Edit: Trant/ Beta: Padu
Tiểu Bát thất vọng tru lên: “Áu áu, sao lại thế! Gia cứ tưởng hôm nay sẽ được chứng kiến đại chiến người – cá chớ, vì cớ gì chẳng có cái quái gì xảy ra! Hắn rốt cuộc có phải đàn ông không thế! Làm gì có tên đực rựa nào xem phim heo mà còn giữ bình tĩnh đến vậy?”
Nam Tầm lờ đờ ngáp một cái: “Đương nhiên là đàn ông rồi, không thì thái giám hả? Sốt ruột cũng đâu ăn được đậu hũ nóng, có một số việc cần từ từ. Hơn nữa ngươi không thấy phản ứng của Ngụy Xương ban nãy rất chi đáng yêu à?”
Tiểu Bát: …
“Gia cảm thấy vẫn nên nói sự thật tàn khốc này với ngươi. Khi ngươi thấy đại Boss đáng yêu, độ hắc hóa của người ta tăng 5 điểm đấy.”
Nam Tầm có chút khó hiểu: “Chỉ vì ta xem phim heo mà anh ta suy đồi?”
Tiểu Bát nói: “Ngươi không nhìn ra sao, đại Boss giống như cái xác mục ruỗng không hồn bị vây hãm giữa đầm lầy tăm tối tanh tưởi, mà ngươi chính là tia sáng duy nhất sưởi ấm hắn. Ngươi thử nghĩ xem nếu lòng ngươi vướng tạp trần không còn đơn thuần, nhiễm hư vinh của con người, thì vầng sáng sẽ dần phai nhạt, đại Boss còn khát khao ngươi như trước sao? Có khi mai này hắn gặp được người khác chói lóa hơn, lại ‘thay lòng đổi dạ’ không biết chừng?”
Nam Tầm trầm mặc một lát, đáp: “Ngươi sai rồi, đấy không phải là thứ đại Boss cần. Bởi vì anh ấy vốn không muốn rời khỏi vũng lầy thì cần nó làm chi, để ngắm cho kỹ máu thịt thối rữa cùng xương cốt chất chồng xung quanh ư?”
Thứ anh thực sự muốn là một trang giấy trắng có thể tùy thích vẽ lên, là một người thân anh tự tay nuôi dạy đơn thuần vô hại, coi anh là tất cả. Anh thích cảm giác được tín nhiệm và ỷ lại, bởi thời thơ ấu quá yếu ớt không bảo vệ được mẹ – người thương anh nhất, để bà bị lão cha ruột ma men bạo hành.
Mà hiện tại anh cũng đủ năng lực bao bọc người anh muốn bảo vệ. Có điều đối tượng ấy mãi vẫn chưa xuất hiện, cho đến khi Ngụy Xương gặp người cá nhỏ vô tri ngây thơ Nam Tầm.
Cô không hiểu lòng người phức tạp. Cô to gan lẻn vào phòng anh chỉ vì muốn mang đi san hô đỏ. Lịch duyệt bằng không.
Tâm lý đàn ông ham của lạ cũng có, nhưng càng quan trọng hơn, cô vừa khéo là thứ anh muốn.
Tiểu Bát hừ một tiếng: “… Đừng nghi ngờ gia, kinh nghiệm gia phong phú hơn người rất nhiều nhá, ok?
Trong tiểu thuyết hay kinh kịch đều kể vậy hết. Nam phụ số một hoặc nam phụ số hai, hay cả trùm phản diện trẻ tuổi lắm tiền, thường đều có thân thế thê thảm kèm nội tâm âm u. Sau đó, bỗng xuất hiện một cô gái lương thiện đáng yêu, người này đa số trường hợp là khí vận tử. Cô nàng giống vầng thái dương sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của nhân vật nam, cuối cùng trở thành tình yêu độc nhất trong đời anh ta. Chính bởi luôn đơn thuần, đáng yêu! Ôi, cục cưng, cảm ơn em đã rọi sáng sinh mệnh anh, em sẽ là nữ thần anh nguyện bảo vệ cả cuộc đời! Anh yêu em! Cho đến hơi thở cuối cùng, chẳng quan tâm em ở bên ai, anh sẽ vĩnh viễn là chàng kỵ sĩ của em.”
Nam Tầm: “Tiểu Bát, ngươi nhiễm độc nặng quá rồi đấy.”
Tiểu Bát: “Đây đều là chân lý, chân lý!”
Hàn huyên với Tiểu Bát vài câu, Nam Tầm thiếp đi ngon lành, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Mà người đàn ông đang cho cô gối tay lại trằn trọc cả đêm.
Bình thường, nửa đêm tỉnh lại bốn năm lần xịt nước cho đuôi người cá nhỏ cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng đêm nay, anh cảm thấy mình như đâm nhầm vào ngõ cụt, tìm hoài chẳng thấy lối ra.
Vốn dĩ anh chung chăn gối với cô, thứ nhất là do không muốn người cá rời khỏi tầm mắt. Hai là người cá nhỏ trong mắt anh giống trẻ sơ sinh, cho nên mới có thể không kiêng dè mà tắm rửa mặc quần áo cho đối phương, dù nửa thân trên lả lướt không bé bỏng chút nào.
Con bé cái gì cũng không hiểu. Anh sắm vai bậc cha chú dạy con bé nói chuyện, ăn cơm, mặc quần áo. Anh coi người cá nhỏ là con cháu trong nhà, là người thân.
Nhưng câu nói bâng quơ hồn nhiên của đối phương tối nay khiến anh không biết làm thế nào mới đúng. Có khoảnh khắc, anh bỗng nảy sinh một suy nghĩ vô cùng xấu xa, khiến anh vô cùng ghê tởm bản thân.
Cũng may anh kịp thời thanh tỉnh, kịp thời bóp chết suy nghĩ tội lỗi ấy.
Ngụy Xương thở dài thườn thượt, ngắm cô nhóc không tim không phổi say giấc nồng trong lòng mình, không nhịn được nhéo nhẹ mũi cô: “Có biết cháu tùy tiện buông một câu cũng khiến chú mất ngủ không hả? Aiza, đúng thật vẫn chỉ là đứa nhỏ không hiểu gì…”
Câu cuối dường như nói riêng mình nghe, giọng nhẹ đến mức hòa tan theo gió.
Anh rốt cuộc hơi buồn ngủ, vuốt ve lớp vảy mỏng bên hông người cá nhỏ, thấy cô hơi rụt rụt người, khóe miệng không khỏi cong lên, thấp giọng nói: “Về sau làm sai chuyện gì là cù lét.”
Chờ đến cô nhóc bất động, cánh tay anh lần nữa ôm lấy eo cô, bàn tay dán trên phần da non mịn trên hông, sau đó từ từ nhắm mắt.
Ngày hôm sau, Nam Tầm cảm nhận được rõ ràng Ngụy Xương khác lạ.
Anh đưa cô váy và nội y hôm nay: “Lam Lam, cháu đã lớn rồi, có một số việc nên tự mình làm.”
Nam Tầm nhìn anh, ngẩn người một lát rồi gật gật đầu mỉm cười, vô cùng ngoan ngoãn đáp: “Dạ, chú.”
Thấy cô vâng lời, thậm chí không hề phản bác hay tức giận, trong lòng Ngụy Xương bỗng xuất hiện cảm giác mất mát khó tả.
Đây chẳng phải là điều anh muốn sao? Con bé vốn không phải trẻ sơ sinh, mà thông minh hơn nhiều, sớm hay muộn cũng phải tự mình làm lấy.
Khi Nam Tầm thay váy, Ngụy Xương liền quay người để tránh trông thấy cô lõa thể.
Chờ đến khi Nam Tầm mặc xong ra ngoài, Ngụy Xương đã bận rộn trong bếp, không hề có ý định giúp người cá nhỏ rửa mặt.
Nam Tầm đành phải tự đi đánh răng, biểu tình thảnh thơi, còn thổi bong bóng trước gương.
Tiểu Bát lại có chút hoảng hốt: “Sao Đại Boss lại phản ứng không giống tưởng tượng của chúng ta thế?”
Nam Tầm sửa đúng nói: “Là của ngươi, không phải ta. Tình huống này ta đã tính trước.”
Tiểu Bát: “Đại Boss kiểu này rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn, hắn thế mà định nuôi ngươi như con cháu thật hả? Định mệnh nó, làm gì có kiểu chăm sóc con cháu thế này, có giỏi thì phân giường đi, có giỏi thì đừng nấu cơm cho ngươi nữa!”
Nam Tầm ngược lại không hề hoang mang: “Anh ta muốn làm người chú gương mẫu, ta đây liền thỏa mãn anh ta, ha hả.”
Hai chữ “ha hả” cuối câu làm Tiểu Bát dựng hết lông mao trên người.
Bữa sáng thì người cá Nam Tầm tự mình cầm bánh mì ăn, nhưng trưa thì khác, do cô chưa biết cầm đũa nên thường đều là Ngụy Xương bón cô ăn.
Ấy vậy hôm nay, khi Ngụy Xương gắp miếng cá chuẩn bị bón thì Nam Tầm đột nhiên lắc lắc đầu, mỉm cười ngọt ngào: “Chú, cháu bây giờ đã biết cầm đũa, để cháu tự làm đi ạ.”
Ngụy Xương sửng sốt, nhìn cô trúc trắc cầm đũa lên, mất hai ba lần mới gắp được miếng cá.
“Lam Lam, cẩn thận xương.” Ngụy Xương không nhịn được nhắc nhở.
Nam Tầm cười ngọt như mía lùi: “Chú đừng lo, chỉ cần không phải xương to cỡ đầu cá, mấy cái nhỏ nhỏ bên trong không thành vấn đề.”
Dừng một chút, cô cực kỳ hiểu chuyện nói: “Chú nói đúng, về sau chuyện của cháu nên để tự cháu làm, không thể cứ phiền chú mãi.”
Ngụy Xương nhìn người cá nhỏ ngoan ngoãn như thế, lại chẳng hề thấy vui vẻ, miễn cưỡng kéo khéo miệng một độ cung cứng đờ: “Ừm, Lam Lam thật ngoan.”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!