Sở Nam nghĩ đến là một khúc ca nói không nên lời tiết tấu.
– Một bầu rượu, một thuyết nguyệth kiếm, khung trời mặc ta đi…
Đây là khúc nhạc Sở Nam nghe lúc ở trên đường truyền tống đi chư thiên điện, hơn nữa chỉ có hắn nghe thấy, nhóm người đồng hành không ai nghe được.
– Rượu? Kiếm? Hắn chắc sẽ không là Tửu Kiếm Tử đi?
Sở Nam không biết mình phỏng đoán có chính xác không, người có thể rõ ràng ngao du trong vô tận không gian tuyệt đối không tầm thường, sẽ mạnh hơn Cửu U Phủ Chủ rất nhiều.
– Không biết Sở lão ma bọn họ có thể làm được hay không?
Trong lòng ngẫm nghĩ qua đi, Sở Nam khiến Tư Đồ Dật Tiêu triệt để giải quyết chuyện ‘Thiên địa hợp’, đối với Song Thù thì Sở Nam không mò rõ tình huống. Hiện tại Song Thù biểu hiện ra đúng là chỉ có một người.
Tư Đồ Dật Tiêu gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc kéo tay Song Thù vào mộng cảnh!
Sở Nam tiến vào thời gian trận chủ yếu có hai chuyện, thứ nhất là thời gian đảo ngược, thứ hai là truyền tống môn. Tầm quan trọng của thời gian đảo ngược thì không cần nói, không chỉ có thể dùng đến công kích, càng là mấu chốt có thể khiến phụ mẫu của Thường Danh Ca, thân nhân của Cửu Võ sống lại. Quan trọng nhất là Sở Nam còn muốn quay về thuở ban đầu của mình, nhìn xem có vấn đề gì đã bỏ qua không.
Truyền tống môn cũng cực kỳ quan trọng, hắn đã gặp phải hư chi cảnh diện cường giả. Tiếp theo hơn phan nử sẽ có xung đột, mặc dù Sở Nam có các loại thủ đoạn, liều mạng thì còn đỡ được nhưng có thêm đường là nhiều hơn cơ hội. Cộng thêm truyền tống môn này không phải loại Bố Xu Lão nói, phải bị nhiều hạn chế mới có thể bố trí ra được. Nếu Sở Nam có loại năng lượng sung túc như thế này thì tiện nay có thể lấy ra sát chiêu giống truyền tống môn.
Nhất tâm nhị dụng, thời gian trôi qua.
Rất nhanh, Sở Nam ở thời gian trận được bảy tháng, may là tiểu trận tùy theo thế giới trong người biến mạnh phân ra uy lực thời gian tăng lớn nhiều. Thời gian bảy tháng ở trong hiện thực mới là mười ngày mà thôi.
Sở Nam không ở lại tiếp, hắn biết được chút chút thời gian đảo ngược rồi. Truyền tống môn thì Sở Nam gặp bình cảnh, muốn có truyền tống môn Bố Xu Lão gặp vấn đề không có quá lớn, hắn sở hữu truyền tống môn như thế thì còn cách một đoạn đường.
Tiếp tục ở lại cũng không có giúp ích gì lớn, thế nên Sở Nam đi ra khỏi thời gian trận, ôm Tiểu Hắc dung vào không gian, một bên cắn nuốt một bên chạy hướng phần mộ của mẫu thân Thường Danh Ca.
Sở Nam còn hỏi:
– Tiểu Hắc, ngươi có gì liên quan truyền tống môn hay là không gian các loại truyền thừa không?
Tiểu Hắc nghe xong nghiêm túc nghĩ.
Sở Nam thấy vậy thì cười nói:
– Không có thì thôi, đối với chuyện này ngươi có cảm giác gì không?
– Cha, ta còn chưa cảm giác được.
– Ừm, cắn nuốt năng lượng thì năng lượng bên thế giới trong người biến mạnh hơn nhiều, chắc hữu dụng với ngươi.
Sở Nam đưa Tiểu Hắc vào trong không gian trong cơ thể. Tiểu Hắc ở Tiểu Hắc vừa nuốt năng lượng vừa cố gắng suy nghĩ.
Bên kia Sở gia và Tiêu gia không bình tĩnh như Sở Nam, sóng gió đã nổi lên. Sở gia tuy sớm có phòng bị nhưng vẫn bị Tiêu gia vượt qua dự kiến công kích, tổn thất không ít. Đặc biệt là lão tổ Tiêu gia không ngừng mang tiền bối vãn bối, tự mình xuất thủ trảm sát Sở gia cường giả, khiến Sở gia bị tổn thất lớn hơn nhiều.
May là Sở lão ma kịp lúc trở về cản lại Tiêu lão quái, Sở gia như cũng nuốt vào thuốc an thần, bắt đầu phản công. Minh hữu của Sở gia lục tục gia nhập chiến trường, thế cục bắt đầu giằng co.
Tiêu lão quái thấy Sở lão ma thì hơi kinh ngạc, hỏi:
– Ngươi không mang hắn trở về?
– Mắc mớ gì ngươi?
– Hắn không về được.
Tiêu lão quái âm trầm cười, không dây dư với Sở lão ma nữa, định rời đi. Sở lão ma bám sát theo sau.
– Có ta ở ngươi sẽ không như ý!
– Phải không?
Tiêu lão quái lợi dụng cách đặc biệt truyền mệnh lệnh ra ngoài. Gia chủ Tiêu gia nhận tin tức xong liền phái người tìm kiếm tung tích của đám Sở Nam, mặt khác sai người báo cho âm dương môn, thỉnh âm dương môn thái chưởng môn xuất thủ một lần.
Cuối cùng gia chủ Tiêu gia ra lệnh động thủ với đám người bao vây quanh đại đạo tông.
Cùng lúc đó, Tiêu lão quái nói:
– Sở lão ma, ngươi giết Chân nhi thì ta sẽ khiến Sở gia của ngươi tuyệt chủng!
Sở lão ma lòng dâng lên nỗi bất an, không phải sự câu này mà vì Sở Nam, cứ cảm thấy bỏ qu thứ gì.
Hư không rất rộng lớn, đến hiện tại chưa có ai khoác lác ra đi hết mỗi góc hư không. Nhưng tiếp nhị liên tam, một lần so với một lần quy mô to đại chiến tranh, tạo ảnh hưởng rất lớn cho hư không. Lúc trước những người đi hư không đại đạo đã lạnh lẽo rồi, ngược lại một ít đường nhỏ hiếm hoi ngày càng náo nhiệt, ví dụ như nghịch thiên bang chiếm lấy con đường nhỏ vắng vẻ.
Thực lực của đám Vạn Trận lão tổ xem như không tệ, cộng thêm kêu gọi không ít người mới, không có bao nhiêu thế lực không nể mặt nghịch thiên bang, và có xu hướng mở rộng địa bàn, chiếm thêm nhiều đường nhỏ. Danh tiếng của nghịch thiên bang dần vang, bọn họ không ngờ lúc đó Sở Nam tùy tiện sắp đặt có thế cục hiện tại, họ khâm phục hắn cũng như kiêng dè.
Thiên Tử lăn lộn trong nghịch thiên bang thì địa vị tăng nhiều, bởi vì luôn xuất hiện bằng hình tượng quân sư, đám Vạn Trận lão tổ trước khi hành động luôn kiếm Thiên Tử bàn đôi chút về kế hoạch.
Thiên Tử lần đầu tiên ra tay được đến Đao phủ, kiếm các tin tức rồi thì không xuất thủ nữa. Mãi đến khi Thiên Tử nghe tin Tiêu gia, Sở gia đại chiến, bên trong còn có liên quan đến Sở Nam thì gã mới chuẩn bị lần thứ hai xuất thủ.
Cùng lúc đó, Thiên Tử liên hệ với chư thiên điện rồi, được biết Sở Nam có đi hoàng hôn bí cảnh, gã lập tức truyền một mệnh lệnh. Ngoài ra Thiên Tử cấu trí một bức tranh hư không, bài trừ từng khu vực, truy tìm con đường Sở Nam từng đi qua, xảy ra vì chuyện.
Âm dương môn, Thổ Bá nhíu mày. Thực lực hiện tại của Thổ Bá mạnh ngoài dự đoán, đương nhiên là bởi vì gã hoàn toàn tin tưởng vào Sở Nam. âm dương môn nhíu chặt mày vì gã phát hiện đến âm dương môn dị thường, nhưng rốt cuộc là thế nào thì gã không mò rõ thực hư.
Chính trong thời gian này dưới chân núi to Vu Xạ đã tấn nhập đến cổ chi cảnh, không lâu sau gã nhận được một mệnh lệnh. Vu Xạ lập tức đi ra ngoài.
Vài ngày sau, người Tiêu gia vẫn là không có công phá được thủ hộ đại trận của đại đạo tông. Vốn theo cách nghĩ của gia chủ Tiêu gia thì đại đạo tông mới qua một kiếm, uy danh có hưng thịnh hơn thì thực lực sẽ không quá cao, nhưng không ngờ họ không công phá được cả thủ hộ đại trận.
Nếu là trước kia thì ở trước mặt Tiêu gia đại đạo tông không xem như cái gì. Nhưng mà, Tiêu gia và Sở gia đại chiến, có thể phân ra đến lực lượng, khẳng định không thể quá nhiều. Bởi vậy, đại đạo tông thế cục khiến gia chủ Tiêu gia trong lòng khó chịu.
Suy tư một phen xong gia chủ Tiêu gia quyết định phái ra một đội khổ vệ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy đại đạo tông, dọc theo con đường đó quét hướng Sở gia. Đội khổ vệ này vốn chạy tới Cửu U chi địa để cứu Tiêu Tử Chân nhưng Tiêu lão quái thuấn di ra thuận tiện gọi khổ vệ về. Vậy nên khổ vệ không đi cứu Tiêu Tử Chân, trong lòng nén lửa giận, ngọn lửa này thiêu đến đại đạo tông.
Ngày hôm nay Tiêu lão quái đang đấu với Sở lão ma thì bỗng cười lạnh nói:
– Sở lão ma, có biết âm dương môn không?
– Sao chứ?
– Âm dương môn sớm kết minh với Tiêu gia ta, mà âm dương môn thái chưởng môn Âm Dương Tử cũng định ra tay.
– Âm Dương Tử? Hắn muốn chết ư?
– Đúng vậy, hắn đang tìm Sở Nam chết, chỉ cần Sở Nam bị phát hiện thì giờ chết của hắn tới rồi.
– Nói nhảm nhiều quá.
Sở lão ma đánh ra, hai người giết đến nhật nguyệt vô quang. Trong lòng Sở lão ma có chút lo lắng, dù sao Sở Nam đã nói có thể thoát khỏi tay người có cảnh giới như Tiêu lão quái nhưng âm dương tử công pháp, rất là kỳ quái.
Lúc này Sở Nam đã đến nơi mà Thường Danh Ca nói. Sở Nam khiến đám Thường Danh Ca đi ra, mới bước ra thì nghe gã hét to…
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!