Edit: RED/ Beta: Padu, Trant
Ngụy Xương liên tục liếc trộm bé người cá, thấy cô quả thật ăn cơm rất ngoan. Động tác dùng đũa gắp đồ ăn từ vụng về dần trở nên trôi chảy hơn, từng miếng từng miếng bỏ vào miệng.
Ngụy Xương cúi đầu, nhìn khối thịt cá mình vừa lọc hết xương, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đặt vào bát cô.
Lần này Nam Tầm không từ chối mà nở nụ cười tươi rói với anh, thanh âm trong trẻo giòn tan: “Cảm ơn chú ạ!”
Bữa ăn trôi qua trong tĩnh lặng, chỉ thảng hoặc có tiếng “chóp chép” của người cá nhỏ. Cô nàng đã học được cách thưởng thức ẩm thực chậm rãi, tinh tế, không còn như lúc đầu nuốt trọn cả quả táo.
“Lam Lam, đồ ăn hôm nay có ngon không?” Ngụy Xương đột nhiên hỏi.
Nam Tầm đáp: “Ngon ạ! Đồ ăn chú nấu ngon nhất.”
Khóe miệng Ngụy Xương giật giật, sau lại không nói gì.
Ngon ư? Sao anh lại thấy nhai cơm như thể nhai rơm, chẳng có vị gì cả? Bỏ gì vô miệng đều nhạt nhẽo, không mùi, không vị.
Sau khi ăn xong, Ngụy Xương bỏ bát đũa vào máy rửa chén, thường lúc này người cá nhỏ sẽ ngoan ngoãn ngồi ở ghế chờ anh bế. Nhưng mà khi anh quay lại, cô bé đã tự lết lên xe lăn.
Anh hơi chau mày: “Lam Lam, sao không đợi chú quay lại?”
Anh lại gần chuẩn bị đẩy xe, không ngờ người cá nhỏ đã tự mình xoay bánh xe đi về trước, bàn tay vươn ra của anh cứng lại giữa không trung.
“Chú, thật ra cháu có thể tự điều khiển xe lăn từ lâu rồi.” Người cá nhỏ ngoái đầu nhìn anh, cười ngượng ngùng: “Lúc trước cháu lười quá nên để chú đẩy giúp. Nhưng sáng nay nghe chú nói thì cháu nghĩ là việc gì mình có thể làm thì nên tự làm, không thể cái gì cũng phiền đến chú được. Chú đối xử với cháu đã quá tốt rồi.”
Yết hầu Ngụy Xương khẽ lăn, mãi mới nhả ra một chữ: “Ừ.”
Nam Tầm ngồi xe lăn tự loanh quanh mọi ngóc ngách tầng một, cảm giác không tệ lắm.
Ngụy Xương thấy cô dừng cạnh bể cá, ánh mắt trìu mến nhìn chăm chú san hô đỏ. Bỗng nhiên anh hơi hoảng hốt. Nghe đồn san hô đỏ rất có linh tính, liệu nó có “khôn” tới mức giao lưu được không?
Nó có thể xúi giục Lam Lam rời khỏi anh không?
Nghĩ tới đây, mắt anh sa sầm lại. Lam Lam đã là người nhà của anh, giờ phút này bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi hay thương tổn người nhà của anh.
Cả ngàn lần, anh đã muốn ném miếng san hô kia cả ngàn lần, nhưng không thể.
Người cá nhỏ đã từng có cơ hội đào tẩu, nhưng mà con bé không rời đi. Khi ấy phải chăng vì nó nên quyết định từ bỏ? Nếu anh thả san hô đỏ, còn cho Lam Lam thêm cơ hội thứ hai, liệu con bé có chọn ở lại nữa hay không?
Ngụy Xương không dám mạo hiểm như vậy.
Anh cũng không thể làm một kẻ tiểu nhân thất tín. Anh từng hứa với Lam Lam sẽ thả san hô, anh sẽ làm, nhưng không phải hiện tại.
Ngụy Xương tần ngần một thoáng rồi sực tỉnh.
Ha, anh từng tính nâng niu người cá trên lòng bàn tay, để con bé không nỡ rời khỏi mình. Nhưng coi kìa, cuối cùng anh đang làm cái quái gì?
Nếu người cá nhỏ tự làm tất cả mọi việc, anh cưng chiều kiểu gì được nữa? Như dạo này cùng ăn ba bữa hay cùng xem phim? Sao đủ được?
Ngụy Xương tự đâm đầu vào ngõ cụt đã giác ngộ, thẳng tay chém tan mây mù, đầu thông mắt tỏ. Anh bất thình lình sải bước tiến đến sau xe lăn người cá nhỏ.
“Sao vậy chú?” Nam Tầm ngoái lại dòm anh, mang ý dò hỏi.
Ngụy Xương đẩy xe, thấp giọng hỏi: “Lam Lam, muốn đi bơi không?”
Mắt Nam Tầm sáng ngời, ngay sau đó lại ảm đạm: “Chú nói xuống nước nguy hiểm lắm mà? Đuôi cá của cháu không thể để người khác nhìn thấy.”
Ngụy Xương xoa xoa chiếc đầu nhỏ: “Không hề gì. Chúng ta tới bể bơi trước biệt thự, chú và cháu cùng nhau bơi lội, như vậy có thể rèn luyện sức khỏe. Hồi trước, mỗi sáng chú đều chạy bộ, bây giờ hừm… ước chừng hơn tháng không vận động gì rồi.”
Nam Tầm ngó anh lom lom, tò mò hỏi: “Ở trong nước là vận động ạ? Trước kia ngày nào cháu cũng ở trong nước đấy.”
Ngụy Xương cong cong khóe miệng: “Đương nhiên còn phải nhích tới nhích lui, như vậy mới tính vận động. Lát nữa Lam Lam có muốn bơi thi với chú không?”
Nam Tầm cười khanh khách: “Cháu dưới nước nhanh lắm, chú không đuổi kịp cháu được đâu.”
Những lời này vốn dĩ chẳng có ý gì khác, lại khuấy động nỗi lo chôn dưới đáy lòng Ngụy Xương.
Phải mất một lúc lâu, anh mới khiến nó lắng xuống, nói: “Vì vậy, cháu không được dùng đuôi cá.”
Nam Tầm thốt lên: “Á! Chú ăn gian quá, nếu cháu chỉ dùng tay thì chậm lắm lắm.”
Ngụy Xương bật cười: “Ha ha… Không mặt dày sao thắng nổi Lam Lam đây.” Rồi bế ngang cô: “Đi thôi, cục cưng của chú, cùng lên tầng đổi áo tắm nào.”
Nam Tầm vội vàng nói: “Chú, cháu tự đi được.”
Ngụy Xương hơi nhướng mày: “Lên tầng cũng tự đi được? Cháu muốn đi kiểu gì? Cứ nhảy tưng tưng lên sao?”
Nam Tầm vui vẻ đáp: “Không được ạ? Cháu có thể nhảy rất cao đó.”
“Không được, sẽ làm đuôi cá bị thương. Về sau vẫn để chú bế thôi.” Ngừng lại đôi chút, anh mềm giọng hiếm thấy, mang theo ý lấy lòng: “Lam Lam, chú rút lại những lời ban sáng. Cháu còn nhỏ, những việc này cứ giao cho chú.”
Nam Tầm đầy khó hiểu nhìn anh, ấm ức chu chu miệng: “Cháu tưởng chú ghét cháu vì quá ngốc lại quá lười, nên hôm nay không mặc quần áo cũng không rửa mặt đánh răng cho cháu. Chú đẩy cháu đi tới đi lui suốt ngày chắc đã phát phiền rồi.”
Ngụy Xương nghe vậy, trái tim như thắt lại, tự dưng cảm thấy mấy lời mình nói ban sáng thật khốn khiếp. “Lam Lam, chú thích chăm sóc cháu, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy cháu phiền toái.” Đôi mắt thành khẩn, giọng điệu chắc nịch.
Nam Tầm ngờ vực: “Thế tại sao sáng nay chú để cháu tự làm những việc kia?”
Ngụy Xương mím môi, phân trần: “Ban sáng đầu chú bị nước vào.”
Nam Tầm chớp chớp mắt, khiêm tốn thỉnh giáo: “Chú ơi, nước vào đầu có ý gì ạ? Hình như chú chưa dạy cháu. Nước vào đầu kiểu gì? Từ lỗ tai chui vào sao?”
Khóe miệng ai đó co giật rất khả nghi, hồi lâu mới nói: “Có tuổi rồi, thi thoảng sẽ nói vài câu hâm dở.”
Nam Tầm: Ha hả, vừa lắm.
Tiểu Bát: “Ha ha ha ha… Ối giời ơi…”
Nam Tầm chủ động duỗi tay ôm lấy cổ anh, mặc anh bồng lên lầu.
“Chú, về sau chú thực sự vẫn làm giúp Lam Lam những việc này ạ?” Nam Tầm nhìn anh, trong mắt đong đầy vẻ tin tưởng và ỷ lại.
Ngụy Xương yêu chiều nhìn cô: “Lam Lam không cần làm chi hết, cứ giao hết cho chú.”
Nam Tầm vừa lòng toét miệng cười.
Ngụy Xương cũng vừa lòng nhếch khóe môi. Tốt quá, ôm nhóc con lần nữa thật tốt quá.
“Sau này chú vẫn sẽ luôn đối với cháu tốt như vậy ạ? Nhỡ đâu cháu không cẩn thận phạm sai lầm thì sao?” Nam Tầm bỗng dưng hỏi.
Ngụy Xương dung túng: “Chỉ cần không rời khỏi chú, dù cháu phạm tội tày trời cũng chẳng sao.”
Nam Tầm: Ồ, đây là tự anh nói đó nha.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!