được, em là con tin!”
(Ảnh: hoa trà bốn mùa)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.