Lời của Phương Thiến khiến Diệp Ân Tuấn ngơ ra.
Anh lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, không yên tâm về Thẩm Hạ Lan, nhưng cũng có chút không yên tâm về Phương Thiến, điều này Phương Thiến biết rõ.
“Mẹ biết con không yên tâm về mẹ, nhưng mong con cho mẹ một cơ hội cuối được không? Mẹ đảm bảo tuyệt đối sẽ không tổn thương Thẩm Hạ Lan, hơn nữa sẽ dốc hết sức để bảo vệ con bé. Dù sao con bé là vợ con, là mẹ của con con, mẹ đã có lỗi với ba con, có lỗi với nhà họ Diệp rồi, trước khi chết mẹ tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với con nữa.”
Phương Thiến nói vô cùng thành khẩn.
Diệp Ân Tuấn nhíu mày, nhưng vẫn cho Phương Thiến cơ hội.
Có lẽ Diệp Ân Tuấn đã nhìn ra được sự hối hận trong mắt Phương Thiến.
Sau khi Diệp Ân Tuấn gật đầu đồng ý, Phương Thiến nhanh chóng đuổi theo Thẩm Hạ Lan.
Lúc Thẩm Hạ Lan cảm nhận được có người phía sau mình thì có chút phòng bị nhưng khi nhìn thấy Phương Thiến, cô ngơ ra.
“Sao mẹ lại đến đây?”
“Mẹ đến giúp con.”
Phương Thiến chí nói bốn chữ ngăn ngủi nhưng Thẩm Hạ Lan đã hiểu, là do Diệp Ân Tuấn không yên tâm.
Cũng phải, phía bên đó dù sao cũng là địa bàn của Phương Chính, có lẽ đưa Phương Chính đi cũng không có gì là không thể.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!