Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2557: Vấn tiên hoàng tuyền (136)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Vinh gia không biết Sơ Tranh muốn làm gì, không đáp lời.

Hai bên cách thủy tinh đối mặt.

Lục Phong Trạch: “…”

Hình như không có chuyện gì của tôi, nếu không thì cho tôi trở về nằm đi?

Lục Phong Trạch bị giam lâu, đã cam chịu rồi.

Về phần người thân này…

Lúc hắn ta sống chẳng ra gì sao không thấy người thân nào, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, nói có quan hệ máu mủ với hắn ta…

Ha.

Hắn cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.

Sơ Tranh quan sát Lục Phong Trạch một lát, cảm thấy hắn ta thật sự không biết Vinh gia này, cho người dẫn hắn ta về trước.

Lục Phong Trạch đi rồi, lúc này Sơ Tranh mới lên tiếng: “Nói nghe xem, tại sao ông lại biết tôi.”

Vinh gia: “Cơ duyên xảo hợp mà thôi.”

“Loại cơ duyên xảo hợp gì mà có thể biết tôi?”

Vinh gia sờ cái đầu không có mấy cọng tóc: “Thời gian quá lâu, không nhớ rõ.”

Rõ ràng Vinh gia đang lừa gạt Sơ Tranh.

“Ông cướp quyển sổ này làm gì? Ông biết thứ gì?”

Vinh gia cổ quái cười một tiếng, ngồi trở lại trên ghế trong phòng: “Không bằng cô quan tâm đến người bên cạnh cô thì hơn.”

Người bên cạnh cô?

Vinh gia vừa nói dứt lời thì Liễu Trọng vội vàng chạy tới.

“Sơ Tranh tiểu thư, xảy ra chuyện rồi.”

Sơ Tranh nhìn Vinh gia một chút, cùng Liễu Trọng đi lên.

Tinh Tuyệt mất tích.

Tinh Tuyệt đi thang máy của công ty, nhưng mọi người chờ một lúc lâu cũng không chờ được người.

Bọn họ đã đi sang chỗ thang máy xem, cũng không tìm được người, thông tin còn không cách nào kết nối.

Giám sát không hiểu thấu bị ảnh hưởng, biến thành hình ảnh nứt vỡ như hoa tuyết, không nhìn được gì cả.

Tìm lượt tất cả những nơi có thể tìm đều không tìm được người.

Chuyện Tinh Tuyệt mất tích, trực tiếp kinh động đến ông cụ Tinh.

Sơ Tranh đến công ty thì vừa vặn gặp ông cụ.

Ông cụ không còn tươi cười như ngày xưa, mà vẻ mặt căng thẳng: “Sơ Tranh tiểu thư.”

Sơ Tranh không lạnh không nhạt gật đầu chào hỏi.

Ông cụ cẩn thận quan sát Sơ Tranh, phát hiện cô nhìn cũng không quá gấp gáp.

Tinh Tuyệt mất tích thế nào, người ở đây đều không nói rõ được.

Sơ Tranh xem giám sát, lại kiểm tra thang máy, cũng không phát hiện dị thường gì.

Những người khác cũng không dám thở mạnh.

Làm mất tổng giám đốc ở ngay trong công ty nhà mình.

Chuyện này nói ra ai mà dám tin?

Ông cụ là chúa tể trong đế quốc khổng lồ này nhiều năm, cho dù ông đã không quản chuyện, nhưng cỗ khí thế trên người cũng không giảm chút nào.

Người trong công ty tự nhiên vì vậy mà e sợ ông cụ này.

“Sơ Tranh tiểu thư.”

Ông cụ đột nhiên gọi Sơ Tranh.

“Vâng?”

“Thứ trên tay cô là Tiểu Diễn tặng cô sao?”

Sơ Tranh giơ tay, vòng tay trên cổ tay hết sức dễ thấy.

“Ừ.”

Ông cụ lại hỏi có phải Tinh Tuyệt cũng có một cái không.

Sơ Tranh tiếp tục gật đầu.

“Ở trong đó có lắp định vị, là định vị có thể đảo ngược, Sơ Tranh tiểu thư có thể cho tôi mượn dùng một chút được không?”

“…”

Vật nhỏ giỏi nha!

Đồ Tinh Tuyệt tặng, cô không hề kiểm tra, cho nên không biết thứ đồ chơi này có tác dụng định vị.

Mà ông cụ Tinh cho cô xem nội dung, cô mới biết thứ này không chỉ là định vị, còn có rất nhiều công năng.

Bao quát nhưng không giới hạn trong ghi âm ghi hình.

Cũng may phần lớn công năng đều là trạng thái đóng, để sau khi trở về Tinh Tuyệt có thể bớt bị đánh một trận.

Trong gian phòng trống trải, người đàn ông bị giam cầm trên giá chữ thập.

Giá chữ thập kết nối điện, mà lúc này chốt mở bị một người cầm trong tay.

Nếu như Sơ Tranh ở đây, thì sẽ nhận ra được, người này và Vinh gia có bảy tám phần tương tự.

Điểm khác biệt chính là, Vinh gia này trẻ hơn rất nhiều, tóc cũng rất tươi tốt, thân thể khỏe mạnh.

Đây chính là Vinh gia 2.0.

“Tinh tiên sinh, ngài đừng ép tôi sử dụng thủ đoạn khác, ngài chỉ cần nói cho tôi biết, Della ở đâu?”

Trên người Tinh Tuyệt mặc dù chật vật, nhưng lại không hề yếu thế, thần sắc bình tĩnh nhìn đối phương.

Thua người không thua trận.

“Della là cái gì?”

“Tinh tiên sinh, giả vờ giả vịt làm gì, ngài nói sớm một chút thì sẽ sớm giải thoát hơn, bị hành hạ như thế cũng không tốt cho cả ngài và tôi.”

Tinh Tuyệt kéo khóe miệng xuống, đường cong có phần lạnh, “Tôi không biết Della mà ông nói là gì.”

Vinh gia 2.0 rõ ràng có chút tức giận, ngón tay ấn xuống nút tấm.

Trong không khí đều là tiếng dòng điện chảy xuôi.

Tinh Tuyệt chỉ khẽ rên lên một tiếng đau đớn, không kêu thành tiếng.

Dạng dòng điện này có thể tạo thành tổn thương cho thân thể người ta, lại không thật sự làm tử vong, thậm chí trên người cũng không xuất hiện dấu vết quá rõ ràng.

Tinh Tuyệt cắn chặt răng không lên tiếng, lưng thẳng tắp.

“Tinh tiên sinh, ngài thật sự không sợ chết sao?” Vinh gia 2.0 tiến đến trước mặt: “Tôi thật sự sẽ giết ngài!!”

“Dù ông có giết tôi thì tôi cũng không biết Della mà ông nói là gì.”

“…”

Vẻ mặt Vinh gia 2. 0 dữ tợn, điên cuồng ấn nút bấm.

Vinh gia 2.0 xoay quanh tại chỗ, khi thì ôm đầu, khi thì khua tay múa chân, y như bị điên.

Tinh Tuyệt thừa dịp ông ta không đối phó với mình, dành thời gian khôi phục một chút thể lực.

Vinh gia 2.0 tra tấn bản thân xong, đột nhiên xông lại bóp cổ Tinh Tuyệt: “Nói cho tao biết, Della ở đâu!!”

Sức lực của người đang tức giận vô cùng lớn, Tinh Tuyệt cảm thấy hô hấp khó khăn, trong đầu dần dần thiếu dưỡng khí.

Mà ông ta vẫn đang không ngừng rống lên.

Hỏi hắn Della ở đâu.

Della là cái gì…

Ý thức của Tinh Tuyệt bay xa, bóng tối đánh tới.

Cả người hắn giống như chìm vào đáy nước, bị chất lỏng sền sệt bao trùm.

Rõ ràng đỉnh đầu có ánh sáng, nhưng dù cho hắn giãy dụa thế nào, cũng không cách nào chạm được đến ánh sáng kia.

Phải chết sao?

Tinh Tuyệt cảm thấy mình nhìn thấy rất nhiều hình ảnh.

Cảnh tượng khác biệt, con người khác biệt, dung mạo khác biệt, phục sức khác biệt…

Mỗi một hình ảnh hắn đều cảm thấy quen thuộc.

Quen thuộc khắc vào sâu trong linh hồn.

Cuối cùng những hình ảnh đó, toàn bộ hội tụ thành một người.

Cô nghiêng đầu, trên gương mặt lạnh như băng sương, bỗng nhiên nở ra một nụ cười.

Cô đứng trong ánh sáng đó, vươn tay về phía hắn.

Hắn không muốn chết.

Sao hắn có thể bỏ lại một mình cô được…

Không biết Tinh Tuyệt bạo phát ra sức lực từ đâu, dùng hết toàn lực bơi lên phía trên.

Thứ trói buộc trên người hắn buông lỏng, hắn xông ra khỏi tia sáng đó.

“Tỉnh tỉnh!!”

Bên tai bỗng nhiên nghe thấy âm thanh.

Tinh Tuyệt che ngực, hít thở dồn dập, ánh mắt đảo qua bốn phía.

Có không ít khuôn mặt quen thuộc.

Hắn nằm dưới đất, tựa vào lòng Sơ Tranh.

“Bảo Bảo.” Tinh Tuyệt cũng không để ý có nhiều người như vậy, đột nhiên ôm lấy Sơ Tranh, khàn giọng gọi cô.

Sơ Tranh vỗ vỗ phía sau lưng hắn: “Không sao.”

Hô hấp của Tinh Tuyệt dần dần trở nên bằng phẳng, trên người hắn còn có vết thương bị đánh mà thành, rất nhanh bị chuyển đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra một phen xong mới có thời gian nói chuyện.

Lúc này trong phòng còn lại không nhiều người.

Sơ Tranh ngồi ở bên giường bệnh của Tinh Tuyệt, bị Tinh Tuyệt gắt gao kéo lấy.

Ông cụ Tinh ngồi trên ghế sofa ở một bên, quản gia đứng ở phía sau ông cụ, cúi đầu xuống nhìn dưới mặt đất.

“Người kia đâu?”

“Chết rồi.” Giọng điệu của Sơ Tranh rất nhạt, giống như chỉ là chết một con sâu nhỏ, không đáng nhắc tới.

Ông cụ Tinh đến sau Sơ Tranh.

Khi ông đến thì đã trông thấy Vinh gia 2.0 nằm dưới đất, và Sơ Tranh ôm Tinh Tuyệt.

Cho nên người kia chết như thế nào, ông cụ Tinh không rõ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.