Thành viên cũ của Fan9 quay lại kiếm chuyện đây là chuyện anh Lý đã sớm chuẩn bị.
“Hừ, lúc trước cậu ta luôn gửi tin tức trong các đài truyền hình nói Fan9 không có cậu ta sẽ chìm nghỉm.
Hai năm nay cậu ta không có tài nguyên công ty, đóng phim truyền hình lên được mấy lần truyền bá của đài truyền hình chính, bây giờ còn không biết xấu hổ tới cọ nhiệt độ?” Anh Lý cười lạnh lùng mấy tiếng sau đó nhìn về phía Sở Ưng Trừng, “Nhưng mà cô gái kia tên gì mà…!Tần Tiêu Vi? Là chuyện gì? Các cậu quen biết?”
Sở Ưng Trừng cũng là lúc trước tìm kiếm rất lâu mới từ trong ký ức bới ra đại khái đây là ai: “Là bạn…!trong trại trẻ mồ côi của tôi.”
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người có mặt đều nhìn về phía cậu.
Ngay cả Nhạc Quân vừa nãy còn cúi đầu nhìn điện thoại cũng ngẩng đầu lên yên lặng nhìn Sở Ưng Trừng.
Chuyện Sở Ưng Trừng là cô nhi toàn bộ đoàn đội đều là hiểu rõ trong lòng.
Chẳng qua lúc trước cậu quá mức trong suốt ở trong đoàn đội này chỉ là một số bộ phận nhỏ, cho nên chuyện này cũng chưa từng nhắc tới.
Gần đây mấy ngày này anh Lý thật ra đã lên kế hoạch rồi tìm một thời điểm thích hợp lợi dụng chuyện này.
Kết quả bây giờ tốt rồi tới một cô nàng cọ nhiệt độ biến thành bị ép liên kết.
Anh Lý đau đầu.
“Cậu với cô ta có quan hệ thế nào? Bao gồm trước đây, bây giờ luôn.” Anh Lý hỏi, “Cậu có tư liệu mờ ám gì trong tay cô ta không? Hoặc là trước đây ở trong trại trẻ mồ côi có trải nghiệm gì không quá muốn công khai không?”
Sở Ưng Trừng: “Ờm…”
“Tới đây.” Anh Lý cho rằng chần chừ như thế là bởi vì Sở Ưng Trừng thật sự nhớ lại tài liệu đen tối gì đó mà đứng dậy nói, “Tôi với cậu ra ngoài nói chuyện riêng.”
“Không phải.” Sở Ưng Trừng thật ra là do tốc độ đào bới ký ức ngay tại chỗ không đủ nhanh phải đợi một lúc mới có đáp án, “Hẳn là không có tư liệu mờ ám gì đâu…!Con nít chẳng phải đều lớn lên như thế sao? Đánh nhau cãi nhau ầm ĩ rất bình thường.”
Thật ra khi Sở Ưng Trừng đối chiếu với tuổi thơ của chính mình thì mấy “Ký ức” ở trong trại trẻ mồ côi kia khó tránh khỏi có chút chua xót và hỗn loạn.
Nhưng Sở Ưng Trừng tốt xấu cũng từng lăn lộn trong quân doanh từng gặp không ít lính mới nhỏ tuổi, cũng nghe các võ tướng từng kể qua tuổi thơ của bọn họ cho nên cảm thấy cuộc sống của cơ thể này trong trại trẻ mồ côi cũng không quá mức kỳ quái.
Chẳng qua trong trí nhớ vẫn còn một chuyện Sở Ưng Trừng cảm thấy vẫn nên nói ra: “Đúng rồi, Tần Tiêu Vi này lúc trước không phải tên này.”
Anh Lý sửng sốt một lúc: “Hả?”
“Trước kia cô ấy tên là Tần Mai.” Sở Ưng Trừng trả lời, “Không biết là bây giờ đổi tên rồi hay là lấy tên nghệ danh.”
“Tần Mai, tên này cũng rất mộc mạc chẳng qua trại trẻ mồ côi cũng chỉ có trình độ thế này thôi.” Anh Lý bỗng nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi Tranh Tử tên này của cậu có từng sửa qua chưa?”
“Chưa.
Mẹ trong trại trẻ mồ côi nói lúc tôi bị vứt bỏ thì tã bọc có tên này…” Sở Ưng Trừng gãi gãi đầu, “Có lẽ là tên do cha mẹ đặt.”
“Có tên thì có phải là tìm cha mẹ sẽ đơn giản hơn không?” Anh Lý ngẫm nghĩ, “Cậu chưa từng đi đăng ký ở kho số liệu của sở công an sao?”
“Từng đăng ký, tất cả trẻ con của trại trẻ mồ côi theo lệ đều phải lấy mẫu ADN tiến hành đăng ký.” Sở Ưng Trừng ngẫm nghĩ, “Chẳng qua năm đó tôi bị cha mẹ vứt bỏ nên hẳn là cha mẹ sẽ không tới tìm đâu nhỉ.”
Nhạc Quân nhìn biểu cảm của cậu tuy trên mặt tựa như rất bình tĩnh nhưng không biết tại sao cứ cảm thấy hình như có chút cô đơn.
Trẻ con của trại trẻ mồ côi nói tới cha mẹ rất dễ như thế đi…
“Cậu trời sinh da trắng chắc hẳn cha mẹ cũng rất đẹp…” Anh Lý cảm thán một câu lại cảm thấy phát biểu chuyện đau lòng của người khác như thế không tốt nên đổi chủ đề, “Nói về Tần Tiêu Vi kia.
Cô ấy nói thật hả?”
“Gì cơ?”
“Chính là lúc nhỏ các cậu cũng chơi trò bịt mắt sờ người như thế ư.”
“Không có…!đâu?” Sở Ưng Trừng cố gắng vơ vét “Ký ức” một lần nữa, “Lúc nhỏ tôi không biết cái này nha.”
“Vậy thì đúng rồi tôi cứ nói kỹ năng này của cậu cũng là tôi mới biết ngay tại hiện trường thì sao lúc nhỏ có thể chơi được.” Anh Lý ngừng một lúc, “Đúng rồi, cái này đến cùng là cậu biết khi nào vậy?”
“Gần đây thôi.” Sở Ưng Trừng tùy tiện bịa một lý do thoái thác, “Dù sao thì tôi khá nhàn rỗi nên ở trên mạng lướt linh tinh tùy ý học một chút kỹ năng nhỏ nhìn qua rất thú vị.”
“…” Anh Lý lúc trước quả thật không quan tâm Sở Ưng Trừng lắm cũng không có cách nào truy cứu thật giả, “Luyện võ cũng vậy hả?”
“Đúng.”
“Được thôi, cậu tự thay đổi chính mình như thế cũng rất lợi hại, nếu mấy năm trước có thành tựu này chẳng phải cậu đã nổi rồi sao?” Anh Lý nói, ” Vậy lời của Tần Tiêu Vi này chỉ đơn thuần là bịa ra sao? Cô ta đi nhờ xe cũng hoàn toàn không thông qua chúng ta, bây giờ mối quan hệ của các cậu rất tốt sao?”
“Không…đâu.” Sở Ưng Trừng nói, “Tôi ngay cả cô ấy đổi tên lúc nào cũng không biết, nhìn tư liệu và gương mặt của cô ấy mới nhớ ra là Tần Mai.
Mà khi tôi còn bé giữa con gái và con và con trai không chơi thân như thế cho nên lúc nhỏ có lẽ cũng tạm.”
“Cậu thành thật nói với tôi, không có liên hệ riêng với cô ấy chứ?”
“Không.
Ngay cả phương thức liên lạc của cô ấy tôi cũng không có.” Sở Ưng Trừng ngẫm nghĩ, ” A, chẳng qua mấy ngày trước mẹ trong trại trẻ mồ côi gửi tin nhắn nói với tôi là các bạn nhỏ lúc trước muốn có phương thức liên lạc của tôi.
Tôi nhớ ra anh từng nói không nên đưa phương thức liên lạc lung tung nên đã nói công ty không quá đồng ý…”
“Làm tốt lắm.” Anh Lý vỗ bàn, “Muốn liên hệ với cậu sao trước đó không liên hệ? Chờ cậu lên vị trí C nổi rồi mới liên hệ? Mà vừa tới đã giả vờ như rất thân với cậu, trò gì đây?”
Tô Vu Mân vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng: “Nói nhiều thế cứ bác bỏ lời đồn chẳng phải là được rồi sao.”
“Chẳng phải tôi đây đang xác nhận trước xem có phải là lời đồn hay không?” Anh Lý nói, “Mà lời đồn này có cần bác bỏ hay không, bác bỏ thế nào đều phải cân nhắc.
Cô gái kia vốn không nổi tiếng lắm mà lại cho cô ta một lời bác bỏ lời đồn vậy chẳng phải là đưa lưu lượng cho cô ta hay sao, chúng ta không làm loại chuyện không công này ha.”
Nhạc Quân lạnh nhạt nói: “Gần đây chẳng phải có người quay chúng ta đang chuẩn bị cho buổi hòa nhạc? Đoạn giữa thêm một phỏng vấn chẳng phải là được rồi sao.”
“Tôi cũng đang cân nhắc như thế.” Anh Lý nói, ” Tuy là bởi vì đĩa Blu ray mà quay, chẳng qua trong đó có một số phần có thể đăng lên trên mạng xem như tuyên truyền, đến lúc đó hỏi tới vấn đề này là được.
Không cần phải dồn hết tâm trí như thế.”
Nhạc Quân lại nhìn về phía Sở Ưng Trừng: “Nếu có người khác hỏi cậu thì trước khi video bác bỏ lời đồn được đăng lên thì đừng có trả lời.”
Sở Ưng Trừng đối mặt với gương mặt này của Nhạc Quân thì không có chuyện không được: “Tôi biết rồi.”
Nhạc Quân lại nói: “Cô ấy có thể còn phát tán tin đồn giữa các cậu nữa, chú ý chút đừng tìm cô ta nói chuyện.”
Sở Ưng Trừng nhớ tới chuyện mà Nhạc Quân gặp phải: “Cẩn thận bị fan của cô ấy tập kích tôi sao?”
Anh Lý nói: “Tin đồn chắc có khả năng.
Nhưng mà tập kích…!thì chắc không đến mức đó đâu, tôi thấy fan trên W Bác của cô ta còn chưa tới một trăm ngàn kiểu như công ty ngay cả chút tiền làm đẹp bề ngoài này cũng không muốn tiêu.”
“Xác thực phải chú ý an toàn.” Nhạc Quân lại nói, “Độ phủ sóng của Sở Ưng Trừng đã tăng lên rồi, mà giá trị vũ lực của cậu ấy thì toàn bộ dân mạng đều đã nhìn thấy hết rồi nên nếu có người muốn động tới cậu ấy thì thủ đoạn có thể sẽ khá hung ác.”
Anh Lý còn chưa kịp trả lời Tô Vu Mân bỗng cười cười: “Nhạc Quân tôi hiếm khi thấy cậu quan tâm đến người khác như thế.”
Nhạc Quân liếc nhìn anh ta một cái: “Nếu anh từng cứu tôi thì tôi cũng sẽ quan tâm anh.”
“Được, một mạng đổi một mạng tôi không nhúng tay vào nữa.” Tô Vu Mân nói, “Các cậu tiếp tục sắp xếp.”
“Cũng không có gì phải bàn bạc cả cũng chỉ có chút tin tức bên lề này thôi.
Các cậu tương tác với nhau cố gắng đừng gây hiểu lầm có chuyện gì cứ nói thẳng ra bên ngoài có tôi xử lý, chỉ thế thôi.” Anh Lý trở tay gõ gõ mặt bàn, “Chuyện gỡ bỏ tin đồn nói xong rồi bây giờ nói tới chuyện sắp xếp buổi hòa nhạc.”
Anh ta vừa nói vừa phát một số tư liệu bên tay.
“Mấy sắp xếp này lúc trước tôi đã gửi qua điện thoại cho các cậu rồi chẳng qua không biết các cậu có xem hay chưa.” Anh Lý nói, “Bây giờ tôi nói đại khái một chút về sắp xếp của cả quá trình…”
***
Họp xong ba người Fan9 trực tiếp di chuyển tới phòng tập luyện của công ty.
Hôm nay bắt đầu luyện vũ đạo.
Mặc dù còn cách buổi hòa nhạc hơn một tháng nhưng dù sao thì trong cả buổi hòa nhạc phải hát nhiều, biểu diễn nhiều, còn có solo.
Ít nhất phải luyện tập hết vũ đạo có trong các bài hát lúc trước của Fan9.
Chờ qua đoạn thời gian này, điệu nhảy đẹp mỗi người biểu diễn cơ bản đã định được liền học vũ đạo mới.
Bây giờ sắp xếp có thể hai ba ngày sắp xếp một lần chờ tới lúc càng ngày càng gần ngày tới buổi hòa nhạc thì đoán chừng phải ngày ngày tới.
Giáo viên dạy múa tên Eric một người qua chính là một thanh niên có thân thủ linh hoạt, sau khi tự giới thiệu xong anh ta nói một câu “Tôi tìm một bài hát của các cậu ra nhảy thử đã” liền xoay người lướt điện thoại tìm bài hát.
Sở Ưng Trừng tranh thủ thời gian xích lại gần Nhạc Quân nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh ta tên gì nhỉ?”
Nhạc Quân nhớ tới trình độ tiếng Anh của cậu nên cũng rất nghiêm túc chậm rãi đọc cho cậu nghe: “E, ri, c.”
Giọng đàn ông.
Sở Ưng Trừng cẩn thận nghe kỹ: “Âm cuối là âm hơi hả?”
Nhạc Quân đáp: “Đúng, không phát ra cũng được.”
Sở Ưng Trừng thở dài: “Vậy âm đầu tiên tôi cứ phát âm không chuẩn…”
“Đang nói gì? Tôi tham gia với?” Tô Vu Mân đi tới bá vai Sở Ưng Trừng, “Các cậu cứ nói thầm, sao, cô lập tôi hả?”
Nhạc Quân liếc nhìn anh ta, Sở Ưng Trừng lại thành thật nhỏ giọng đáp: “Tôi không biết đọc tên của giáo viên…”
“Chuyện này?” Tô Vu Mân nói, “Không sao hết, khẩu âm của mọi người đều khác nhau mà, rất bình thường, cậu cứ gọi anh ta là Iry là được.
Còn không được nữa thì gọi là giáo viên I cũng được.”
” Giáo viên I?”Sở Ưng Trừng sững sờ vô ý thức nhìn lướt qua Nhạc Quân, tựa như đang hỏi Nhạc Quân là có thể gọi như thế không.
Nhạc Quân vẫn chưa kịp mở miệng Tô Vu Mân đã khoác lấy vai của Sở Ưng Trừng xoay lại dẫn Sở Ưng Trừng hướng về phía giáo viên.
||||| Truyện đề cử: Thỏ Tuyết |||||
Sau đó Tô Vu Mân dẫn đầu gọi một tiếng: “Giáo viên I.”
Eric: “???”
Tô Vu Mân khoác vai Sở Ưng Trừng: “Bài hát của chúng tôi khó tìm đến vậy sao, giáo viên I? Có phải anh chưa mua hội viên hay không?”
“Đừng nói nữa, tôi vốn nhận được tệp bài hát rồi.
Nhưng lúc dùng app mở ra thì sẽ phân biệt xem có phải là hội viên không, có mua qua chưa, nếu chưa từng mua thì trực tiếp bị xóa khỏi danh sách, tôi phục luôn rồi!” Eric trong chốc lát đã bỏ qua câu “Giáo viên I” cực kỳ quái lạ kia mà giải thích một lượt, “Tôi đổi tên cho mấy bài hát kia, trong chốc lát vẫn chưa khớp với tài khoản, bây giờ vừa mới tìm thấy.”
Eric liên kết bluetooth với loa: “Tới đi các vị, để tôi xem thử bây giờ các cậu là tình trạng gì.”
Lúc nhạc dạo vang lên vừa nghe liền biết là bài hát cũng được chào đón kha khá, loại có thể múa tập thể được.
Vũ đạo của bài hát này còn có phần lớn vũ đạo chung thuộc loại đa số các fan của Fan9 cũng có thể nhảy.
Lúc mở bài hát Eric không ngờ tới ba thành viên của Fan9 trước mắt này nhảy bài hát của chính mình sẽ xảy ra vấn đề gì.
Chờ hết bài đừng nói là Eric mà ngay cả Nhạc Quân và Tô Vu Mân đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Sở Ưng Trừng.
Eric nhẫn nhịn một lúc lâu mới tổ hợp được từ ngữ.
“Không đúng, Tranh Tử, trình độ này của cậu lúc trước sao chưa bị người xem phát hiện ra khác thường hả?”.