– Không được nhúc nhích!
Thường Danh Ca rống to chất chứa vô cùng giận dữ, vì gã thấy đỉnh núi chôn xác mẫu thân mình có người đang hủy sơn quật phần mộ. Thường Danh Ca mắt đỏ rực, người nhoáng lên, kiếm trảm “Diệt chi thương”, có ba, bốn người bị chém tan tác, còn lại ba người kích phát pháp bảo, tránh qua một kiếp.
– Ngươi là ai? Dám xuống tay với chúng ta? Có biết chúng ta là ai không?
Đối mặt chất vấn hùng hổ này Thường Danh Ca không thèm ngó ngàng, gã đứng trước mộ mẫu thân, đè nén mối thù hận, hai gối quỳ xuống, dùng hai tay bới bùn đất, ôm tình cảm tràn đầy sửa lại mộ mẫu thân.
Những người này thấy tình trạng đó, trong lòng có phỏng đoán.
Tuy nhiên có kẻ lẹ miệng đã quát to:
– Chúng ta là người Tiêu gia, kẻ bị thương người Tiêu gia ta chính là đối địch với Tiêu gia! Tiêu gia nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Thường Danh Ca vẫn không nói nửa lời, xung quanh như có khúc nhạc bi thương. Thường Danh Ca vừa sửa mộ vừa nói chuyện, nói gã tha thứ Diệp Thương Minh, gọi Diệp Thương Minh là cha, cũng nói Diệp Thương Minh làm tất cả hy sinh cho gã.
Người xung quanh nghe quả nhiên đúng như họ phỏng đoán, biến sắc mặt, không chút do dự lấy ra sát chiêu mạnh nhất chém hướng Thường Danh Ca. Nhưng chính lúc này, khu nhạc bi thương lúc trước vang bên tai chúng giờ như từng thuyết nguyệth kiếm chém vào trong xương, bị thương linh hồn, máu như là mưa to tưới ướt không gian.
Khi chúng ói ra máu thì Thường Danh Ca từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái đầu. Cái đầu này Thường Danh Ca bảo quản rất tót, tốt đến những người đó vừa nhìn liền nhận ra là ai, trong miệng kìm lòng không đậu kinh kêu ‘Tiểu thư’, xoay người định trốn.
Lúc này bóng dáng Sở Nam chựt lóe, trong đó kẻ đầu lĩnh thấy khuôn mặt hắn thì ngẩn ra. Lập tức gã phun tinh huyết làm tư thế muốn liều mạng mở đường máu, lại kích phát một vật đặc biệt hình dạng như là ngọc bội.
Lập tức không gian truyền ra dao động, giây lát trôi qua. Sở Nam nhíu mày, không ngăn cản chút nào.
Người này cuồng cười rống:
– Sở Nam, ngươi xong rồi, gia chủ đã biết ngươi ở đây, không lâu sau sẽ có người lấy mạng ngươi!
Sở Nam không đáp lời.
Giọng Thường Danh Ca vang lên:
– Kẻ nhục mạ phần mộ của mẫu thân ta, đáng chết! Tiêu gia, nên vong! Thường Danh Ca ta dùng đầu mình thề sẽ diệt Tiêu gia!
Con người ta nói thù hận lớn nhất trên thế giới chính là mối thù giết phụ mẫu, nhà tan cửa nát. Tiêu gia không chỉ chiếm hết hai điều, còn thêm một điều là đào mộ người chết, khiến người chết không ngủ yên.
Thường Danh Ca như thế nào không hận? Như thế nào không nộ?
Lúc đó Pháp Phàn cũng vì thi cốt tộc nhân mà biết rõ cái bẫy vẫn đạp vào.
Thanh âm lạnh lùng của Thường Danh Ca vang lên, trong người toát ra hơi thở ‘Đạo’, vài người dưới khí thế này bị đè ép quỳ gối xuống đất, trong người vang tiếng két két.
Máu, nhuộm đỏ mộ phần!
Không lâu sau người Tiêu gia phái đên quật mộ mẫu thân Thường Danh Ca sống không bằng chết bị gã hành hạ ở đó.
Tiếp theo Thường Danh Ca quỳ trước mộ, nói:
– Mẫu thân, dù có liều mạng ta cũng phải khiến mẫu thân sống lại.
Đám Sở Nam, Cửu Võ cũng tế bái. Sau đó Sở Nam nghĩ đến chuyện xương Hiên Viên, nói với Thường Danh Ca:
– Danh Ca, Tiêu gia đã đặt mục tiêu tại đây, khó tránh khỏi lại động ý xấu với mộ bá mẫu.
– Vậy thì ta canh giữ tại đây, kẻ nào đến ta giết kẻ đó
– Ngươi có thể thủ một đời sao? Hơn nữa còn có ngươi vừa mới phát thề nữa. Quan trọng nhất là ta cảm thấy, nếu là có thể bảo tồn một ít đồ của bá mẫu thì có nắm chắc khiến bá mẫu sống lại hơn!
– Thật không?
Thường Danh Ca do dự, dù gì đây là việc lớn.
Sở Nam gật đầu, nói những điểm chủ yếu về xương Hiên Viên, rồi nói tiếp:
– Yên tâm đi, ta sẽ giữ gìn xương cốt của bá mẫu. Trong không gian trong cơ thể ta thì ngươi cũng đến rồi, tin tưởng bá mẫu ở bên trong, cũng sẽ được đến ích lợi lớn.
Thường Danh Ca nói:
– Ta nghe theo lời đại ca.
Thường Danh Ca nói xong quỳ trước mộ phần xin lỗi, rồi dùng hai tay đào mộ, cầm bộ xương của mẫu thân. Nhìn hành động của Thường Danh Ca, Sở Nam nghĩ đến Ma Đạo Tử, Lạc Khiên Nhi, Thanh Phượng, còn có trên đường hắn trưởng thành nhiều người vì hắn mà chết. Sở Nam siết chặt nắm tay, thầm nhủ.
“Ta sẽ cố gứng hết sức khiến các ngươi sống lại.”
Nghĩ đến đây Sở Nam cảm giác có năng lượng kỳ lạ ùa vào người, hình như hắn có vô cùng động lực. Đang lúc Sở Nam đem thi cốt mẫu thân của Thường Danh Ca chôn trong không gian trong cơ thể, làm xong mọi thứ hết thì hắn chợt ngẩng đầu, ánh mắt bắn xuyên qua vài vạn dặm không gian, nhìn thấy kịch liệt không gian dao động, chính lúc ập xuống hắn.
– Đến nhanh thật!
Trong mắt Sở Nam lóe tia sáng lạnh, bên cạnh Tư Đồ Dật Tiêu lấy ra hồ lô, ngưỡng đầu uống ừng ực.
Người đến nhanh như vậy đương nhiên là gia chủ Tiêu gia động tác nhanh. Gia chủ Tiêu gia thu được tin tức liền truyền ra ngoài, hơn nữa người đến không giống bình thường, tốc độ cực nhanh. Khi Tư Đồ Dật Tiêu mới rót rượu vào cổ họng thì có bóng người lóe trước mặt họ.
Người này, hình dạng cực kỳ bình thường, thực tế, đến đẳng cấp như họ thì bên ngoài như thế nào, đã hoàn toàn không trọng yếu. Sở Nam từ trên thân người này gửi được mùi còn nguy hiểm hơn cả lão tổ Tiêu gia.
– Ngươi là người nào của Tiêu gia?
– Tiêu gia, sao dung được ta? Người khác đều gọi ta là Âm Dương Tử!
– Âm Dương Tử?
Sở Nam đầu tiên là nghĩ đến âm dương môn, nói:
– Thì ra là âm dương môn, ngươi đến đây có mục đích gì?
Âm Dương Tử trực tiếp nói:
– Giết ngươi!
Sở Nam bật cười nói:
– Ngươi cảm thấy, ngươi nhất định có thể thành công sao?
Âm Dương Tử lạnh lùng nói:
– Ta muốn giết ai trước nay chưa từng có kẻ tránh được.
Nói xong gã không lên tiếng nữa, vươn tay chộp hướng Sở Nam. Sở Nam không nhúc nhích, Tư Đồ Dật Tiêu thì cùng Song Thù giết tới.
Một tiếng hét to:
– Thiên địa hợp!
Lập tức không gian xung quanh kịch chấn.
– Quả nhiên là như vậy.
Âm Dương Tử nhìn Tư Đồ Dật Tiêu, phun ra một câu:
– Thiên địa cũng ở trong âm dương, thiên vi dương, địa vi âm, âm dương tương phân!
Tùy theo câu nói này, không gian kịch chấn chẳng ngờ bình ổn lại. Tư Đồ Dật Tiêu và Song Thù hợp kích tan vỡ, đúng như na thiên na địa tương phân.
Cùng với thiên địa phân khai, hai người Tư Đồ Dật Tiêu bị đau đớn nhưng gã không để ý. Gã tê tam liệt phế nhạy cảm phát hiện Song Thù lùi hướng ngược lại không yên tĩnh như trước, mắt có tia sắc bén, mày nóiu chặt có chút nóng nảy.
– Âm dương tương phân, chẳng lẽ là Song Thù trước kia sẽ xuất hiện ư?
Tư Đồ Dật Tiêu khựng lại, lao hướng Song Thù, gã không thể để nàng ra ngoài ý muốn. Khi Tư Đồ Dật Tiêu định bắt lấy Song Thù đưa vào mộng thì Sở Nam đi đến, nói:
– Âm cùng dương vốn là nhất thể, phân khai, là vì càng tốt tương dung.
trong không gian trong cơ thể vận chuyển, thôn hấp uy năng Âm Dương Tử lấy ra.
Âm Dương Tử ánh mắt lạnh băng nói:
– Âm dương chi đạo là vì chí cao, đâu phải cóc ké như ngươi có thể lĩnh ngộ?
– Vậy ngươi có biết phía trước âm dương là cái gì không?
– Ngươi không có tư cách hỏi, hơn nữa, ở trước mặt ta, ngươi cũng không có tư cách nói đến âm dương.
– Vậy sau âm dương là gì ngươi có biết không?
Âm Dương Tử lộ vẻ khinh thường, không nói lời nào mà chuyển đề tài:
– Một người đúng là có âm hữu dương, hiện tại, ta khiến ngươi nếm mùi âm dương tương phân.
Sở Nam không vội vã lấy ra mấy đại sát chiêu như là ‘Thiên địa hắc động’. Trong mắt những người như Tiêu gia thì Âm Dương Tử chính là bùa đòi mạng của Sở Nam. Nhưng Sở Nam thì thấy đây là kỳ ngộ tặng cho hắn. Hắn đối với âm dương cảm tình còn thiển, lần này có thể niều lý giải rồi. Hơn nữa Sở Nam cảm giác rằng lý giải càng niều thì khi đó mở ra cuộn tranh chữ ‘Đạo’ càng rộng.
Đương nhiên kỳ ngộ này điều kiện là Sở Nam không chết, có thể sống sót.
– Mu bàn tay là dương, lòng bàn tay là âm, phân!
Giọng của Âm Dương Tử bao gồm hơi thở nào đó truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!