Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2156: Lấy Lại Lẽ Công Bằng



Sở Nam có ấn tượng không tệ với lão tổ Sở gia, vốn hắn nhất quyết không định về Sở gia. Đại đạo tông một chuyện đã giải quyết xong, Thường Danh Ca bắt lấy Tiêu Tử Chân rồi hắn có thể nhanh chóng quay về đại đạo tông, rồi mang Linh Vân quay về “Sơn trung thiên địa”.

Nhưng nghe lão tổ Sở gia nói có thể cho Thường Danh Ca thực lực tăng nhiều thì Sở Nam lòng rung động, định hỏi kỹ càng.

Lão tổ Sở gia lại nói:

– Bao gồm trong người hắn có thêm có gì ta đều có thể nói cho ngươi biết. Ngoài ra nếu ngươi đi Sở gia thì mặc kệ cuối cùng kiểm nghiệm đi ra ngươi phải chăng là người Sở gia thì ta đều đồng ý một điều kiện của ngươi.

– Cái gì đều được?

– Trong phạm vi năng lực của ta.

Sở Nam đang nói thì liếc Tiểu Hắc, nghĩ đến mình theo không gian lưu đi tới đây, lại nghĩ đến Sở gia sắp gặp tai nạn đúng là có liên hệ chặt chẽ với mình, rồi nghĩ đến vở kịch lớn Thiên Tử chơi.

Sở Nam gật đầu, nói:

– Tốt.

Sau đó Sở Nam trầm tĩnh lại, đợi Thường Danh Ca đột phá, lão tổ Tiêu gia đi rồi thì Tiêu Tử Chân phát điên trong lòng có thứ quan trọng nhất đã vứt bỏ, hiện tại Thường Danh Ca có thể cắn nuốt năng lượng trong người càng ít hơn, bởi vì một góc không gian đã bị lão tổ Tiêu gia phá hoại rồi. Nhưng mà dựa theo ý chí kiên cường của Thường Danh Ca cộng thêm tràn đầy tự tin, sức chiến đấu của gã không bởi vì giảm bớt năng lượng dung thân thì sẽ giảm sút nhiều, ngược lại càng giết càng mạnh.

Tàn hoa từng cánh rơi rụng, vài phút sau chỉ còn lại hai phần năm, cũng chính là nói còn có thể duy trì “Thiên diễn” đạo của Tiêu Tử Chân, chỉ có hai mươi cái. Tiêu Tử Chân hận vô cùng, vừa hận Thường Danh Ca cũng thù Sở Nam.

Lại qua vài giây sau, tàn hoa chỉ còn lại một phần tư. Tiêu Tử Chân ngửi được mùi tử vong, nàng trở nên khủng hoảng, run rẩy nhìn tàn hoa còn lại.

Tiêu Tử Chân hét hướng Sở Nam:

– Các ngươi không thể giết ta!

Không ai đáp lại, chỉ có kiếm của Thường Danh Ca càng sắc bén hơn, dChiến Thần càng cường hơn nữa, nhưng trong thương này từ từ sinh ra hơi thở ‘sinh’, toát ra vị hy vọng.

Bước chân tử vong đến ngày càng gần, Tiêu Tử Chân lại hét to:

– Giết ta thì Sở gia sẽ bị diệt vong. Sở Nam, ngươi dám giết ta không?

Sở Nam quay sang hỏi Tư Đồ Dật Tiêu:

– Ả nói cái gì? Ngươi nghe thấy không?

Tư Đồ Dật Tiêu cười nói:

– Nghe chứ, ả nói con chó già đó sẽ bị bệnh chó dại.

Lão tổ Sở gia chưa đi lên tiếng:

– Tiêu Tử Chân, ngươi thật sự cho rằng mình quan trọng lắm sao? Tiêu lão quái ra tay vì ngươi đã là rất coi trọng ngươi. Nhưng nếu lõ đi rồi thì ngươi còn trông chờ lão đến cứu ngươi ư? Ngươi chết tối đa là cói cớ cho Tiêu gia đối Sở gia phát động chiến tranh mà thôi. Tiêu gia và Sở gia vốn sẽ có cuộc chiến, đến sớm hay muộn đều như nhau.

Tiêu Tử Chân thuận nước giong thuyền nói ra lời nàng chưa từng nghĩ sẽ nói:

– Các ngươi để ta lại đi, ta còn có giá trị.

Nhưng Tiêu Tử Chân vừa dứt lời thì Thường Danh Ca một kiếm chém xuống, tàn hoa chỉ còn lại một phần chín cuối cùng, Tiêu Tử Chân cũng không thể giữ hình dạng tàn hoa nữa, hồi phục hình người, thế này thì quá thê thảm rồi.

Thường Danh Ca định tiếp chém nhưng bước chân khựng lại, nhìn thanh kiếm, trong mắt có sự nghi hoặc. Gã cảm giác kiếm phát sinh biến hóa, nhiều thêm không ít thứ đồ, cực kỳ giống với hơi thở lúc trước Tiêu Tử Chân phát ra.

Tư Đồ Dật Tiêu nghi hoặc, kiếm quang lại lóe lên.

Tiêu Tử Chân không còn sức mạnh gì nữa, không có cả sức chống đỡ. Sở Nam thấy vậy thì biết giờ là phút mấu chốt, Tiêu Tử Chân có khả năng sẽ liều mạng kéo Thường Danh Ca chết chung theo. Phút cuối Tiêu Tử Chân có thể làm ra điều gì ngoài ý muốn không thì không ai dám khẳng định, vậy nên Sở Nam tập trung tinh thần, chuẩn bị tùy thời ra tay.

Nhưng khiến Sở Nam ngoài ý muốn là đối diện một kiếm tất sát cuối cùng của Thường Danh Ca Tiêu Tử Chân ngừng lại công kích, hét to với gã:

– Ta không tin ngươi thật sự dám giết ta!

– Ta không giết ngươi, ta chỉ vì phụ mẫu của ta lấy lại lẽ công bằng, nhưng công bằng này cần dùng đầu và máu của ngươi!

Nghe câu đầy uy hiếp của Tiêu Tử Chân, Thường Danh Ca không chút do dự gầm lên, rồi thì dChiến Thần tỏa ánh sáng chói lòa nhất chém vào người nàng. Chớp mắt trừ cái đầu ra, phần thân thể khác của Tiêu Tử Chân đều tan biến hết.

Trong mứt Tiêu Tử Chân tràn đầy khó tin, Sở Nam cũng bị hành động ngoài ý muốn cuối cùng của nàng khiến mơ hồ, thàm nghĩ.

“Xem ra con đường bằng phẳng, đứng qua cao không phải chuyện gì tốt!”

Sở Nam thầm răn bảo mình, con đường hắn đi cùng hơi thuận lợi.

Tư Đồ Dật Tiêu ở bên cạnh nhìn đầu Tiêu Tử Chân, chớp mắt rồi phun ra hai chữ:

– Ngu ngốc.

Thường Danh Ca thì nhắm mắt lại, trong bi tình kiếm có chút đồ tuôn hướng người gã. Thường Danh Ca cảm giác nó rất rõ, hiểu rằng đây vón là ‘Hoa tàn đạo’ thuộc về Tiêu Tử Chân nhưng hiện tại biến thành của gã.

Tuy nheien Thường Danh Ca được đến cũng chỉ là một bộ phận, còn có một bộ phận, hoàn toàn yên diệt.

Thường Danh Ca ngẫm nghĩ một lúc rồi bỏ mặc, biểu tình nghiêm túc đi đến trước cái đầu Tiêu Tử Chân, cẩn thận bọc nó lại bỏ vào trong nhẫn trữ vật, gã phải cầm về đi tế bái.

Chuyện đã xong xuôi nhưng dư âm không dứt, đang dấy lên sóng ngầm dữ dội.

Gia chủ Tiêu gia nhìn mệnh bài đã vỡ, khuôn mặt vặn vẹo.

Gia chủ Tiêu gia tức giạn hét to:

– Sở gia, ta nhất định phải diệt ngươi, báo thù cho Chân nhi!

Đang lúc gia chủ Tiêu gia rống gào thì thiếp thần lão bộc của lão nói:

– Gia chủ, âm dương môn Âm Tôn đến bái phỏng.

– A? Âm Tôn hữu chuyện gì? Đi, đi gặp xem sao.

Gia chủ Tiêu gia giấu tức giận dưới đáy lòng đi gặp Âm Tôn.

Âm Tôn nói vài lời khách sáo với lão xong liền vào chính đề:

– Ta nhận được tin tức Tiêu gia các ngươi phát ra, âm dương môn nguyện góp một phần sức diệt trừ Sở gia.

– Thật là quá tốt…

Nhìn gia chủ Tiêu gia mặt mày hớn hở, Âm Tôn vươn bốn ngón tay.

Trong ánh mứt nghi hoặc của gia chủ Tiêu gia, Âm Tôn nói:

– Lợi ích Sở gia âm dương môn muốn bốn phần, nếu Tiêu gia chủ đồng ý thì âm dương môn có thể tùy thời xuất động.

– Được, thì bốn phần!

Gia chủ Tiêu gia đồng ý rất dứt khoát, không một chút đắn đo. Tiếp theo bàn bạc đâu là bốn phần, mất vài canh giờ sau mới bàn xong, đợi Âm Tôn vừa lòng đi ra ngoài thì mắt gia chủ Tiêu gia lóe tia sáng độc ác.

Gia chủ Tiêu gia lạnh lùng nói:

– Xem ra là Tiêu gia trầm tịch quá lâu, loại người nào cũng muốn đến tham gia một chân. Bốn phần hả? Thật sự nghĩ bốn phần dễ lấy như vậy sao? Dám đối với người Tiêu gia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Chờ coi đi!

Tiếp theo gia chủ Tiêu gia liên tục ra mệnh lệnh, rồi gã nhấn mạnh rằng:

– Nghiêm mật giám thị đại đạo tông, Sở Nam có quan hệ rất tốt với đại đạo tông mà, hãy nhìn thật kỹ cho ta. Chỉ cần ta ra lệnh thì các ngươi phải lập tức công phá đại đạo tông, bứt hết người bên trong cho ta. Ta muốn xem Sở Nam sẽ làm sao, nữ nhi của ta chết đâu thể vô ích! Còn có, tìm đến phần mộ của mẫu thân Thường Danh Ca, đào lên cho ta! Ta phải khiến chúng hối hận, khiến chúng sống không bằng chết…

Mới đây đại đạo tông uy danh lan xa, người nghe khâm phục, không ai dám đi đem đại đạo tông làm con gà lập uy, hiển nhiên Tiêu gia không nằm trong số đó, họ căn bản không đặt đại đạo tông vào mứt.

– Có âm dương môn trợ giúp, Sở gia, ngày tàn của ngươi đến rồi.

Gia chủ Tiêu gia nanh tranh nói, rồi đi báo cáo với lão tổ Tiêu gia, chuẩn bị lập tức phát động tấn công, đánh Sở gia trở tay không kịp.

Lão tổ Tiêu gia nghe nhi tử nói xong lạnh lùng nói:

– Cái người tên Sở Nam đó để lại một tia hơi thở của hắn, ta có trọng dụng.

Gia chủ Tiêu gia cung kính nói:

– Tuân lệnh, lão tổ.

Lão tổ Tiêu gia lập tức biến mất, đi hướng Sở gia, đại chiến sắp tiến đến. Dưới Cửu U Sở Nam nhíu chặt mày.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.