“Rắc!”
Dương Thanh trực tiếp bẻ gãy cổ hầu gái.
Tuy rằng Dương Thanh chưa từng ra tay với phụ nữ, nhưng trong mắt anh giờ phút này, tất cả mọi người trong Hợp Hoan Tông đều đáng chết.
Ngay sau đó anh vung tay lên, một hầu gái khác đang quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha lập tức ngã xuống đất, cho đến khi chết, người hầu gái này cũng không biết mình bị giết như thế nào.
Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, Tân Thanh Tâm cũng hơi ngơ ngác, nhưng nghĩ đến thường ngày những hầu gái này luôn đánh mắng cô, cùng với việc vẫn không biết tung tích của con gái hiện giờ ra sao, cô cũng không buồn thương tiếc cho họ nữa.
Đám người vội vàng rời khỏi hang động, khi đi qua những mật thất đó, nhìn thấy bên trong có một cô bé cũng xấp xỉ với con gái mình, trong lòng Dương Thanh cảm thấy thương hại.
Vừa bước ra ngoài, anh vừa nói với Mạc Thanh Tu bên cạnh: “Tìm một ít quân áo cho bọn họ, chia linh thạch của Hợp Hoan Tông cho bọn họ và để bọn họ rời đi!”
Khi đi vào Hợp Hoan Tông, các đệ tử của Hợp Hoan Tông đều cúi đầu không dám nhìn Dương Thanh, trong mắt bọn họ, Dương Thanh là một tên ác ma có thể
giết chết cả Tông chủ của bọn họ.
Dương Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người trước mặt: “Đại trưởng lão của Hợp Hoan Tông là ai?”
Tuy nhiên, toàn trường hoàn toàn im lặng, không có ai đứng ra.
Dương Thanh đột nhiên nhướng mày, rút thanh kiếm Thiên Tử ra, chĩa vào giữa lông mày của võ giả gần nhất.
Tên võ giả bị kiếm chĩa vào giữa lông mày đột nhiên run rẩy cả người, kinh hãi nói: “Đại trưởng lão đã…đã bị ngài giết chết trong trận chiến trước!”
Manh mối duy nhất này cũng bị đứt đoạn, Dương Thanh cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Anh đè nén sát ý trong lòng, lớn tiếng hỏi: “Có ai từng nhìn thấy con gái tôi không?”
Ban đầu các đệ tử của Hợp Hoan Tông cũng không biết người thân của Dương Thanh là ai, nhưng khi nhìn thấy Tần Thanh Tâm được cứu ra, bọn họ mới chợt nhận ra.
Nghe được câu hỏi của Dương Thanh, phần lớn mọi người đều lắc đầu, biểu thị không biết.
Lúc này, có người đứng ra, thận trọng nói: “Lúc trước tôi từng nhìn thấy con gái của ngài, khi cô bé bị Đại trưởng lão một mình đưa ra khỏi Hợp Hoan Tông, kể từ đó, con gái của ngài không bao giờ xuất hiện nữa, những người còn lại của Hợp Hoan Tông bây giờ, có lẽ cũng không biết tung tích của con gái ngài!”
Những người khác cũng sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Vụt…”
Dương Thanh trực tiếp dùng kiếm đâm vào đầu tên đệ tử kia: “Nếu không biết tung tích của con gái tôi, thì không cần thiết phải sống nữa!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, các đệ tử của Hợp Hoan Tông vẫn đang đứng bỗng cảm thấy hai chân nhữn ra, tất cả đều quỳ xuống đất xin tha.
Dương Thanh tiếp tục nói: “Có ai biết tung tích của con gái tôi không? Chỉ cần có thể cung cấp ra manh mối hữu ích, có thể tránh khỏi cái chết!”
Tuy nhiên, điều khiến Dương Thanh suy sụp chính là không ai biết tung tích của Tiêu Tiêu, những gì họ biết cũng giống như tên đệ tử bị giết kia nói.
“Vậy thì tất cả đi xuống địa ngục hết cho tôi!”
Dương Thanh gần như gầm lên, vừa dứt lời đã vung kiếm chém qua, trước mắt đột nhiên hóa thành cảnh tượng đẫm máu, xác chết chất như núi.
Đám người Ngô Hùng Bá ở bên cạnh cũng sợ hãi đến run rẩy, không dám nói chuyện với Dương Thanh.
Lúc này Dương Thanh đang nóng lòng muốn tìm con gái, căn bản không hề quan tâm đến những người phụ nữ khốn khổ này, anh chuẩn bị rời khỏi Hợp Hoan Tông để đi tìm con gái mình.
“Dương Thanh!”
Lúc này, bên ngoài Hợp Hoan Tông, một người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp. lạnh lùng đột nhiên bước tới, hét lên với giọng điệu lạnh lùng.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm lập tức sửng sốt.