Dương Thanh còn chưa kịp nói chuyện, Ngô Hùng Bá đã cười lạnh nói: “Bây giờ có hối hận cũng vô ích, sau khi Dương Thanh giết chết ông, những gì ông nói cũng thuộc về cậu ta!’
Võ Xương bỗng nhiên lo lắng, rít lên cầu xin: “Không, xin đừng giết tôi…”
Võ Xương vốn giống như một vị vua, lúc này lại phải cầu xin trong đau khổ như một con chó chết.
“Chết!”
Vẻ mặt của Dương Thanh không có chút biểu cảm gì, đấm ra một cú đấm.
“Bùm!”
Cùng với một tiếng nổ vang, thân thể của Võ Xương lập tức hóa thành một làn sương máu.
Toàn trường đột nhiên im lặng, ánh mắt mọi người nhìn về phía Dương Thanh đều tràn đầy sợ hãi.
Ngay cả Ngô Hùng Bá cũng thầm cảm thấy may mắn vì đã không chống lại Dương Thanh.
Ông ta không khỏi thở dài trong lòng: “Nếu như mình đối đầu với cậu ta, thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của cậu ta!”
Tin tức Võ Xương bị giết nhanh chóng lan truyền khắp giới cổ võ.
Nhưng Dương Thanh lại không biết điều này, sau khi giết chết Võ Xương, anh lập tức đi đến phủ Thành chủ tìm chỗ tu luyện để bắt đầu chữa thương.
Bề ngoài nhìn vào thì trông anh có khí thế rất mạnh mẽ, nhưng liên tiếp chiến đấu, cũng khiến anh bị thương nặng, kinh mạch trong cơ thể cũng bị tổn thương đáng kể.
Nếu các cường giả của các tông môn khác đột nhiên hợp lực gây chiến với anh, đương nhiên anh sẽ không đủ khả năng để phát huy được sức mạnh như trước đó.
“Cha, Dương Thanh này từ ngày hôm qua đi vào đến nay vẫn chưa ra, trong hang động cũng không có động tĩnh gì, con gọi mấy lần cũng không có phản hồi”.
“Ở cửa hang động này có một kết giới do cậu ta tạo ra, con không thể mở được, hay là cha thử xem?”
Sáng sớm hôm sau, trước một hang động trong khu vực tu luyện của phủ Thành chủ, vẻ mặt Ngô Tử Kính lo lắng nói.
Trên mặt Ngô Hùng Bá cũng lộ ra vẻ lo lắng, sau khi trầm tư một lát, đầu tiên ông ta thử dùng linh khí để bọc lấy giọng nói, truyền vào trong hang: “Dương Thanh!”
Thấy trong hang vẫn không có phản hồi, Ngô Hùng Bá không do dự nữa, lập tức thi triển công pháp chuẩn bị phá vỡ kết giới ở cửa hang.
Đúng lúc này, lại thấy kết giới của hang động tự động bị phá vỡ, linh khí tiêu tán, một bóng người chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy Dương Thanh xuất hiện, Ngô Tử Kính lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Anh Dương, cuối cùng anh cũng ra ngoài rồi!”
Một giây tiếp theo, anh ta nhìn Dương Thanh, không khỏi kinh hãi nói: “Hả? Vết thương trên người anh đã hoàn toàn bình phục rồi sao?”
“Ừm!”
Dương Thanh là Tiên Thiên đạo Thể, nên khả năng hồi phục vết thương ngoài da của anh, những võ giả này căn bản không thể so sánh được, anh cũng không giải thích quá nhiều mà chỉ đơn giản đáp lại một tiếng.
Sau đó, anh nói một cách chân thành với Ngô Hùng Bá trước mặt mình: “Cám ơn Ngô thành chủ ngày hôm qua đã ra tay cứu giúp!”
Ngô Hùng Bá cười phóng khoáng: “Tôi mới là người phải nói lời cảm ơn, tên Võ Xương kia cũng là kẻ thù của tôi, vừa hay cậu lại giết chết ông ta!”
Sau đó ông ta tiếp tục nói: “Bây giờ cậu chuẩn bị đi thu phục Thiên Hải Tông sao? Tôi dẫn người đi cùng cậu, những tên hề đó không cần cậu phải tự mình ra tay…”
Khi anh nói, ánh mắt sâu thẳm của anh càng trở nên lạnh lùng hơn, một luồng sát khí không thể kiểm soát phát tán ra ngoài.
Ngô Tử Kính ở một bên không khỏi rùng mình, vô thức lùi về phía sau một bước.
Biểu hiện của Dương Thanh cũng khiến Ngô Hùng Bá hơi chấn động, ông ta nghĩ thầm, Dương Thanh vừa tiêu diệt tông chủ của Thiên Hải Tông, chẳng lẽ cậu ta lại muốn tiêu diệt Hợp Hoan Tông sao?
Ông ta không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ Hợp Hoan Tông cũng có thù oán với cậu sao?”