Sở Thiên nhìn hàng loạt ma thú cao cấp nối đuôi nhau bay lên không trung, nghe tiếng báo động vang dội khắp Bàng Bối thành, còn cả Xích Diễm sát khí đằng đằng, bất giác cười khó xử, hình như lần nay gây phiền phức to rồi!
Khi đi A Cổ Lạp sơn, Sở Thiên ngồi khí cầu Tế Bách Lâm nhưng khi về thì lại cưỡi A Mạc Kỳ, đằng sau còn có NMD và Boeing 747. Đáng lẽ ra bọn họ nên hạ cánh ở một chỗ kín đáo bên ngoài Bàng Bối thành, sau đó đi bộ đến gặp Lô Địch Tam Thế, nhưng vì mấy lời nói của Ba Bác Tát mà Sở Thiên đã thay đổi lộ trình.
Ba Bác Tát nói nhất định phải cho Lô Địch Tam Thế nhìn qua một chút các con ma thú của Sở Thiên. Dù sao thì sau này bọn chúng cũng được coi như sức mạnh của quốc gia rồi. Nếu đã phải đưa đi gặp bệ hạ thì sao lại phải hạ cánh ở ngoài thành? Trực tiếp bay đến hoàng cung không phải nhanh hơn sao? Sở Thiên ngẫm nghĩ một hồi thấy cũng phải! Thế có phải tự gây phiền phức cho mình không?
Lúc Ba Bác Tát nêu ý kiến với Sở Thiên, hắn ngồi ở trên đầu con Boeing 747, còn Sở Thiên cưỡi A Mạt Kỳ lượn vòng xung quanh. Nhưng quả thật con Boeing 747 quá to, tuy hai người phải hét thay vì nói nhưng Tạp Đặc và ba vị pháp sư kia ngồi ở bụng con Boeing 747 không thể nghe được họ nói gì, nên đương nhiên cũng không ai nói cho Sở Thiên biết việc đưa một đoàn ma thú bay vào hoàng cung sẽ có hậu quả như thế nào!
Tạp Đặc và ba vị pháp sư cũng không hề dễ thở. Bốn người bọn họ phụ trách việc bảo vệ Sở Thiên, cho dù trên đường Sở Thiên không gặp nguy hiểm gì nhưng việc khí cầu Tế Bách Lâm rơi, gần một trăm con Sư Thứu mất mạng, hai sai lầm này mà chiếu theo quân quy nghiêm khắc của Khải Tát thì phải lãnh tội chết rồi. Vì thế bốn vị ngay sau khi vào khu vực không phận của Khải Tát đã tập hợp lại cùng trao đổi, liệu có nên bảo hầu tước Phất Lạp Địch Nặc nói giúp cho bọn họ hay không?
Khi bọn Tạp Đặc sắp có kết luận cuối cùng thì đột nhiên nghe thấy tiếng báo động ở Đế Đô, đợi đến khi họ hiểu ra có chuyện gì đồng thời nhắc nhở Sở Thiên thì Xích Diễm đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu rồi.
“Là ngươi?” nhìn thấy phía trên đầu con chim ưng đen ấy là Sở Thiên đang ngồi, ánh mắt hung dữ của Xích Diệm lập tức trở nên vô cùng kinh ngạc, “Sao ngươi lại…” Tin tức từ A Cổ Lạp sơn báo về rất đơn giản, chỉ nói Sở Thiên đã chữa khỏi bệnh cho Long hoàng, vì thế Xích Diễm không biết tí nào về những chuyện khác của hắn.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên làm mặt ảo não, ra vẻ vô cùng ân hận, “Ta chỉ muốn sớm được gặp bệ hạ thôi nào ngờ lại gây ra rắc rối lớn thế này!” Những lúc thế này chối cãi là hỏng hết chuyện, nên Sở Thiên chọn cách khác, xin tha thứ, như thế chắc chắn Lô Địch Tam Thế sẽ không làm khó dễ mình.
“Hứ!” Xích Diệm lạnh lùng nhìn Sở Thiên, rồi vẫy tay một cái, thu hồi lại ma pháp phòng ngự bên trên hoàng cung, “Ngươi tự đi mà giải thích với bệ hạ!” Nói rồi Xích Diệm quay người bay về hướng phủ Hầu tước Tạp Nạp Tư.
Không giúp ta à? Hứ! Sở Thiên cười gian, hét về phía bóng dáng Xích Diễm: “Những bức tượng điêu khắc trong bãi luyện võ của Tạp Nạp Tư đại ca hình như là rất đẹp…”
Xích Diễm vốn đang bay lượn rất từ tốn, khi nghe thấy những lời của Sở Thiên đột nhiên dừng lại, rơi tự do đến hơn mười mét mới ổn định lại. Nhưng Xích Diễm không hề quay đầu lại nhìn Sở Thiên, vẫn tiếp tục bay một cách uyển chuyển.
“A Mạc Kỳ, chúng ta xuống thôi!” Sở Thiên khổ não nói, Xích Diễm không sẵn lòng giúp đỡ, vậy chỉ còn cách tự mình đi hứng chịu nộ khí của Lô Địch Tam Thế mà thôi. “Boeing 747, ngươi đợi ta ở đây!” Sở Thiên tìm đến nửa ngày cũng không thấy có chỗ nào để Boeing 747 hạ cánh nên đành phải xuống trước.
“Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, thì ra là ngươi!” Lô Địch Tam Thế cuối cùng cũng nhìn rõ người ngồi trên lưng A Mạt Kỳ, liền vui mừng cười lớn, những chuyện không vui ban nãy bay đi đâu hết. Từ trước tới nay Lô Địch Tam Thế luôn khoan dung độ lượng với công thần. Phất Lạp Địch Nặc giúp mình xử lý Cự long tộc, gây chút rắc rối có là gì đâu, “Hoan nghênh ngươi trở về!”
Phù~~ Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm, may mà bệ hạ không trách tội. Lúc này A Mạt Kỳ cũng đáp xuống đất, Sở Thiên nhảy xuống, bước nhanh tới trước Lô Địch Tam Thế, hành lễ xong, nói: “Bệ hạ, thần chỉ muốn sớm gặp lại điện hạ nên…”
“Không sao!” Lô Địch Tam Thế phẩy tay một cái, coi như bỏ qua chuyện này, rồi nói với Cách Lôi Minh: “Lão thừa tướng, ngươi đi giải quyết chuyện này đi!”
“Vâng thưa điện hạ!” Cách Lôi Minh nhìn Sở Thiên một cái rồi lãnh chỉ cáo lui. Ông ta cũng hiểu hiện nay Sở Thiên là công thần, đương nhiên không thể phạt hắn, nên đành phải cam chịu giải quyết hậu quả giúp hắn.
Phất Lạp Địch Nặc, vị này là…” Lô Địch Tam thế chỉ vào A Mạt Kỳ, cảm thấy con ma thú khí thế đầy mình này rất thú vị, thậm chí lòng tham cũng hiển hiện qua ánh mắt sáng rực. Cảnh tưởng ban nãy khi A Mạt Kỳ và Xích Diệm đối mặt với nhau, Lô Địch Tam Thế đã quan sát rất kỹ, một ma thú có thể ngang ngửa với Xích Diễm, như thế thể hiện ý nghĩa gì đó!
“A Mạc Kỳ, Biến dị Lôi Ưng cấp chín, chủ nhân là Phất Lạp Địch Nặc!” Ánh mắt A Mạt Kỳ quét một lượt nhìn Lô Địch Tam Thế đang đứng ở phía dưới bụng mình, lạnh nhạt nói.
Cấp chín? Chủ nhân là Phất Lạp Địch Nặc? Lô Địch Tam Thế cảm thấy máu đang ào ào dồn lên não. Một lúc sau, “Ha ha ha…” cuối cùng Lô Địch Tam Thế không kìm được mà cười sằng sặc. Từ khi kế thừa vương vị cho đến nay, Lô Địch Tam Thế chỉ có hai lần cười lớn một cách không kiêng dè gì. Một lần là lúc này đây, một lần là vào năm năm trước, khi được Tạp Nạp Tư thông báo đã có được Xích Diệm.
“Hừ! Có gì đáng cười chứ?” A Mạt Kỳ lạnh lùng nói, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, không để ý đến Lô Địch Tam Thế nữa. Nếu không có Sở Thiên ở đây e rằng A Mạt Kỳ đã xử cái tên Lô Địch Tam Thế dám cười mình kia thành cái sàng luôn rồi.
“A Mạt Kỳ! Sao nói năng vô lễ thế hả?! Mau tạ lỗi với bệ hạ!” Sở Thiên phát hoảng, tên này cái gì cũng tốt chỉ phải tội tính tình thô lỗ, ngoài bản thân mình ra nhìn ai cũng thấy không thuận mắt! Không ngờ hắn còn dám nói cả điện hạ.
“Xin lỗi, bệ hạ!” A Mạt Kỳ làm theo mệnh lệnh của Sở Thiên nhưng xem ra một chút thành ý cũng không có.
“Không sao, khà khà, A Mạt Kỳ tiên sinh quả nhiên khí chất phi phàm!” Lô Địch Tam Thế không hề tỏ ra giận dữ. Theo hắn thấy thì ma thú cấp chín tuyệt đối đủ tư cách nói những lời như thế với mình. Xích Diễm vì nể mặt Tạp Nạp Tư mà tôn trọng mình, nhưng Khố Á Tháp bình thường tính khí hắn còn nóng nảy hơn A Mạt Kỳ!
Ba con ma thú cấp chín! Quốc gia duy nhất trên đại lục này sở hữu ba con ma thú cấp chín! Hiện nay trong đầu Lô Địch Tam Thế chỉ còn cái ý nghĩ ấy, nếu ba mươi năm trước Khải Tát có được sức mạnh này thì Thái Thạch Bảo cũng không trở thành nơi an nghỉ của các thiết kỵ sỹ Khải Tát rồi.…Giờ đây, chỉ cần Long Hoàng không can thiệp vào, dù cho Lô Địch Tam Thế một lần nữa phải đối mặt với đội quân Long tộc thì cũng vẫn ngùn ngụt khí thế chiến đấu!
“Bệ hạ!” Sở Thiên gọi Lô Địch Tam Thế đang có chút hơi kích động, “Ngài có thể tìm nơi nào cho các con ma thú khác của thần đáp xuống không?” Nói rồi Sở Thiên chỉ chỉ lên trời.
Lô Địch Tam Thế nhìn theo hướng tay Sở Thiên chỉ, hai con mắt mở to hết cỡ: “Bọn chúng cũng là của ngươi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!