Lần đầu tiên cô trút bỏ được sự ngại ngùng trước mặt mọi người, ôm chặt Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Tin em, Thẩm Hạ Lan em chắc chắn xứng với Diệp Ân Tuấn anh, em muốn khiến tất cả mọi người đều biết, anh cưới em không phải là để trang trí, em cũng không phải bình hoa, em là chiến hữu có thể kề vai sát cánh với anh.
Có thể khiến anh kiêu ngạo, tự hào vẫn luôn là mục tiêu để em cố gắng.”
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn lập tức ngân ngấn nước.
“Vất vả cho em rồi.”
“Không đâu, mọi người đều vất vả, được rồi, không nói nữa, em đi trước đây, em sắp xếp xong mọi thứ rồi đợi mọi người tới.”
Thẩm Hạ Lan lấy máy theo dõi từ tay Diệp Ân Tuấn, sau đó hôn một cái lên mặt anh nhưng lại bị anh giữ gáy lại đáp trả một nụ hôn nồng nhiệt.
Hơi thở của hai người hoà quyện với nhau, cảnh tượng triền miên như vậy khiến tất cả mọi người cảm nhận được dòng máu như đang thiêu đốt, sôi sục.
Thẩm Hạ Lan thở dốc đẩy Diệp Ân Tuấn ra, sau đó quay người chạy ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng cô biến mất trước mặt mình, đôi mắt hiện lên vẻ kiên nghị.
“Các anh em, bây giờ chúng ta đang tha hương nơi xứ người, không có hậu viện, không có sự ủng hộ, chỉ có chính chúng †a đi hoàn thành nhiệm vụ lần này, mạng của mọi người đã gắn chặt lại với nhau, cho mọi người ba phút để viết di thư. Vẫn là quy tắc cũ, cho dù đến cuối cùng còn ai sống sót thì đều phải mang di thư của chiến hữu trở về, giúp bọn họ hoàn thành di ngôn, có làm được hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!