Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 12: 12: Người Nói Chuyện Giúp Cậu



Trong lòng của Sở Ưng Trừng và Nhạc Quân đều có nghi vấn liên quan đến đối phương, nhưng ai cũng không hỏi rõ.
Chuyện này cứ thế tạm thời giấu diếm, chờ ngày tra ra manh mối.
Không lâu sau dựa theo sắp xếp của người đại diện, Sở Ưng Trừng rất nhanh liền bắt đầu tham gia lớp âm nhạc và lớp vũ đạo.
Đây là lớp học nội bộ công ty theo lý cùng lên lớp hẳn là không chỉ một mình Sở Ưng Trừng.

Nhưng anh Lý sợ ngay vòng đầu đã ở trong lớp lộn xộn để cho Sở Ưng Trừng gây trò cười trước mặt các nghệ sĩ khác, có ảnh hưởng không tốt trong nội bộ công ty nên đặc biệt hẹn một lớp riêng chỉ một mình.

Mỹ danh—trước xem thử trình độ của Sở Ưng Trừng.
Tiết học này Tả Tả đều chỉ phụ trách đưa đón cả quá trình chỉ một tiếng, chỉ còn Sở Ưng Trừng và giáo viên thanh nhạc mặt đối mặt.
Giáo viên thanh nhạc là một phụ nữ trung niên, họ Quý, vừa mới tới đã dùng dương cầm đệm nhạc để cho Sở Ưng Trừng hát cả một bài của Fan9.

Sở Ưng Trừng hát thì có thể hát được nhưng hát xong giáo viên Quý cũng không biết làm sao để hình dung cảm giác của mình.
Cô nghĩ cả buổi cân nhắc ra một câu: “Sao cậu có thể hát bài hát của nhóm các cậu mà giống như lần đầu hát vậy?”
Mặc dù không lạc nhịp nhưng không chút cảm xúc chập trùng cùng với cách nhả chữ rõ ràng tựa như dẫn chương trình tin tức chỉ thiếu dựa theo nhạc phổ nhả ra từng âm một mà thôi!
Sở Ưng Trừng cũng là oan nói không ra: Trước mắt Fan9 có tổng cộng sáu album trừ ra bài hát riêng của các thành viên, tất cả các bài hát đều là chính mình phí bao công sức mới từ trong “Ký ức” bới ra, miễn cưỡng nhớ được.

Bây giờ giáo viên tùy ý chọn một bài hát ngay tại chỗ có thể hát xong đã là có trí nhớ không tệ được không?
Nhưng những lời này không thể nói, Sở Ưng Trừng chỉ đành nói: “Lúc trước tôi…!chỉ phụ trách một hai câu trong đó thôi.”
Giáo viên Quý: “…” Lần đầu tiên nghe nói chỉ phụ trách một hai câu là chỉ nhớ có một hai câu đó mà thôi.
Chẳng qua giáo viên Quý cũng không cảm thấy điểm xuất phát của học sinh này quá thấp cô có thể nghe ra được, Sở Ưng Trừng còn có chút vốn liếng.

Thế là giáo viên Quý nhắc nhở chỉ điểm: “Hơi thở của cậu rất đủ, âm chuẩn cũng không tệ nhưng chỉ là không kết hợp lại.

Cần phải điều chỉnh lại cách ca hát còn…!phải hiểu rõ hơn về bài hát phải hát, hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều.
Sở Ưng Trừng gật đầu trong lòng tự nhủ âm chuẩn nếu có vấn đề thì năm đó hoàng huynh chắc sẽ không tha cho tiên sinh âm luật của cậu, lục nghệ đó.

Giáo viên Quý lại lật tới lật lui bài hát của Fan9 chọn ra một câu có Rap: “Người đại diện của cậu nói cậu cần thêm Rap, cũng hát cho tôi nghe thử.

Tuy tôi không phải là chuyên nghiệp đỉnh cao nhưng nghe thử cảm giác tiết tấu vẫn có thể, sẵn tiện để cậu điều chỉnh hơi thở.”
Sở Ưng Trừng im lặng một giây: “…Nghe thật hả?”
Giáo viên Quý: “…Bằng không?”
Sở Ưng Trừng hít sâu một hơi được thôi là phúc thì không phải họa mà là họa thì tránh không khỏi!
Một phút sau–
Giáo viên Quý im lặng hồi lâu muốn nhìn trời câm nín luôn rồi, nếu thực sự muốn nói ra một câu không quá chói tai: “Cậu…ngâm thơ hả?”
Sở Ưng Trừng cũng đành chịu: “Lúc trước…tôi chưa từng đọc Rap.”
Giáo viên Quý: “Đó không phải là đọc.” Điểm này người chế tác quả thật lý trí.
Sở Ưng Trừng hết cách, trong ký ức của cậu có một ít ký ức của Rap chính cậu cũng biết không phải là đọc như ngâm thơ vậy.

Nhưng chính cậu làm sao cũng không thể sửa được, vừa mở miệng là kiểu như ngâm thơ vậy.

Chứ đừng nói, ai bảo Rap cứ gieo vần đâu? Coi như ngâm thơ còn rất trôi chảy thuận miệng.
Giáo viên Quý ngẫm nghĩ: “Cậu đọc nhẹ một chút đừng có cắn mỗi chữ đều mạnh như thế, lướt qua đi, hiểu không?”
Sở Ưng Trừng: “Nói thật sao?”
Giáo viên Quý: “…”
Sở Ưng Trừng: “Thực ra không phải rất hiểu.” Lúc trước cậu đọc mấy cái này đều bị yêu cầu đọc rõ từng chữ, ý nghĩa rõ ràng.

Nếu như lần nào ở trong trường hợp công khai nói chuyện không rõ ràng thì nói không chừng có người cần dâng tấu vạch tội hoàng huynh cậu rồi.
Không quan tâm tại sao đệ đệ lại nói chuyện không rõ ràng dù sao xảy ra chuyện chính là lỗi của thái tử, chính là logic như thế.
Cho nên bây giờ muốn Sở Ưng Trừng cố ý nói chuyện không rõ ràng, còn phải mang theo “Giọng điệu quái gở” cậu thật sự không biết phải làm sao.
Giáo viên Quý ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng quyết định: Được rồi, vứt cho giáo viên Rap của cậu ta phiền não đi!
“Kệ Rap đi, chúng ta vẫn nên bắt đầu điều chỉnh cách hát của cậu…”
***

Cùng ngày anh Lý người đại diện phát một đoạn video vào trong nhóm mới lập của Fan9.
[Tranh Tử, cậu giỏi ghê, lớp âm nhạc mà học thành lớp tiếng Anh luôn.]
“Phì…”
Video này bị trợ lý của Nhạc Quân có ở trong nhóm thấy được, cảm thấy buồn cười lại không dám làm phiền Nhạc Quân đang tẩy trang mà ôm miệng phát ra một loạt âm thanh kìm nén rất vất vả.
Nhạc Quân liếc qua anh ta: “Cười gì?”
Lúc này trong phòng trang điểm cũng không có người ngoài chỉ có một mình Nhạc Quân đang dùng bông tẩy trang lau mặt, trợ lý cũng không sợ người khác nghe lén trực tiếp trả lời: “Anh Lý gửi video Tranh Tử lên lớp âm nhạc.”
Nhạc Quân vừa vươn tay trợ lý thành thật dâng điện thoại của mình lên sẵn tiện giúp anh tăng âm lượng thêm chút nữa.
Ấn mở video chỉ thấy trong hình là một mình Sở Ưng Trừng nhưng câu đầu tiên lại là một giọng nữ ngoài khung hình truyền tới: ” Nightmare đọc theo tôi nightmare!”
Sở Ưng Trừng vừa mở miệng: “Nai thờ…Mây ở?”
“Sao cậu còn thêm âm ơ cuối âm vậy!” Chỉ có giọng nói của giáo viên Quý xuất hiện cũng có thể lộ ra khẩu âm, ” night chữ t đó là âm nhẹ cậu đừng có thờ thờ thờ nữa!”
Sở Ưng Trừng: “Nai—thơ?”
Chữ “Thơ” cuối cùng kia, nhẹ thì cũng nhẹ rồi chỉ còn âm bật hơi thôi.

Nhưng không biết tại sao Sở Ưng Trừng cứ phải nói đến mức ló đầu dáo dác khiến cho giáo viên Quý nhịn không nổi trào phúng: “Cậu nói một từ tiếng anh thôi mà sao giống như đang trộm gà trộm chó vậy?”
Sở Ưng Trừng nhìn trời.
Giáo viên Quý tiếp tục nói: “Còn có mare, hơi đè môi dẹt chút, ờm, con cừu con kêu be be có biết không? Be!”
Sở Ưng Trừng hơi nghiêng đầu: “Be?”
Giáo viên Quý: “Bảo cậu học tiếng anh, cậu khoe dễ thương gì đây! Không đúng, tôi là giáo viên âm nhạc, tôi với cậu luyện khẩu âm gì chứ? Cậu hát…!không đúng, đọc cả một câu trước đi, youaremynightmare.”
Sở Ưng Từng cũng không sợ nữa: “Dâu, a, mai, nai, thơ…” Cậu cố ý đọc thật nhẹ chữ “t” kia, “Be—ơ?”
Video tới đây yên tĩnh hồi lâu.
Nếu là video phát công khai trên mạng thì Nhạc Quân gần như có thể nhìn thấy một hàng chữ ghi chú trên đó: Đây không phải là một bức tranh tĩnh.
Sau một lúc lâu giọng nói của giáo viên Quý lại lần nữa vang lên.
“Được rồi, chúng ta luyện phần tiếng Trung thôi đi.”
Video dừng ở đây
Sau khi thoát khỏi video, Nhạc Quân nhìn thấy anh Lý lại gửi hai hàng chữ ở trong nhóm: [Tranh Tử, giáo viên Quý nói cô ấy còn nghe Rap của cậu, đồng thời đồng tình với giáo viên Rap của cậu.]

[Cậu nói thật với tôi có phải cậu cần phải thêm lớp học Tiếng Anh và lớp học Rap?]
Nhạc Quân trả điện thoại cho trợ lý.
Trợ lý cảm thán nói: “Sở Ưng Trừng này cho dù là cô nhi cũng không đến mức Tiếng Anh kém đến thế đi.

Lớn lên trong trại trẻ mồ côi ít nhất cũng học qua chín năm giáo dục bắt buộc nha…”
Nhạc Quân lạnh lùng nói: “Đừng để cho người khác nghe thấy lời nói như thế này của cậu nữa.”
Trợ lý bị chặn họng một lúc: “…Tôi biết rồi.”
Thật ra trợ lý chỉ thuận miệng nói mà thôi nhưng Nhạc Quân ngắt lời anh ta thì anh ta mới nhớ ra kiểu nói như thế này nếu như bị người ngoài nghe thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt đến Fan9.
Anh ngay lập tức ngậm miệng lại.
Cho tới khi tẩy trang xong đi ra khỏi phòng nghỉ Nhạc Quân cũng không nói gì nữa.

Trợ lý tưởng tâm trạng của anh không tốt mà thông minh yên lặng đi theo ở phía sau.
Xuống tới bãi đỗ xe, trợ lý đang muốn ngồi bên ghế lái Nhạc Quân bỗng nói: “Tôi nghe một cuộc điện thoại.”
Trợ lý tập mãi thành quen mà ngừng lại nhìn Nhạc Quân lên xe, đóng cửa lại sau đó liền rời đi cách đó mấy bước quan sát xung quanh giúp Nhạc Quân.
Nhạc Quân ngồi ở ghế sau nhận điện thoại: “Alo?”
“Hi, em họ thân yêu của tôi.” Bên kia truyền tới một giọng nam có ngữ điệu nói chuyện ngả ngớn nói ra tiếng Anh với tốc độ cực nhanh, “Lúc nãy em mãi không nghe máy, đang làm việc sao? Lại có đài truyền hình nào muốn phát dung nhan anh tuấn của em thế? Anh có thể tới lúc đó cống hiến một chút lượt xem cho em…”
Nhạc Quân ngắt lời của hắn: “Bớt nói nhảm.”
“Được thôi được thôi, em thật là một tên nhóc lãnh khốc vô tình.” Người đàn ông bên kia vui vẻ nói, “Để em giúp anh hỏi chút chuyện về đồng đội của em, thế nào?”
Nhạc Quân lạnh nhạt nói: “Tiếng Anh của cậu ấy không ổn, anh đừng tưởng rằng tôi không biết trong tổ của anh có heo cố ý ngay trước mặt dùng tiếng Anh sỉ nhục người châu Á.”
“Gì chứ? Ngăn cản tôi và nhóc dễ thương gặp nhau thế mà lại chỉ là ngôn ngữ? Em nghiêm túc sao, không phải là các em từ lúc tiểu học đã học tiếng Anh như học tiếng mẹ đẻ hả?” Người đàn ông đối diện khoa trương nói, “Gì mà ba ngàn năm trăm chữ đơn, ở nước A là đủ dùng rồi nhưng ở Hải Điến chắc chắn không đủ dùng…”
Nhạc Quân: “Tôi cúp đây.”
“Ồ, được thôi, nhóc con không kiên nhẫn.” Người đàn ông kia nói, “Chẳng qua cậu ta sao lại đắc tội với em rồi, sao một cơ hội tốt như thế mà em cứ thế ngăn cản giúp cậu ta rồi? Em không phải là loại người theo chủ nghĩa hoàn hảo Không biết thì liều mạng luyện tới biết sao?”
“Nếu cậu ta muốn lên màn ảnh, tôi sẽ đề nghị cậu ta liều mạng luyện.” Nhạc Quân lạnh lùng nói, “Nhưng anh chỉ cần một người chỉ đạo võ thuật đồng thời là trợ lý, không cần thiết.”
“Hì, anh là người nổi tiếng quốc tế đó!”
“Em không phải là môi giới của anh.” Nhạc Quân nói, “Cách xa đồng đội của em một chút.”
“Ôi chao, thật bá đạo, lần đầu tiên anh thấy em có quan hệ tốt đến thế với cái gọi là Đồng đội.” Người đàn ông nói, “Là bởi vì cậu ta cứu em sao? Anh thấy một cước đá bay axit của cậu ta đó quả thật là thực chiến, thật sự quá đẹp…”
Nhạc Quân trực tiếp cúp điện thoại.
Anh một mình ngồi ở ghế sau một lúc, xung quanh yên tĩnh tới mức tựa như muốn làm người ta ù tai luôn.

Tiếp đó anh lại từ trong một luồng suy nghĩ nào đó thoát ra, nhấc điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Sở Ưng Trừng: [Đừng có tùy tiện trả lời Moreno.]

Sở Ưng Trừng không hổ là “trẻ em nghiện net” rất nhanh đã trả lời: [Thứ gì? Ai?]
“…” Không biết tại sao Nhạc Quân bỗng cảm giác câu trả lời này còn buồn cười hơn cả video trước đó.
– -Không biết tiếng Anh cũng rất tốt.
Phòng cháy phòng trộm phòng lưu manh.
***
Không lâu sau chương trình giải trí lúc trước Fan9 quay đã được phát.
Không ngoài dự đoán biểu hiện của Sở Ưng Trừng lúc bịt mắt đánh người và vòng sờ người lại lần nữa dẫn ra một đợt bình luận cao trào nhỏ.

Fan hâm mộ tất nhiên lại điên cuồng gặm lúa: [Áu áu áu Tranh Tử thật sự là võ lâm cao thủ!]
[Ôi đệt Tranh Tử mẹ nó quả thật là người nghe gió nha!!!]
[Ư ư ư anh Quân dung túng cho Tranh Tử sờ rất lâu có quan hệ tốt thật!]
[Ngư Dân thế mà lại vò lại, hai bạn trẻ chơi đùa! Nhiều nhất chỉ mới năm tuổi!]
[Hì hì hì tôi có một loại ý nghĩ không thể nói hì hì hì…]
[Lầu trên Tập Mỹ tôi gặp riêng cậu đừng có chạy!]
Nhưng mà tốt thì tốt hơn xấu thì cũng tệ hơn.

Sau khi chương trình phát ra không lâu, lúc đoạn ngắn đoàn đội mua hotsearch bắt đầu được truyền bá ở trên các đài xã giao các bình luận ác ý cũng đến hẹn lại lên.

Gì mà “Lại lập hình tượng thể dục có thể đánh người, mùi kịch bản có thể đừng có rõ ràng như thế được không” “Thời đại gì rồi mà còn biểu diễn kỹ năng Sờ cốt thậm chí một số fan duy nhất của Nhạc Quân và Tô Vu Mân cũng phóng ra vô số bình luận ác ý cực lớn với Sở Ưng Trừng.
[Đồ quỷ gì đây, Sở Ưng Trừng này đến cùng là có bối cảnh gì mà cần Ngư Dân của chúng ta phối hợp như thế???]
[Rút bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi mặt của anh Quân nhà chúng tôi á á á!!!]
[Mặt Nhạc Quân đã lạnh như tiền rồi mà còn sờ! Đệt, thứ mờ nhạt ôm hai đồng đội cọ nhiệt độ!]
[Trời ạ bây giờ tôi rất hy vọng lời nguyền vị trí C của Fan9 rời khỏi nhóm linh nghiệm…]
[Người hy vọng gặp chuyện.jpg]
Trong sự nhốn nháo ồn ào này cách ngày lại có hai người trước sau đổ thêm dầu vào lửa, bỗng dẫn lệch tính chất của vụ thảo luận này.
Một thành viên cũ đã rời khỏi Fan9 hai năm trước gửi một câu nói: [Sờ cốt? Trước kia sao chưa từng biết có kỹ năng này?]
Ngay lúc hậu quả mà dòng W Bác dẫn ra này đang cấp tốc lên men, một nữ nghệ sĩ vừa mới xuất đạo không có danh tiếng gì tựa như chuyên môn đối nghịch với W Bác của thành viên cũ, ngữ điệu quen thuộc gửi một câu.
[Ha ha ha ha kỹ năng này của Tranh Tử còn chưa bị mất hả, hồi ức lúc nhỏ, tôi hồi xuân!].


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.