Đúng lúc này Sở Nam nhìn thấy một đại quái vật, đại quái vật kia hình như khỉ trắng, trên người lại có quy mai rùa, đầu kỳ lân…
Đây là do mười ba ma thú bạo phát ghép thành.
Sở Nam thấy vậy giật mình không thôi hóa ra là nổ tung sau đó ghép lại.
Một quyền lại được phát ra tinh thần chói lọi, Sở Nam liền che đầu chậm lại.
Càng ngày càng chậm.
Quả nhiên đúng như Sở Nam mong muốn, ở sinh tử đã đột phá nhưng Sở Nam không hề cao hứng mà ngày càng trở nên ngưng trọng.
– Sở Nam còn chưa chết sao?
Một trưởng lão run run hỏi.
Rất nhanh thiên địa đỉnh đã bị Sở Nam thôn hút xong, môn nhân Âm dương môn thấy thế thì kinh sợ hét lên:
– Hắn còn chưa chết?
– Không thể nào.
– Đừng kinh hãi, Sở Nam vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi, nhân cơ hội này mà chém giết hắn.
– Nguy hiểm từ nơi nào mà tới?
Sở Nam phát ra tiếng hỏi, từng loại công kích như mưa tới, tiếng xé gió vang trời.
Ba cường giả hoang chi cảnh nhìn thấy mà ngừng đai chiêu lại, mà những người khác vẫn liều mạng công kích, trong lúc một tên trưởng lão dùng tâm kế, thân ảnh lóe lên, vọt tới bên cạnh mà cười lạnh:
–
Sở Nam ngươi không phải cứu cái tên nghịch tặc này sao?
Một lưỡi đao chém tới:
– Ta tin tưởng, tam trưởng lão ngươi còn phải chết thảm hại hơn.
– Câm miệng.
Tam trưởng lão quét chói tai:
– Sở Nam ngươi vì cứu một người mà để huynh đệ của mình chết hết, ngươi trong lòng không thấy trở ngại sao, ha ha.
Tam trưởng lão cuồng tiếu, hắn căn bản không biết trong không gian của Sở Nam có thể giấu người.
Trong nháy mắt một hoang tự xuất hiện, dĩ nhiên là do Tiểu Hắc tế ra.
– Thiên địa hắc động.
– Lão phu có tới ba thiên địa hắc động, ngươi chỉ có một cái, có thể đánh nổi sao?
– Là ngươi?
– Không sai
– Quả nhiên là lão cẩu.
Người này chính là Tiêu lão quái, Tiêu lão quái trả lời quá nhanh, như thừa nhận mình là lão cẩu khiến Sở Nam phải phì cười.
Sở Nam lấy một địch ba.
– Đây chính là bí pháp đặc biệt chuẩn bị cho ngươi?
– Bí pháp xem ra ngươi xuất vốn lớn rồi.
– Bất kể thế nào chỉ cần bắt được ngươi là kiếm được lời.
– Ngươi không bắt nổi, vì vốn của ngươi chưa đủ.
Sở Nam cười cười không đợi y trả lời đã hỏi ngược lại:
– Bí pháp này là người khác đưa cho ngươi, đạo kia là Thiên Kiếm khí, chỉ sợ cũng không xuất phát từ bút tích của ngươi.
– Bât kể là ai, có thể giết ngươi là được.
– Ta biết.
Sở Nam nghĩ rõ ràng, nếu như Tiêu lão quái đã có thủ đoạn như thế thì tại sao dưới Cửu U lại không thể.
– Hiểu vậy thì chết đi.
Tiêu lão quái một lần nữa phát ra thiên địa hắc động mà tấn công.
– Kiền Nguyệt trảm.
Sở Nam phản kích giống hệt.
– Phát.
Một phù văn xuất hiện, khiến cho Tiêu lão quái phải sợ hãi, toàn thân của lão đầy mình thương tích, huyết vũ bay tán loạn.
– Đây là công kích gì?
Tiêu lão quái không thể hiểu nổi, Sở Nam cười mà nói:
– Quả nhiên cái gì cũng có thể phục chế, ta rất bội phục, chẳng qua là không biết công kích tiếp theo là gì, ngươi có dám phục chế nữa hay không?
– Làm sao ngươi chuẩn bị một oanh giết công kích của mình?
Lúc nhàm chán, không cẩn thận mà chuẩn bị ra.
Nụ cười của Sở Nam tiếp tục tăng lên.
– Cho dù như vậy ngươi vẫn không làm gì được ta, tu vi của lão phu chính là hồng chi cảnh.
– Âm dương tử hình như cũng là hồng chi cảnh.
Sở Nam cười một tiếng:
– Phát.
Lúc này Tiểu Hắc cũng tiến tới công kích.
Khuôn mặt của Tiêu lão quái tái nhợt:
– Con thỏ kia có thể đối phó với kiếm khí, nếu như ta phục chế công kích của nó, tấn công về Sở Nam, Sở Nam nhất định phải chết.
Nghĩ như vậy Tiêu lão quái quyết định thật nhanh, phun ra ba ngụm máu phục chế lại công kích vừa rồi của Tiểu Hắc, nhưng ngay lập tức y cảm thấy có cái gì không đúng, y không phục chế được.
– Lão phu không tin.
Tiêu lão quái mạnh mẽ thi triển, thanh âm băng liệt từ trong thân thể của y truyền ra, trong nháy mắt xương vỡ vụn, huyết nhục toàn bộ nổ tung, ngay cả không gian cũng bạo liệt, năng lượng mất hết, thần hồn mai một chỉ còn lại một bộ xương ngã xuống đất thảm thiết kêu lên.
– Không phải cái gì cũng có thể ăn.
Sở Nam nhàn nhạt nói, trong lòng hắn cũng khiếp sợ, không ngờ tiểu Hắc mạnh hơn hắn nghĩ nhiều.
Lại ngẩng đầu nhìn nửa bộ phận chữ Hoang vẫn không sao biến hóa, một đạo Thiên Tiên kiếm khí cũng bị Tiểu Hắc chụp lấy ba đạo.
Nhìn Thiên Kiếm Khí ép tới gần, Sở Nam cũng không đánh trận nữa, điều động tất cả năng lượng tự tan đi vào, từng câu từng chữ quát lên:
– Lúc, Lúc, lưu…
Đồng thời tinh thần ánh sáng cũng đập vào hắn.
Cứ như vậy Sở Nam nhìn thấy nửa đạo kiếm khí ở phía sau lui xuống, từ từ trở về còn bốn đạo, vừa thấy nửa đạo kiếm khí kia hấc tới gần, Sở Nam khó có thể dùng ngôn ngữ nào miêu tả.
Đau đớn kịch liệt khiến cho suy nghĩ của Sở Nam ngày càng trở nên phức tạp, nửa đạo kiếm khí trong cơ thể của hắn tiếp tục lay động, để cho Sở Nam không thể tiếp tục đi xuống, hắn vội vàng kịch liệt luyện hóa Thiên Địa Đỉnh, còn để cho Tiểu Hắc đi vào nội thế giới, giúp hắn luyện hóa.
Biến cố này nói ra thì dài dòng nhưng thực ra cũng rất nhanh, âm dương môn.
Biến cố này nói ra thì dài dòng nhưng thực sự chỉ là vài chục tức mà thôi, người của âm dương môn đã hoàn toàn bị người của thường ca bắt lại.
Sở Nam khoanh chân ngồi, Linh Vân không hề lo lắng nhìn hắn, nàng tin tưởng Sở Nam, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ đau lòng.
Lúc này Tư Đồ Dật Tiêu tiến về phía trước, hắn đánh hai thanh kiếm chạm vào nhau rồi lớn tiếng quát:
– Tiến vào nhược mộng.
Lúc bắt đầu đi vào nhược mộng, da thịt của Tư Đồ Dật Tiêu triệt để rung động, song thù nhìn thấy thế, trong đầu liền nhớ lại hình ảnh Tư Đồ Dật Tiêu cướp cô dâu, cùng với y đi vào trong giấc mộng.
Âm dương hòa hợp, thiên địa hồn nhiên.
Mặc dù thân thể của Tư Đồ Dật Tiêu bắt đầu lay động nhưng tiểu thiên kia cũng tùy theo đó mà chấn đông, sau đó thường ca đi tới, một đạo thương tiêu đánh xuống.
Cửu Võ Chiến Thần, Tiểu Lam, hợp lực đối phó tiểu Thiên.
– Nếu như ngươi ở đây vào thời điểm đối địch, đột nhiên từ bỏ đối thủ trong nháy mắt, tỷ như muốn thi triển một bí pháp, bỗng nhiên đem bí pháp bị cắt đứt vậy thì kết quả thế nào?
Giọng nói của Linh Vân sư tôn mặc dù bình thản nhưng cũng không che giấu sự kích động trong lòng, ánh mắt của Sở Nam sáng ngời, hắn bỗng nghĩ tới một chuyện trọng yếu, trong miệng thốt ra:
– Bí pháp mặc dù thi triển không được nhưng thực lực của hắn rất mạnh, cơ hội của ta cũng trôi nổi.
– Không sai nhưng đây chỉ là một phương diện mà thôi.
– Chỉ có thể thay đổi tương lai mạng quỹ tích sao?
Trong đầu đem thời gian và mạng lực xen kẽ, Sở Nam cất tiếng hỏi.
– Nghịch thiên cải mệnh mặc dù tỉ lệ thấp nhưng dù sao vẫn có sự tồn tại.
– Không đúng.
Sở Nam lắc đầu, Linh Vân sư tôn thấy trạng thái của Sở Nam thì nghi vấn hỏi:
– Không đúng, cái gì không đúng?
Sở Nam liền đáp:
– Muốn thay đổi chuyện đã trải qua mạng lực quỹ tích đúng là một phương hướng nhưng điều kiện tiên quyết là cần phải có thời gian đảo lưu, chân khí đảo lưu.
Sở Nam suy nghĩ, bỗng nhiên hắn cảm thấy ngực mình buồn bực vô lực, cảm giác này khiến cho hắn khiếp sợ không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!