Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3721: Thù mới hận cũ (Thượng)



– Gấp năm lần?

Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:

– Các ngươi dù gì là hai đại bộ tộc hợp tác, bốn bộ này bị ta đánh lui lúc ở thành Hồng Nguyệt, đã tử thương nặng nề. Các ngươi không tham gia cuộc chiến thành Hồng Nguyệt thì lẽ ra nên nguyên vẹn mới đúng.

Tranh thở dài:

– Bọn họ đến có chuẩn bị, chúng ta thì gấp rút tác chiến, hơn nữa các nơi truyền tống đều bị đối phương khống chế, các bộ tộc khó thể điều phối, cộng thêm lực lượng của Cổ Vực nữa.

Vi Thanh lạnh lùng nói:

– Vậy là bây giờ chỉ có đường phòng thủ, nhưng cố thủ thành trì lâu sẽ bị phá.

Tranh gật đầu nói:

– Đúng vậy, trước khi hai vị chưa đến thì ta và Viện nghĩ cố gắng kéo dài thời gian, đợi chúng ta lành vết thương sẽ giết ra, khi đó dù không thể giữ toàn thành nhưng ít ra chính mình còn sống.

Trong đại điện không có người ngoài nên Tranh không kiêng nể gì nói ra tính toán trong lòng.

Lý Vân Tiêu hỏi:

– Bây giờ thì sao? Thêm hai chúng ta và Nguyệt dường như cũng không có bao nhiêu tác dụng.

– Sao có thể, Lý đại nhân khiêm tốn.

Tranh cười nói:

– Hai vị là cường giả Ma Tôn cảnh, Nguyệt có mười hai khôi lỗi kinh người, ba vị hợp sức thì thậm chí có thể đánh với Thánh Ma một trận.

Lý Vân Tiêu biến sắc mặt lạnh lùng hỏi:

– Chắc ngươi sẽ không kêu ba chúng ta đi nghênh chiến Ma Thủ đi?

– Ha ha ha! Dĩ nhiên là không, Lý đại nhân nghĩ nhiều.

Tranh cười nói:

– Có ba vị tham gia thì chúng ta ít nhất có sức đánh với bốn bộ một trận.

Lý Vân Tiêu hỏi:

– Còn Cổ Vực thì sao?

Mặt Tranh nghiêm nghị, trầm giọng nói:

– Nói thật thì ta cũng không thấy mặt Ma Thủ bao giờ, chỉ gặp phân thân của hắn.

– Phân thân!?

Lý Vân Tiêu, Vi Thanh biến sắc mặt, ánh mắt giao nhau.

Tranh thấy động tác đó nghi ngờ hỏi:

– Như thế nào? Hình như hai vị…

Lý Vân Tiêu phẩy tay nói:

– Không có gì, Tranh đại nhân nói tiếp đi.

Dù lòng Tranh bất mãn nhưng không tiện nói gì thêm, tiếp tục kể:

– Tám bộ tộc trưởng chúng ta từng đi Cổ Vực mấy lần, mỗi lần đều là phân thân của Ma Thủ tiếp đãi. Theo tai mắt trong Cổ Vực báo về thì Ma Thủ có sáu phân thân, chưa hợp nhất.

Lý Vân Tiêu nghiêm túc nói:

– Ý Tranh đại nhân là lúc này lực lượng của Ma Thủ chưa chắc là Thánh Ma cảnh, chúng ta không cần lo?

Tranh gật đầu, nói:

– Chắc vậy, từ lúc vây thành đến nay chưa từng thấy Ma Thủ xuất hiện, phân thân của hắn cũng không đến. Nếu Ma Thủ không bị gì thì hắn ra mặt một cái, vung tay hét một tiếng dẫn dắt người bốn bộ là trong khoảnh khắc công phá thành Thiên Hàn được ngay, không cần giằng co thế này.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Lời đại nhân nói rất có giá trị tham khảo, ta cũng tính vậy.

Tranh ngẩn ra, thầm nghĩ ngươi suy tính cái con khỉ, còn là ta nói bây giờ ra vẻ bí ẩn.

Tranh tươi cười nói:

– Vậy là phần thắng của chúng ta rất lớn.

Lý Vân Tiêu hỏi:

– Vậy các ngươi tính sao?

Biểu tình của Tranh nghiêm túc nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, nghiêm mặt nói:

– Cách nghĩ của ta là ta và Viện cố gắng chữa thương, nguyên thành Thiên Hàn tiến lùi phòng thủ sẽ do Lý đại nhân tiếp nhận chủ trì!

Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:

– Ta chủ trì!?

Lý Vân Tiêu nghi ngờ nhìn hai người, ngón tay chỉ vào ngực mình, buồn cười nói:

– Nguyên thành Thiên Hàn để người ngoài đến từ Thiên Vũ giới như ta chủ trì công phòng?

Vi Thanh và Nguyệt đều thấy không tin được.

Viện chau mày nhưng không phản đối.

Tranh gật đầu nói:

– Đúng, toàn bộ giao cho Lý đại nhân, đây là cách tốt nhất. Chỉ cần kéo dài tới lúc ta và Viện lành vết thương là có thể phản công tru sát bốn bộ, thậm chí thẳng hướng Cổ Vực.

Viện chậm rãi nói:

– Ngươi là minh chủ của Thiên Vũ Minh, trong cuộc chiến Thương Huyền sơn đánh nhau với bốn bộ rất nhiều, từng thành công đánh đuổi bọn họ thì chắc rất có kinh nghiệm, ổn thỏa còn hơn hai chúng ta chủ trì.

Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:

– Vậy các ngươi cần bao lâu để phục hồi lực lượng?

Tranh nói:

– Ta chỉ cần hơn tháng là được, nhưng Viện thì…

Trong mắt Tranh lộ tia rầu lo.

Viện nói:

– Ít thì nửa năm, lâu thì mấy năm.

Lý Vân Tiêu thở hắt ra, cười giễu:

– Nửa năm đến vài năm, đùa sao?

Viện trầm giọng nói:

– Ta không đùa, lúc này ta thật sự bị thương rất nặng, nhưng cho ta hơn tháng điều dưỡng thì có thể miễn cưỡng đối phó một Ma Tôn.

Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:

– Nếu bên ngoài có sức chiến đấu gấp năm lần thành Thiên Hàn thì tuyệt đối không cách nào chống đỡ nửa năm, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Ta và Vi Thanh chỉ có thể làm hết sức, nếu thành bị phá, đại thế đã mất thì hai chúng ta sẽ không ở lại, càng sẽ không bỏ mạng tại thành Thiên Hàn.

Viện hiểu điều đó, gật đầu nói:

– Đành vậy.

Tranh hơi bi quan thở dài:

– Dù thành Thiên Hàn bị phá thì Ma Thủ truy sát chúng ta sẽ không dừng lại, đã có kẻ thù chung thì hy vọng về sau còn cơ hội hợp tác.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Trước tiên vượt qua ải khó khăn này đã.

Dù sao khiến Ma tộc tự tàn sát, kiềm chế lẫn nhau thì Lý Vân Tiêu rất vui lòng được thấy. Đặc biệt là mượn sức mạnh Viện, Tranh bộ đối phó Ma Thủ càng là việc tốt ngoài ý muốn.

Viện, Tranh lấy tấm lệnh bài ra đưa cho Lý Vân Tiêu:

– Đây là điều lệnh của hai chúng ta, có thể điều động tài nguyên quan trọng trong thành.

Lý Vân Tiêu không khách sáo nhận lấy:

– Hai vị lo nghỉ ngơi đi, mong các ngươi sớm khỏe lại rồi chúng ta cùng giết ra diệt Ma Thủ.

Tranh cười khổ nói:

– Mong là vậy.

Hai người lại dặn dò vài chuyện, triệu cao tầng hai bộ đến công bố cục diện hiện giờ cho họ.

Tuy cả đống phản đối và bàng hoàng nhưng cũng dần bình ổn.

Ma giới là nơi nói chuyện bằng nắm tay, ai có nắm tay to thì quyền nói chuyện lớn nhất. Nên khi Lý Vân Tiêu, Vi Thanh lộ ra thực lực Ma Tôn cảnh thì tập thể ngậm miệng, lập tức biểu thị sẽ phục tòng sắp đặt.

Mấy ngày tiếp theo bình an vô sự.

Lý Vân Tiêu và Vi Thanh vui vẻ tu luyện trong thành. Lý Vân Tiêu ra mệnh lệnh thứ nhất là lấy hết các loại tài nguyên cất chứa trong phòng ra cung phụng cho họ tu luyện.

Cao tầng thành Thiên Hàn choáng váng nhưng không dám cãi lệnh, Viện và Tranh đã bế quan, đành phải làm theo.

Lý Vân Tiêu theo nguyên tắc ai thấy có phần, chia cho mỗi vị cao tầng một mớ, ai nấy mặt mày hớn hở. Rất nhanh nhóm Lý Vân Tiêu và mọi người thân thiết với nhau.

Ngày thứ bảy, trên bầu trời thành trì có tiếng gầm rú lớn, Lý Vân Tiêu và Vi Thanh tỉnh táo lại từ trong bế quan, bay ngay lên trời.

Các lực lượng phòng thủ trong phòng tụ tập lại, lao đi đại điện.

Lý Vân Tiêu ngước đầu lên, trên hư không cao mấy vạn trượng có bóng ma tối tăm bao phủ, nhiều ma vật ở trong đó bay tới bay lui, tập trung tấn công dồn dập vào một khối khu vực cỡ mười mẫu.

Vi Thanh nhìn chằm chằm đợt công kích một lúc, nhíu mày nói:

– Rắc rối to.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:

– Sao nói vậy? Ta thấy những công kích này rất bình thường, muốn phá trận sẽ mất chút thời gian. —————

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.