Lúc này, Hợp Hoan Tông Trung Giới giới Cổ Võ đang tràn ngập niềm vui.
Bởi vì hôm nay là ngày thành hôn của Thân Vạn Dương, thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông.
Trong một căn phòng bị phong ấn bởi trận pháp, một cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang khóc.
Cô ngã gục xuống đất, ôm chân người hầu gái trước mặt, khóc lóc van xin: “Tôi cầu xin các người, thả tôi ra ngoài…”
Cô gái xinh đẹp khốn khổ đó chính là vợ của Dương Thành, Tần Thanh Tâm.
Sau khi Tần Thanh Tâm bị Thân Vạn Dương mang đến Hợp Hoan Tông thì bị giam ở đây, hôm nay là ngày Thân Vạn Dương muốn cưới cô làm vợ.
Người hầu gái dẫn đầu lạnh lùng trả lời: “Thiếu phu nhân, chúng tôi không có năng lực thả cô ra ngoài, mong cô đừng làm khó chúng tôi nữa, cô nhanh chóng thay quần áo đi, nếu không, khi thiếu tông chủ đến, người ấy sẽ lại tức giận cho xem!”
Tần Thanh Tâm tuyệt vọng hét lên: “Không, cho dù có chết tôi cũng không gả cho tên súc sinh kia…”
Hầu gái dẫn đầu khẽ cau mày, chợt vung tay lên, một luồng linh khí đánh vào người Tần Thanh Tâm, Tần Thanh Tâm lập tức không thể động đậy.
Sau đó cô ta lập tức quay đầu ra hiệu với những người hầu gái khác, những người này lập tức lấy mũ phượng khăn quàng vai, ép Tần Thanh Tâm mặc vào.
“Trung Giới giới Cổ Võ của chúng tôi, có rất nhiều đại tiểu thư của các tông môn lớn muốn gả cho thiếu tông chủ mà còn không có cơ hội!”
“Cô chỉ là một cô gái thế tục bình thường, có thể gả cho thiếu tông chủ của chúng tôi, đó là phúc phận của cô, đừng không biết điều như vậy!”
“Nếu như cô chọc giận thiếu tông chủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Trong mắt hầu gái dẫn đầu tràn đầy ghen tị, lời nói lạnh lùng đầy uy hiếp.
Tần Thanh Tâm liều mạng giãy dụa, nhưng cho dù có cố gắng hết sức, thì thân thể cũng không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho những giọt nước mắt tuyệt vọng không ngừng chảy ra.
Lúc này, có giọng nói của một người đàn ông vang lên.
“Khi nào thì đến lượt một người làm đầy tớ như cô uy hiếp chủ nhân!”
Người hầu gái dẫn đầu đột nhiên tái mặt khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Bịch!”
Cô ta lập tức quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy kịch liệt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, liều mạng dập đầu van xin người đàn ông đang bước từ cửa vào: “Thiếu tông chủ, là nô tỳ nói bậy, nô tỳ đáng chết, xin người tha cho nô tỳ một mạng…”
Một người đàn ông mặc long bào màu đỏ, trên tay cầm một chiếc quạt tre màu đỏ, trông có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh.
Người tới không ai khác chính là Thân Vạn Dương, thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông.
“Bất kính với bề trên, nếu thích lắm miệng, vậy thì tự cắt lưỡi của mình, từ nay về sau làm một người câm đi!”
Thân Vạn Dương hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn ta cũng không phải thật sự muốn bảo vệ Tần Thanh Tâm, mà là muốn làm cho Tần Thanh Tâm cảm thấy sự đáng sợ của hắn ta.
Vẻ mặt người hầu gái đau đớn, vì sống sót, cô ta phải tự dùng linh khí để cắt lưỡi mình.
Sau khi Thân Vạn Dương bắt cô và Tiếu Tiếu tới đây thì họ đã tách ra, điều này khiến cô rất lo lắng cho sự an toàn của con gái mình, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, nếu không phải vì con mình, có lẽ cô đã không chờ được đến hôm nay mà tự sát rồi.
“Bốp!”
Thân Vạn Dương tát mạnh vào mặt Tần Thanh Tâm mà không hề thương tiếc, mặc dù người phụ nữ trước mặt chính là người mà hắn ta sắp cưới.
Rồi nói một cách lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, bất kính với bề trên sẽ có hậu quả rất nặng nề, cho dù cô trở thành vợ của tôi, cũng không có tư cách làm bậy trước mặt tôi!”