– Chó già, cút đi!
Câu bá đạo vô cùng này thốt ra từ miệng Sở lão ma, mặc dù này cũng là phù hợp tính cách của Sở lão ma nhưng ngay lúc này lão cố ý nói cho Sở Nam nghe. Sở lão ma sống lâu như vậy, hơn nữa không phải bế tử quan quái vật, nghe xong tin tức có liên quan đến Sở Nam thì liền nhìn thấu tính tình hắn như thế nào.
Quả nhiên mặt Sở Nam có ý cười, cũng bởi vì chữ ‘ma’ khiến hắn nghĩ đến ma đạo tử sư phụ, trong lòng thầm nhủ.
“Lão tổ Sở gia này thú vị thật, nhưng ta không phải người Sở gia thật sự.”
Lão tổ Tiêu gia biết hôm nay muốn giết chết đám người Sở Nam là không thể nào, nhưng nghe Sở lão ma nói câu này thì lửa giận bừng bừng. Ba chữ kia nếu là Sở Nam, Tư Đồ Dật Tiêu nói thì uy lực tuyệt đối sẽ không lớn như vậy, bởi vì ở trong lòng lão tổ Tiêu gia không xem họ ra gì, là dưới cơ lã, nhưng Sở lão ma thì ngang hàng với lão mà.
– Sở lão ma, ngươi đang bức lão phu sao?
– Bức ngươi lại như thế nào?
– Đừng tưởng lão phu sợ ngươi!
– Nói nhảm cái quái gì, không sợ thì ra tay đi!
Sở lão ma đánh gãy lời của lão tổ Tiêu gia. Lão tổ Tiêu gia tức giận bốc lên hư hỏa, vốn nó là hình thái ảo nhưng Sở Nam thấy thì nó như đông lại, điều này hắn chân chính dung hợp “Hư thực” chi đạo cũng làm được.
– Văn tuyến đó là thời gian ư?
Trong khi Sở Nam thắc mức thì Sở lão ma nói:
– Ngươi đang diễn tuồng hả? Hoặc là làm bọ hù người?
Khi nói chuyện lão tổ Sở gia một chưởng chém ra, những không gian a, văn tuyến a, lập tức bị chém thành hai nửa, ngay cả hư hỏa cũng là, dù hư hỏa khi tay Sở lão ma chém vào thì từ thực biến hư nhưng không có trốn thoát vận mệnh bị trảm.
Đương nhiên lão tổ Tiêu gia sẽ không dễ dàng bị đói phó như vậy, bàn tay chém qua, hư hỏa, không gian lại xác nhập vào nhau.
Lát sau lão tổ Tiêu gia nói:
– Hiện tại không phải là lúc chúng ta quyết tử chiến. Hôm nay chỉ cần để ta đem Tử Chân và tiểu tử nó đi thì ta sẽ tha cho chúng!
– Ngươi cứ đòi giết người của ta thì chúng ta cứ giết một trận rồi nói đi.
Lão tổ Tiêu gia không để ý lời Sở Nam nói, tiếp tục bảo:
– Sở lão ma, ngươi hộ được hắn một lúc, không bảo vệ họ được một đời đâu. Lão phu muốn giết hắn từng phút từng giây đều cơ hội, trừ phi ngươi mỗi ngày đều cùng hắn một chỗ. Nếu làm vậy thì ngươi đúng là có thể giữ mạng họ nhưng e rằng ngươi sẽ phải trả cái gí lớn, chính là toàn bộ Sở gia!
Sự uy hiếp cực kỳ rõ ràng, Sở lão ma nhíu mày, đúng là có khả năng được cái này mất cái kia. Hơn nữa trước mắt người này còn không xác định có phải là Sở gia huyết mạch, phải trả giá như vậy là quá lớn…
Lão tổ Sở gia còn đang suy nghĩ thì Sở Nam quát to một tiếng:
– Bạo!
‘Thiên địa hắc động’ như là quần tinh trực tiếp tạc nổ, lão tổ Tiêu gia dùng hư hỏa ngưng kết không gian, cũng bị năng lượng nghiền nát. Lão tổ Sở gia giật nảy mình, lão không ngờ Sở Nam sẽ ra chiêu như vậy. Khi Sở Nam ra tay thì Tư Đồ Dật Tiêu cũng hành động, Song Thù đứng im lặng làm theo.
Lúc này lão tổ Tiêu gia quát to:
– Thiên địa hợp?
Lão tổ Sở gia không do dự nữa, trực tiếp ra đại sát chiêu, trảm hướng lão tổ Tiêu gia. Lão tổ Tiêu gia giật nảy mình, không có cùng lão tổ Sở gia cứng rắn chống. Nhoáng người lên lão định chộp hướng Tiêu Tử Chân và Thường Danh Ca.
Nhưng khi lão mới gần khe hở thì có một thanh âm vang lên:
– Ta đã nói, đạp qua khe hở này, chết! Chẳng lẽ ngươi quên mất sao?
Sở Nam chịu phản phệ cực nặng mở ra con mắt thứ ba, theo thế giới trong người biến cường, con mắt thứ ba uy năng cũng cường nhiều. Ánh mắt hắn không thèm nhìn không gian bình chướng, bắn tới người lão tổ Tiêu gia bốc lên khói trắng.
– Hủy thế chi nhãn! Hiên viên!
Lão tổ Tiêu gia lần lượt kinh ngạc, cảm giác lão tổ Sở gia tỏa định mình. Lão tổ Tiêu gia liếc Tiêu Tử Chân, lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, ánh mắt biến sắc bén, người đi vào không gian.
Lão tổ Tiêu gia đi tới vùng đất có một thân xác giống lão y như đúc, khi lão thuấn di thì thân thể này bị hủy diệt.
Cùng lúc đó có giọng lão tổ Tiêu gia vang lên:
– Sở lão ma, đợi lão phu báo thù đi. Nếu ngươi trở về chậm thì lão phu bảo chứng, các ngươi Sở gia sẽ trở thành hoang tàn. Ngươi không ở Sở gia thì còn ai có thể ngăn cản được ta? Biết điều thì hãy để Chân Tử sống cho tốt, nếu không thì…
Sở Nam và Tư Đồ Dật Tiêu định đuổi theo nhưng Sở lão ma lên tiếng:
– Đừng đuổi theo nữa, hiện tại lão ta đã ở đại lục khác rồi.
Sở Nam dừng bước chân, hắn biết rõ nếu là liều mạng đuổi theo thì dựa vào Tiểu Hắc hơn phân nửa có thể truy, nhưng hắn không vội bại lộ Tiểu Hắc, vậy nên đã dừng lại.
Trong lòng Sở Nam giật mình thực của lão tổ Tiêu gia, chỉ chớp mứt đã đến đại lục khác rồi. Sở Nam ngẫm nghĩ thế giới trong người cắn nuốt không gian, thầm nhủ.
“Chờ ta nuốt đến cực hạn thì có lẽ ta sẽ càng nhanh hơn lão nữa!”
Lão tổ Tiêu gia đã đi, lòng Tiêu Tử Chân lạnh lẽo. Nàng không nghĩ đến lão tổ tiến tới nhưng không thể thay đổi vận mệnh của nàng. Thật ra thì lão tổ Tiêu gia cũng không muốn rời đi nhưng lão không đi không được.
Tư Đồ Dật Tiêu và Sở Nam biểu hiện đi ra thực lực, đã có thể nhập vào pháp nhãn của lão, đặc biệt là dưới tình huống lão bị lão tổ Sở gia quấn lấy. Đám Sở Nam có thể khiến lão tổ Tiêu gia bị thương càng thêm thương, thời gian càng lâu càng bất lợi.
Cho nên lão tổ Tiêu gia lập tức cắt đứt, chuẩn bị cơ hội khác, cùng lúc nó để lại lời nói uy hiếp lão tổ Sở gia. Lão tổ Tiêu gia nghĩ rừng không đến lúc hoàn toàn xé rách da mặt thì chắc Tiêu Tử Chân còn có thể sống. Đương nhiên đối với lão tổ Tiêu gia thì Tiêu Tử Chân có sống hay không chẳng mấy quan trọng, bây giờ lão chỉ muốn tiêu diệt Sở Nam thôi, tuyệt đối không để hắn trưởng thành tiếp nữa.
Lão tổ Tiêu gia còn ở trong không gian vô tận thì mệnh lệnh đã truyền về rồi, ra lệnh cho người Tiêu gia liên hợp địch thủ của Sở gia, Sở Nam, chuẩn bị chơi một ván to.
Cùng lúc đó, Thiên Tử cũng là chơi món to ở Nghịch Thiên bang lăn lộn đến vị trí cực cao, bây giờ trong Cửu Long môn đang nghiên cứu rồng, không lâu sau gã lại thông qua truyền tống trận rời đi.
Bên này Tiêu Tử Chân lòng đầy tuyệt vọng ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm Sở Nam, gầm lên:
– Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi thì ta sớm đã thiên đạo đại thành, nắm mạng nhỏ của ngươi trong tay. Ta phải giết ngươi! Phải cướp lại kỳ ngộ của ngươi, bổ sung đại đạo ngũ thập của ta!
Tiêu Tử Chân bỏ qua Thường Danh Ca giết hướng Sở Nam. Thường Danh Ca nhoáng người chặn trước mặt Tiêu Tử Chân, lạnh lùng nói:
– Đối thủ của ngươi là ta. Có ta ở ngươi đừng mơ bước ra một bước!
Thường Danh Ca lập tức chém ra một kiếm.
Lão tổ Sở gia nói:
– Sở Nam, cùng ta quay về Sở gia một chuyến đi!
– Không!
– Điều này đối với ngươi, ta, Sở gia đều rất quan trọng!
– Ta không phải người Sở gia!
– Có phải hay không, huyết mạch kiểm nghiệm liền biết.
Lão tổ Sở gia không hề nhíu mày, hình như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của lão.
Lão tổ Sở gia nói tiếp:
– Bởi vì ngươi, Sở gia có lẽ sẽ nghênh đến đợt tai nạn, theo ta hiểu biết Tiêu lão quái thì hiện giờ chắc chắn lão đã liên hệ các phương nhân mã chuẩn bị xuống tay với Sở gia. Vậy nên ngươi phải tham gia cuộc chuyện này. Chẳng phải ngươi muốn tôi luyện sao? Đến lúc đó trên chiến trường mặc ngươi rèn luyện, các huynh đệ của ngươi cũng sẽ thực lực tăng nhiều mặt khác, ta có cách cứu sống hắn, lại lần nữa phát sinh một lần thuế biến.
Lão tổ Sở gia chỉ vào Thường Danh Ca, dứt lời há mồm định nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!