Dị Giới Thú Y

Chương 62: Sự trở về vinh quang (Thượng)



Khải Tát đế quốc, hoàng cung Bàng Bối thành

Tâm trạng hiện giờ của Lô Địch Tam Thế rất thoải mái, cực kỳ thoải mái. Vì mười ngày trước Xích Diễm nhận được tin tức từ A Cổ Lạp sơn, chỉ có một câu — Tế Tự giỏi nhất Khải Tát, Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc, đã chữa khỏi bệnh cho Long Hoàng!

Sở Thiên chỉ biết lần này mình đã lập đại công, nhưng với thân phận của hắn thì vẫn chưa được biết việc này đối với Lô Địch Tam Thế – người luôn nung nấu tham vọng xưng bá đại lục, có ý nghĩa như thế nào! Tuy rằng Cự long tộc đứng ngoài những cuộc tranh chấp ở đại lục nhưng bọn họ không thể từ bỏ hoàn toàn bản tính tham lam. Nhưng bọn họ lại vì cái gọi là sự tôn nghiêm của Long tộc nên không muốn tranh giành thiệt hơn. Vì thế, có thể dùng rất nhiều lễ vật mua chuộc!

Trong chiến dịch Thái Thạch Bảo ba mươi năm trước, mọi người chỉ biết rằng một mình An Đông Ni cứu được toàn bộ đế quốc, nhưng tại sao An Đông Ni lại có cơ hội cứu Khải Tát?! Nước Lôi Tư quốc lực yếu kém làm thế nào mà có thể tiêu diệt hết sạch hàng ngàn pháp sư cao cấp của Khải Tát?! Những thiết kỵ sỹ Khải Tát bất khả chiến bại vì sao lại bỏ mạng đến hai mươi vạn quân?! Những nguyên nhân này dưới sự sắp xếp của những nhân vật cao cấp dần dần đã bị lãng quên.

Nhưng Lô Địch Tam Thế thì không thể quên được: Năm ấy, nước Thái Luân binh lực hùng hậu muốn thôn tính Khải Tát nên dùng số tiền thuế tích lũy trong mười năm của Lôi Tư kết giao với Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức! Thế là, trên chiến trường Thái Thạch bảo, hàng chục vạn tướng sỹ Khải Tát đã khốn khổ khi phát hiện địch thủ của họ tự nhiên có thêm hàng trăm con Cự long cao cấp!

Sức lực con người thì không thể nào so sánh được với một đại quân Long tộc có sự thống lĩnh của ba đầu Cự long cấp chín! Sức tấn công mạnh mẽ như vũ bạo trong nháy mắt đã phá tan tành hàng phòng thủ của Khải Tát! Nhưng những kỵ sỹ Khải Tát với ý chí chiến đấu đến chết cũng không lùi bước đã dùng máu thịt của mình giữ chân toàn bộ Cự long và hai mươi vạn quân Lôi Tư ở Thái Thạch Bảo! Không cho chúng tiến vào được biên giới dù chỉ một bước!

Mười ngày sau, Thái Thạch Bảo đã không còn được mấy quân Khải Tát sống sót, mà hoàng đế Khải Tát đời trước đã tặng toàn bộ quốc khổ cho A Cổ Lạp sơn, nên cho đã hoàn thành việc nhờ vả Long tộc, liền chuyển giao những chuyện còn lại cho quân đội Lôi Tư còn đợi ở xa, rồi rút binh về.

Thái Luân cũng bị thắng lợi làm mờ mắt, nên không ngăn cản Cự long rút lui. Nhưng hắn quên mất một việc quan trọng nhất: trong quá trình chiến đấu, Cự long tộc làm theo quy tắc giữa các ma thú, không tiêu diệt Khố Á Tháp cấp chín, sức mạnh cuối cùng của Khải Tát, mà chỉ làm hắn mất đi sức chiến đấu! Ngay lúc ấy, An Đông Ni đến Thái Thạch bảo, sử dụng cấm chú — bài hát ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh…

Sau khi chiến tranh kết thúc, tuy tránh được nguy cơ mất nước nhưng nguyên khí của Khải Tát đã suy yếu nghiêm trọng, thậm chí không dám tuyên bố chân tướng của cuộc chiến cho dân chúng. Ngay cả với thân phận là Tế Tự hàng đầu cung đình, Sở Thiên cũng không có tư cách được biết! Vì nếu Khải Tát cho người khác biết kẻ thù của họ là Cự long tộc thì chắc chắn sẽ gây nên sự khủng hoảng khó có thể tưởng tượng nổi!

Ba mươi năm nay, phụ hoàng của Lô Địch Tam Thế phải mang mối hận mà rời bỏ trần thế. Nhưng Lô Địch Tam Thế trị quốc anh minh sáng suốt, khiến quốc lực Khải Tát một lần nữa vượt qua Lôi Tư, nhưng lại không dám khiêu chiến trước vì sợ rằng Cự long tộc lại nhúng tay vào! Điều đáng lo sợ chính là mối quan hệ khăng khít giữa A Cổ Lạp Sơn và Lôi Tư!

Mối nguy Cự long vẫn như cái gai trong mắt, khiến cho Lô Địch Tam Thế ăn ngủ không yên, nhưng giờ thì tất cả đã tan biến. Cự long tuy tham lam nhưng cực kỳ kiêu ngạo! Chúng tuyệt đối sẽ không ra tay với người có ơn với mình! Vì thế mà giờ đây Lô Địch Tam Thế có thể không chút do dự mà chuẩn bị chiến tranh, báo thù Lôi Tư!

Lô Địch Tam Thế chậm rãi bước trên dãy hành lang thông với đại điện, thư thái đùa nghịch với thanh đoản kiếm trong tay. Tiện thể hỏi Cách Lôi Minh ở đằng sau: “Lão thừa tướng, lần này Phất Lạp Địch Nặc lại lập được công lớn, ngươi nói xem nên thưởng hắn thế nào đây?’

“Bệ hạ!” Cách Lôi Minh vội tiến đến gần, cúi đầu hạ giọng nói: “Mặc dù Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc đã có công rất lớn, nhưng không thể thưởng nhiều, mà thưởng ít cũng không được.”

“Ồ, tại sao vậy?” Lô Địch Tam Thế rất hứng thú với câu trả lời của Lôi Cách Minh, dừng bước và hỏi đầy hứng thú: “Tại sao phần thưởng lại vừa không được nhiều vừa không được ít?”

“Khà khà, thần nghĩ bệ hạ chắc phải biết đáp án rồi chứ ạ?” Lôi Cách Minh cười. Sở Thiên là Tế Tự hàng đầu cung đình trẻ nhất đế quốc, nếu lần này mà luận công ban thưởng chỉ e mấy vị ở tổng cục chỉ huy phải nhường chỗ cho hắn rồi. Thế vẫn còn dễ tính, cùng lắm là cho Sở Thiên thay thế Đạt Mã Nhĩ! Nhưng sau này thì sao? Theo như tuổi tác hiện giờ của Sở Thiên, chỉ sợ hắn còn làm mưa làm gió trong triều đình Khải Tát vài chục năm nữa ấy chứ. Trong mấy chục năm này hắn lại lập đại công nữa thì sao? Chẳng lẽ Lô Địch Tam Thế phải nhường ngôi cho hắn?

Hơn nữa cuộc chiến giữa Khải Tát và Lôi Tư sắp nổ ra rồi, cái mà Lô Địch Tam Thế thiếu bây giờ là một lý do! Một khi có được cái lý do này thì một trận chiến giữa các cường quốc là không thể tránh khỏi! Là Tế Tự mạnh nhất Khải Tát, Hầu Tước Phất Lạp Địch Nặc đương nhiên cũng phải theo quân đội xuất chinh. Nghĩ đến đây, Cách Lôi Minh và Lô Địch Tam Thế không hẹn mà cùng cười, “Bệ hạ, tạm thời ta thăng tước cho Phất Lạp Địch Nặc, rồi bảo hắn lập công trạng để lên chức Đại thần ma pháp. Cách này ngài thấy hài lòng không?”

“Ha ha…!” Lô Địch Tam Thế gật đầu cười tán thưởng, nhưng hình như vẫn cố ý làm khó Lôi Cách Minh: “Dựa vào địa vị của Phất Lạp Địch Nặc thì hắn đã đủ tư cách biết được chân tướng chiến dịch Thái Thạch Bảo năm đó, việc đó hắn đương nhiên có thế nghĩ đến, trị khỏi cho Long Hoàng cũng ngang với việc mở ra chiếc cửa cho Khải Tát xưng bá Huyễn Thú đại lục. Chỉ tăng tước vị thôi, liệu hắn có chê ít quá không?”

“Đúng là có hơi ít, có điều…” Cách Lôi Minh nhìn về phái hậu viện, nơi ở của hoàng tộc, “Công chúa Sắt Lâm Na cũng đến tuổi lấy chồng rồi…”

“Cấp báo!!!” một thị vệ áo giáp vàng đột nhiên vội vàng chạy tới trước mặt Lô Địch Tam Thế, “Điện hạ, có rất nhiều ma thú đang tiến vào Bàng Bối thành!”

“Cái gì??!” Lô Địch Tam Thế đút mạnh thanh đoản kiếm vào bao, gằn giọng: “Cấm vệ quân Đế Đô đâu? Sao không ngăn cản bọn chúng?”

“Bẩm điện hạ, lũ ma thú đấy bay trên không trung!” Nói xong, hơi do dự, tên thị vệ bổ sung: “Bối Tư Đặc đại nhân đã lệnh cho trung đội Sư Thứu Đế Đô đi ngăn cản, nhưng…”

“Nhưng cái gì? Nói mau!” Cách Lôi Minh cũng mất hết kiên nhẫn, chuyện quan trọng như vậy sao lại ăn nói ấp úng thế chứ?! “Đừng dài dòng nữa, rốt cuộc tình hình như thế nào?”

“Nhưng hình như quân địch có ma thú bay cấp chín, dọa cho ba trung đội Sư Thứu bỏ chạy hết! Bối Tư Đặc đại nhân hạ lệnh cho toàn bộ ma thú cấp tám trở xuống sẵn sàng chiến đấu, đồng thời thỉnh cầu bệ hạ điều động Xích Diễm hoặc Khố Á Tháp!”

“Ma thú phi hành cấp chín ư?” Lô Địch Tam Thế vội vàng tháo chiếc vòng cổ xuống, hét vào viên đá ma pháp ở trên đó: “Tạp Nạp Tư, lập tức lệnh cho Xích Diễm đi ngăn cản đội ma thú ở Đế Đô!”

Có điều lệnh của Lô Địch Tam Thế hình như đến hơi muộn, trên bầu trời hoàng cung đã xuất hiện một đám mây xanh lục với vài mảng đen đen. “Già Thiên Vân Tước cấp bảy? Là đội không quân của Thú tộc!” Tình hình nguy cấp, Cách Lôi Minh không thể để ý đến lễ nghi nữa, kéo Lô Địch Tam Thế chạy đi, “Bệ hạ, hãy mau xuống mật thất!”

“Không cần!” Lô Địch Tam Thế hất Cách Lôi Minh ra, ngửa mặt lên bầu trời, bình tĩnh nói: “Nếu quả thật là ma thú cấp chín thì trốn đi đâu cũng thế thôi!”

“Bệ hạ…!” Cách Lôi Mình cũng hết cách rồi. Thật ra đúng là như thế, dưới sự tấn công của ma thú cấp chín thì người thường gần như không có cơ hội trốn chạy nào hết.

“Hừ! Một con ma thú cấp bảy mà dám làm loạn ở đây!” cùng với tiếng nói ấy là một luồng sáng đỏ sẫm bao phủ lấy hoàng cung, đồng thời Xích Diễm thướt tha cũng xuất hiện trên bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.