Trời sáng dần trong đầu của Sở Nam bỗng nhiên hiện ra một thanh âm quen thuộc thúc giục hắn tỉnh lại.
Cùng lúc đó thế giới trong cơ thể của hắn cũng sôi trào.
Sức lực biến mất, Sở Nam cũng bị ảnh hưởng cho dù hắn có nghị lực mạnh mẽ cũng không thể nào chịu nổi.
Sở Nam ngã xuống, chỉ chừa một thanh tĩnh chưa bị diệt còn lại hoàn toàn tái chiến.
Thiên tử quả thật tức giận, hắn liên tiếp xuất hai trường diễn nhưng kết cục cũng không giống như hắn dự liệu.
Hung man biến mất, ở trong kế hoạch của hắn, thiên chi nhãn bị hủy diệt, nhưng thân ảnh của Sở Nam chẳng biết đã đi đâu.
Nghĩ lại một tòa trận tông nhanh chóng đi vào trong đầu hắn, lửa giận của thiên tử liền biến mất, khóe miệng nở ra nụ cười:
– Càn khôn tông that là thú vị, ngươi kìm chế không nổi bây giờ lại chuẩn bị đi ra, thật là hay.
Một phen suy nghĩ thiên tử vui vẻ:
Phá hủy thiên chi nhãn cũng không có phiền toái.
Có thâm ý thiên tử hung man một phen,thân ảnh không còn thấy đâu nữa.
Mà ở bên cạnh nghe Càn thanh tử tố một phen, Sở Nam đại khái đã biết tình huống xung quanh.
Người này dùng giọng nói khẳng định xong, toàn thân nhanh chóng chạy về phía trước như điên, không gian chấn động liền truyền ra, càn thanh tử liền cảm nhận được điều gì đó khác thường, ánh mắt liền trở nên ngưng trọng, thiên long tử cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
– Thì ra ta không tồn tại.
Thanh âm của Càn Thanh tử nhàn nhạt vang lên :
– Ngươi muốn mình không tồn tại, vậy cũng không còn phiefn toái.
– Hôm nay không mài người chỉ mài đao.
Mài đao vừa dứt lời, trong tay cầm long đao chém thẳng vào thiên long, vang lên tiếng vù vù không dứt.
Đối mặt với thế cưỡng bức như thế, càn thanh tử cười không nói gì.
– Hoàng? Long Hoàng? Long Hoàng đã biến mất vài nghìn năm rồi, ngươi lúc này xuất hiện thật không sáng suốt.
– Cho dù ngươi là Long Hoàng thì hôm nay ta cũng chém ngươi ở đây.
– Ngươi trốn không thoát đâu.
Mài Đao không xuất đao mà một quyền đánh ra.
– A
Mài đao trong lòng vô cùng kinh dị nhưng cũng tăng tốc độ hơn, dùng tất cả năng lượng tấn công.
– Trước chặt đứt long giác của ngươi.
Y quát mạnh một tiếng, dưới lực của mài đao, Thiên Long theo xu thế lui về.
– Đi ra ngoài.
Mài đao thu quyền hét lớn, trên người của Thiên Long có một tia sáng lóe lên, xuất hiện một thân ảnh chính là Sở Nam.
Giờ phút này Sở Nam đối với thời gian tĩnh chi rèn luyện ngày càng cao thâm hơn.
– Cấu Long chi hồn chỉ có một nửa.
– Không sai chỉ có một nửa, ngươi hiện tại mau giao ra đây.
Mài Đao một bên vừa đi, còn nghĩ tới khí tức của Long đao phát ra.
Sở Nam cười nói:
– Đang hợp hai làm một.
– Ta muốn đánh gãy long giác của nó, ngươi ngăn không được.
Mài đao chưa dứt lời, một bước liền đạp lên đỉnh đầu của Sở Nam, hứng thú chém một đao xuống.
– Đao còn người còn đao hủy người mất.
Mài Đao cất tiếng, Sở Nam liền khen:
– Đúng là hảo hán ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Ngày lập tức Sở Nam liền chụp vào thiên địa càn khôn.
Mài Đao cũng bị Thiên Địa càn khôn thôn phệ, vẻ mặt của Sở Nam không biến ,ở bên cạnh Than Tử thì nhớ tới Thiên Địa càn khôn thì lộ ra thần sắc quái dị, càn khôn tông đúng là có một bí pháp như thế.
Tuy nhiên thiên địa càn khôn bị cấm đệ tử tu luyện.
Càn Thanh Tử càng lúc càng hứng thú mà mài đao thì nhìn tình cảnh nguy hiểm đã ngửi được khí tức tử vong, hắn tung hoành trên trời cao mấy nghì năm khôn gits kẻ đã chết dưới đao của hắn.
– Đao hủy người hủy, đao còn người còn.
Sở Nam lạnh giọng quát. Đúng lúc này Mài Đao cất tiếng :
– Ta có một tin trọng yếu ngươi muốn nghe hkoong ?
– Là tin tức gì?
– Nếu ngươi cho ta một con đường.
– Nói đi.
– Long Hoàng.
– Ta thật sự có hứng thú .
– Vậy thả ta ra.
Mài Đao nói:
– Ta ở trên đại lục Kim Quang đã gặp một con rồng ở một dòng sông, có cảm giác giống như Long Hoàng.
– Chỉ dựa vào điều này thì vẫn chưa tin được.
– Cảm giác thật giống nhau nếu ngươi không tin thì tới Kim Quang sông một chuyến.
Sở Nam liền hỏi Càn Thanh tử:
– Tiền bối có cách nào trở về Thiên Vũ đại lục không?
– Thiên vũ đại lục rất đặc thù, về phần đặc thù thế nào sau này ngươi sẽ biết về phần trở về nhất định cần phải có đường đặc thù, loại đường này thì Càn Khôn tông có.
Càn Thanh Tử nhẹ nhàng trả lời, Sở Nam ý thức được liền hỏi:
– Các ngươi một mực chú ý tới Thiên Vũ đại lục.
– Tại sao lại không chú ý, Thiên Vũ Đại lục không hề đơn giản.
– Nhưng với thực lực của Càn Khôn tông lục soát toàn bộ không thành vấn đề.
Sở Nam hỏi ngược lại :
– Cấm vụ trong nước kia tồn tại thế nào, nó và phù môn co quan hệ gì ?
– Ngươi trở về thiên vũ đại lục là vì cứu người ở bên trong ?
Càn Thanh tử hỏi, Sở Nam cũng thản nhiên thừa nhận.
Càn Thanh tử nói, Sở Nam thản nhiên thừa nhận là đi cứu thiên nhiên, càn Thanh tử tiếp tục nói:
– Cấm vụ cụ thể là cái gì, cứu ra người đến, ngươi cũng biết, lấy ngươi thực lực bây giờ, hắn ngăn không được ngươi, chỉ sợ hắn cũng không nghĩ ra ngươi…
Không tiếp tục nói nữa, chỉ còn lại có hết sức lên đường, Sở Nam lần nữa tiến vào thời gian trận, rèn luyện “Thời gian tĩnh chỉ”, thường danh ca, Tư Đồ dật tiêu bọn họ cũng sâu kín tỉnh dậy, đã ở thời gian trong trận tranh giành điểm đoạt hay tu luyện.
Thời gian như quang theo, trong cơ thể thế giới trở nên mạnh mẻ, Tiểu Trận cũng trở nên mạnh mẻ không ít, mà Tiểu Trận bố trí ra tới thời gian trận, cũng là ngày càng lợi hại, hiện tại, phía ngoài một ngày, trong trận đã đạt một năm!
Tiền tiền hậu hậu hao phí hồi lâu công phu, Sở Nam rốt cục đem “Thời gian tĩnh chỉ” trận rèn luyện đến lô hỏa thuần thanh, tùy tâm sở dục trình độ, đang chờ hắn muốn đi tiếp tục thăm dò “Thời gian” huyền bí, Tiểu Trận hoan khoái thanh âm truyền ra, “Phụ thân, Truyền Tống Môn bố trí, ta thôi diễn đi ra.”
-Thật tốt quá.
Sở Nam cũng là rất là mừng rỡ, vào lúc này làm ra Truyền Tống Môn, kia là phi thường kịp thời, Sở Nam trước tiên nghĩ đến ở “Trong núi thiên địa” để một cánh cửa, hắn lại tùy thân đeo một cánh cửa, nghĩ cái gì trở về đều, hơn nữa trong núi thiên địa nếu là có cái gì ngoài ý muốn xuất hiện, hắn cũng có thể ở trong thời gian nhanh nhất chạy trở về.
Lúc này, Sở Nam suy nghĩ Tiểu Trận thôi diễn ra tới Truyền Tống Môn, ở thời gian trong trận bỏ ra suốt một tháng công phu, Sở Nam mới đưa
– Truyền Tống Môn bố trí làm rõ, sau khi xem xong Sở Nam không khỏi đối với Tiểu Trận cấu tứ rất là kinh khủng, trụ cột lão theo lời cũng bị Tiểu Trận dung hợp ở trong đó, nhưng vừa so sánh với trụ cột lão theo lời cao cấp hơn, hơn hoàn thiện.
Tiểu Trận nói:
– Bất quá, nơi này còn có một vấn đề, thông qua Truyền Tống Môn truyền tống lời mà nói…, gặp được lực cản, so sánh với Truyền Tống Trận muốn lợi hại nhiều lắm, thực lực không mạnh hoặc là hơi không đồng nhất chú ý, cũng sẽ bị hư không xé nát; phụ thân, ta đang suy nghĩ, có thể hay không tìm ra phương pháp để cho lực cản trở nên nhỏ một chút.
Sở Nam cười một tiếng,
– Tiểu Trận, ngươi làm được đã cú hảo rồi, tại trước mắt, lực cản đại khả không nhất định đúng vật chuyện xấu, đến lúc đó ta đem ‘Cửa’ luyện chế vững chắc một chút, xác thực bổn cửa ở giữa liên lạc không bị hư không cho ngăn cách.
– Ân.
Tiểu Trận vừa nghĩ, cũng hiểu trong đó chi nghĩa, Sở Nam nói: “Kế tiếp, chúng ta đem tinh lực đặt ở ‘Thời gian’ mặt, ‘Thời gian tĩnh chỉ’ không phải chân chánh ý nghĩa thời gian tĩnh chỉ rồi, cũng có điểm giống phải..”
– Giống như là một cổ lực lượng cái thời gian chặn lại!
– Đúng! Chính là như vậy, chúng ta muốn từ thời gian bản chất động thủ!
– Tốt, phụ thân, ta đã có điểm ý nghĩ…
Tiểu Trận vừa trầm ngâm vào
– Thời gian bên trong, Sở Nam cảm thán tự mình may là có Tiểu Trận hỗ trợ, bằng không những thứ kia kinh mạch, Truyền Tống Môn, thời gian chờ một chút thôi diễn, không biết muốn hao phí Sở Nam bao nhiêu thời gian, hơn nữa vẫn không thể giống như như bây giờ, tùy thời tùy chỗ tiến vào thời gian trong trận rèn luyện.
Một phen thảo luận sau đó, càn Thanh tử thanh âm truyền vào
– Đến.
Sở Nam bận rộn đi ra thời gian trận, đem Tiểu Trận bỏ vào trong cơ thể trong thế giới, tâm tình không khỏi có chút kích động, càn Thanh tử cười nói: “Theo sát rồi.” Thích thú tiếp xúc, càn Thanh tử thân ảnh nhanh chóng đi, Sở Nam tan ra vô ích, tốc độ toàn bộ khai hỏa, theo sát tới, trong lòng nghi đọc,
– Càn Khôn tông cũng tọa lạc ở trên hư không nơi nào đó?
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!